Hành Trình Ở Viễn Cổ

Chương 42: Chương 42: Chương 42.1: Huyết trùng (9)




Bởi vì Trình Y muốn cứu người, vài nồi nước đã chuẩn bị tốt từ trước đó đều bị bẩn, mấy người phụ nhân nén lệ chủ động bưng chậu lên muốn đi đổi nước sạch để lau mặt cho tộc trưởng vừa mất.

Bởi vì là thời kì đặc biệt, tất cả mọi người lo lắng để các nữ nhân đi ra ngoài múc nước, vì vậy các nam nhân không có bị thương tiếp nhận công việc này.

Tộc trưởng phu nhân còn đang đánh vu y, đánh vu y ngất xỉu cũng không có ngừng, đánh đến khi kiệt sức thì mới dừng lại.

Vu y đã bị đánh ngất đi cũng không còn hình dáng gì, mặt sưng phù đáng sợ, một mảng xanh một mảng tím, y phục trên người toàn bộ bị dính nước bùn. Quần áo bị các phu nhân của tộc trưởng xé rách đông mất một lỗ, tây thiếu một miếng, cả người chật vật cực kỳ, so sánh với bộ dáng kiêu ngạo lạnh nhạt cao quý trước kia của bà quả thực là trên trời so với mặt đất.

A Man và A Thái chỉ biết thương tâm, ở đâu còn có tâm tư đi để ý tới vu y. Tuy Trình Y thể xác và tinh thần đều đã mệt, nhưng đầu óc cũng coi như là còn tỉnh táo, thấy vu y đã bị mấy vị phu nhân của tộc trưởng đánh ngất xỉu thì không khỏi bắt đầu nghĩ. Vu y đã bị đuổi ra bộ lạc, lại còn bị đánh thành cái dạng này, chắc hẳn bà sẽ cự kỳ điên cuồng ghi hận đối với A Man, nếu như sau khi bà bị đuổi đi bị chết đói hoặc bị lạnh chết hoặc là bị dã thú ăn thì còn tạm được, ngộ nhỡ bà tìm được nơi nương tựa đến bộ lạc khác thì rất không hay.

“A Man, chẳng lẽ chúng ta cứ để cho vu y đi như vậy?” Trình Y thật sự không đành lòng quấy rầy A Man vào thời khắc này, nhưng vì an nguy của người trong bộ tộc, cô không thể không hỏi ra.

A Man chậm rãi ngẩng đầu, thần sắc có chút mờ mịt nhìn về phía Trình Y.

“Vu y nắm rõ mỗi một sự việc trong bộ lạc của chúng ta, biết rõ chúng ta đang đào cạm bẫy, biết rõ mỗi người chúng ta đang ở trong phòng nào, còn biết một ít những chuyện khác, nếu bà đi tìm nơi nương tựa là người ngoại tộc thì làm sao bây giờ? Hoặc là đến lúc đó nếu như nàng nguyền rủa chúng ta giống như nguyền rủa tộc trưởng vậy làm sao bây giờ?” Trình Y nói ra từng chuyện băn khoăn trong lòng.

Kỳ thật nghĩ tới những thứ này cũng không phải là Trình Y so với A Man bọn họ thông minh hơn hoặc là có chủ kiến, chủ yếu là tộc trưởng chết đi làm cho A Man và các tộc nhân bị đả kích quá lớn. Bọn họ không có tinh lực cũng không còn tâm tư suy nghĩ tiếp chuyện khác, huống chi cho dù vu y rất đáng giận, nhưng cuối cùng nàng là vu y, vu y ở trong bộ lạc viễn cổ là tồn tại thần thánh, đuổi đi ra đã là cực hạn, càng miễn bàn có chuyện trừng phạt nghiêm trọng .

Tộc nhân đang khóc ở một bên nghe vậy lập tức ngừng khóc, nhìn về phía A Man đang nhăn lông mày, đều ồn ào ủng hộ Trình Y .

“Trình Y nói rất đúng, không thể buông tha cho vu y như vậy!”

“Chúng ta đã chết rất nhiều huynh đệ rồi, không thể lại mạo hiểm nữa!”

“Thiêu chết vu y!”

“. . . . . .”

Mọi người bắt đầu ồn ào, A Man ý thức được chuyện thả vu y đi sẽ có hậu quả nghiêm trọng. Nghiêm nghị đứng lên nhìn lại chỗ tộc trưởng phu nhân, lớn tiếng nói: “Các huynh đệ, trói vu y lại, buổi sáng ngày mai thiêu sống nàng bồi tội cho tộc trưởng!”

“Được!” Các tộc nhân lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, tất cả bộ lạc đều không có tiền lệ thiêu sống vu y, nhưng vì bảo vệ trong tộc chỉ còn lại khoảng hai trăm người cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, bọn họ cái gì cũng đều không để ý!

Vu y bị trói nhốt vào trong phòng của bà, A Man phân phó trong phòng và ngoài phòng cần phải có một người thay phiên trông chừng, không cho vu y ăn uống, không thể mở trói cho bà để bà có cơ hội chạy trốn.

Xảy ra loại sự tình này, buổi tối ai cũng không có tâm tình đi ăn cơm, người bị đói cũng đã đói qua. Miểu thấy mọi người không còn tâm tư trông nom những việc này, vì vậy liền làm chủ mang theo mấy người phụ nhân nấu rau dại và cám chỉ còn lại một ít, chia cho mấy đứa trẻ còn có người già trong tộc ăn, còn lại thanh niên có bị đói một hai bữa cũng không lo ngại.

Nước được lấy về, A Man và A Thái bắt đầu chăm chú cẩn thận lau mặt cho tộc trưởng, sau khi lau xong bởi vì trời sắp tối rồi nên bên ngoài lạnh lẽo, huynh đệ hai người liền ôm tộc trưởng trở về trong phòng của ông, chuẩn bị cởi quần áo tắm rửa cho ông.

“Để ta làm.” Tộc trưởng phu nhân cũng đi vào cùng, mở to một đôi mắt sưng đỏ, khàn giọng nói.

A Man và A Thái nghe vậy thì yên lặng lui ra phía sau, lẳng lặng nhìn nàng cởi quần áo cho tộc trưởng, tắm rửa lau người cho ông. Vẫn luôn nhìn vào phụ thân không nhúc nhích, đau đớn đến hít thở không thông không ngừng truyền đến từ trong ngực, chỉ là nước mắt đã chảy khô, con mắt vừa chua xót lại vừa đau, nhưng lại khóc không được .

Các tộc nhân đều lẳng lặng đứng yên ở ngoài cửa phòng, trong phòng rất yên tĩnh, bọn họ không muốn quấy rầy đến người một nhà tộc trưởng ở chung lần cuối cùng, cắn môi bắt buộc chính mình không được khóc ra thành tiếng.

Trình Y và Miểu giúp đỡ người nhà người bị thương nặng đưa bọn họ trở về phòng, tìm vài thứ ghom góp được đút cho người bị thương ăn, sau khi chăm sóc hết người bị thương nằm ngủ thì hai người mới đi tới phòng tộc trưởng. Con đường ngắn ngủn, nhưng các nàng lại đi vô cùng gian nan, bước chân rất nặng nề. Tuy các nàng mới tới đây cũng không lâu, còn chưa thiết lập được tình cảm sâu dày với tộc trưởng, nhưng tộc trưởng là phụ thân của nam nhân bọn họ. Nghĩ đến nam nhân của mình sẽ có nhiều khổ sở thương tâm, trong lòng của các nàng tự nhiên sẽ không dễ chịu gì.

Trước cửa phòng tộc trưởng đứng rất nhiều người, tất cả mọi người đều cúi đầu bị bao phủ trong không khí bi thống.

Nhìn thấy tình cảnh này, chua xót trong mắt Trình Y càng đậm rồi, tình cảnh này, cho dù là người xa lạ nhìn thấy cũng không nhịn được khổ sở, huống chi là tộc nhân ở chung thật lâu. Nhưng lại có người đối với cái chết của người đứng đầu lại thờ ơ, loại người máu lạnh không có lương tâm này còn nguyền rủa tộc trưởng chết, đáng đời bị thiêu chết!

Tộc trưởng toàn thân cao thấp đều được tắm sạch sẽ, được đổi lại quần áo sạch. A Man ôm tộc trưởng đi ra để cho các tộc nhân bái tế, ngày hôm sau sẽ hạ táng. Đề phòng thi thể thối rữa quá nhanh, thi thể tộc trưởng phải để ở bên ngoài một đêm.

“Hu hu.” Tộc trưởng được sửa sang đổi mới hoàn toàn được ôm ra, các tộc nhân cũng nhịn không được mà khóc nức nở nghẹn ngào, Trình Y và Miểu đứng ở trong đám người bên ngoài cũng bắt đầu rơi lệ.

A Man lau mặt, hung hăng xoa nhẹ con mắt mơ hồ đau nhức, sau đó lớn tiếng nói: “Những ác nhân ngoại tộc kia giết nhiều huynh đệ chúng ta như vậy, còn hại chết tộc trưởng, chúng ta nhất định phải báo thù!”

“Báo thù!” “Báo thù!” Một đám đàn ông huyết khí sôi trào gào thét hưởng ứng lời nói của A Man.

“Ngày mai chúng ta an táng tộc trưởng, sau đó xử trí vu y, tất cả mọi người nghỉ ngơi thật tốt một ngày, ngày hôm sau chúng ta phải đi báo thù!” A Man nắm chặt hai tay cắn răng nói.

“Được!” “Chúng ta nghe theo A Man !” Tộc trưởng chết đi làm cho cừu hận của các tộc nhân đối người ngoại tộc lập tức lên tới cực hạn, nói muốn báo thù thì không có người phản đối. Trong lòng bọn họ, dù cho tất cả mọi người chết trận cũng phải vì tộc trưởng mà báo thù, đây là phẩm đức nên có dành cho người đứng đầu bộ lạc.

“Tất cả mọi người đều mệt mỏi, ta không đề nghị tất cả mọi người canh giữ một đêm. Ban đêm chúng ta thay phiên nhau canh giữ cho tộc trưởng, phải bảo tồn thể lực quan trọng hơn, ngày mai còn cần một ít huynh đệ đi ra ngoài đi săn.” A Man thương lượng.

Các tộc nhân đều đồng ý, đi săn rất trọng yếu, có ăn no mới có thể nhanh chóng và hữu hiệu đi giết địch báo thù cho tộc trưởng chết đi.

Ban đêm A Man và A Thái dự định canh giữ, tộc trưởng phu nhân và hai nữ nhân khác cũng không ngủ được, đều quyết định trông coi tộc trưởng.

Trình Y và Miểu canh giữ tới nửa đêm liền bị ép buộc đi nghỉ ngơi, thể chất của nữ nhân không bằng nam nhân, bận rộn một ngày lại canh giữ một đêm thì thân thể sẽ không chịu nổi.

Sáng sớm hôm sau, Trình Y vừa tỉnh dậy liền nhanh chóng mặc quần áo đi ra ngoài. Chung quanh tộc trưởng ngồi đầy tộc nhân, không tiện quấy rầy bọn họ, vì vậy liền xoay người đi tới chỗ vu y, có mấy lời cô muốn nói với bà.

Đi tới cửa liền nghe được bên trong truyền đến âm thanh miệng vu y bị ngăn chặn mà phát ra sự phẫn nộ. Trình Y gật đầu với người canh giữ ở ngoài cửa đang ngủ gật sau đó đi vào.

Trong phòng cũng có một nữ nhân đang canh chừng, người này chính quả phụ lúc trước, là mẹ của cô bé lần đầu tiên bị vu y hạ lệnh đốt đồng nam đồng nữ kia.

“Trình Y đến xem vu y sao, ngươi nói chuyện với nàng đi, ta đi ra ngoài rửa tay.” Quả phụ, à không, là nữ nhân mới có nam nhân mấy ngày hôm trước thân thiện gật đầu với Trình Y rồi đứng dậy đi khỏi, đem không gian lưu lại cho hai người Trình Y và vu y.

Vu y nhìn thấy Trình Y đi vào, hận đến tròng mắt sắp trừng rớt ra ngoài, càng giãy dụa lợi hại hơn, nhưng dây thừng buộc rất thật chặt, trong miệng lại bị nhét da thú đen sì còn có mùi hôi, không có cách nào chạm tới Trình Y được.

“Hôm nay là ngày chúng ta gặp mặt một lần cuối cùng, lát nữa ngươi sẽ bị đưa đi hỏa thiêu.” Ngữ khí Trình Y lạnh nhạt giống như là đang nói chuyện thời tiết.

Vu y nghe vậy hận ý trong mắt càng nồng đậm, còn có vài phần không phục.

“Như thế nào, không muốn? Tổng cộng ngươi đã hạ lệnh thiêu sống bao nhiêu đồng nam đồng nữ rồi? Lần này cũng để cho ngươi nếm thử tư vị bị hỏa thiêu!” Trình Y đến gần một bước rồi ngồi xuống, nhìn thẳng vào vu y lạnh lùng nói ra.

Vu y nói không ra lời, duy nhất có thể biểu đạt tâm tư chính là đôi mắt rõ ràng phẫn hận, vì vậy tiếp tục trừng.

“Đến cùng có phải Vu Thần muốn đồng nam đồng nữ làm bạn hay không, ta nghĩ ngươi so với ai khác đều rõ ràng! Hôm nay ngươi phải chết đi là vì đền mạng cho những đồng nam đồng nữ đã từng bị ngươi hại chết kia! Đã dám làm ra chuyện thì phải chấp nhận trả giá, sau khi ngươi chết những vong hồn chết oan kia sẽ ở trên đường xuống âm phủ chờ ngươi đó.” Mấy lời nói cuối cùng Trình Y không biết dùng lời viễn cổ nói, cho nên dùng lời hiện đại nói, nói xong cũng không quên vỗ vỗ vào mặt vu y sau một đêm lại càng sưng thêm khó coi.

Vu y tức giận quay đầu tránh thoát tay Trình Y, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh kháng nghị.

“Dám nguyền rủa tộc trưởng chết, hôm nay liền thiêu sống ngươi chôn cùng ông! Chúc ngươi chết được vui sướng.” Trình Y nói xong thì cười lạnh đứng lên rời đi, bỏ lại vu y xuýt nữa tức chết.

Tốc độ các tộc nhân rất nhanh, Trình Y vừa đi ra ngoài đã thấy tế đàn dùng để thiêu đốt vu y đã được làm xong. Có hai người phụng mệnh A Man dẫn vu y đi tới, tộc trưởng đã được đặt ở phía trước cách đàn tế khoảng tầm ba mươi thước, ở dưới tế đàn đã được xếp đặt cỏ và nhánh cây dài năm thước, tất cả tộc nhân đều đã tới.

Bị mang lên đàn tế vu y giãy dụa dữ dội, hai mắt phẫn nộ dần dần toát ra sự sợ hãi, càng sợ hãi thì càng giãy dụa kịch liệt, không chịu phối hợp đi, cuối cùng bà là bị hai người tộc nhân kéo cánh tay đi qua.

Có thêm hai người tới hỗ trợ, mấy người hợp lực mới khó khăn cột được vu y lên trên giá gỗ, da thú trong miệng bà cũng không được lấy ra, ở trước mặt tộc trưởng, không thể để cho bà nói ra bất cứ lời nói nhục mạ nào.

“Ada, ngài liền chờ đợi xem cái kết cục của vu y đáng giận này, nàng dám nguyền rủa ngài chết không yên lành, hôm nay A Man khiến cho nàng ở trước mặt ngài cũng chết không yên lành!” A Man nhẹ nhàng hạ xuống sườn mặt của tộc trưởng, để cho mặt của hắn đối diện với vu y trên giá gỗ.

A Man đứng lên, đối diện với vu y không ngừng lắc đầu, đã sợ hãi đến tiểu trong quần lớn tiếng hạ lệnh: “Châm lửa!”

Lửa lập tức bùng lên, lần này vu y không có vận may như vậy, trời không có mưa, một giọt mưa nhỏ cũng không có. Dù sau bây giờ là mùa đông, cho dù có cũng là tuyết rơi xuống, nhưng mà trước mắt ngay cả tuyết cũng không có, vu y nhất định là phải chết cháy.

Mắt thấy lửa càng cháy càng gần, vu y không thể động đậy nước mắt không ngừng rơi xuống, tay chân vùng vẫy ý đồ chạy trốn, một trận gió rét thổi tới, khói đặc lập tức bay vào mũi miệng của bà, bà bị sặc ho khan không ngừng làm cho mảnh da thú trong miệng bị rơi ra.

“A! Ta không tha cho. . . . . . A a a.” Lời của vu y còn không có mắng xong thì hét rầm lên, bởi vì lửa đã đốt tới trên đùi của bà, vừa đau vừa sợ, chỗ nào còn có thể mắng chửi người.

Các tộc nhân đang vây xem hoặc lạnh lùng hoặc hả giận nhìn vu y, vòng ngoài cùng có bốn hài tử năm tuổi đang đứng, bọn nó chính là đồng nam đồng nữ lúc trước bị vu y lựa chọn muốn hỏa thiêu, sau đó được Trình Y cứu. Tình cảnh lúc ấy để lại bóng ma trong lòng bọn nó, người lớn vì muốn chữa trị chứng bệnh thấy ác mộng mỗi đêm của chúng, nên cố ý để cho chúng nhìn tận mắt hình ảnh vu y bị chết cháy. Nói cho bọn chúng biết là lúc ấy bà muốn hại chết bọn chúng, muốn bọn chúng cẩn thận nhìn xem, nhắc đi nhắc lại là vu y chết đi, nên không cần sợ gì nữa.

Tiếng kêu sắc bén của vu y càng ngày càng yếu, cho đến cuối cùng không còn thanh âm gì nữa, chỉ nghe được ngọn lửa hưng phấn bốc cháy, vu y đã bị đốt thành tro bụi .

“Ada người thấy không? Nỗi tức giận đè nén ở trong ngực của ngài mấy ngày nay đã được thông thuận đi?” A Man nâng mặt tộc trưởng, chỉnh sửa ngay ngắn lại.

Tận mắt nhìn thấy vu y bị chết cháy, bốn tiểu hài tử không chỉ không có sợ hãi, ngược lại có tinh thần hơn, một đứa trong đó đột nhiên chạy lên trước nơi vu y bị đốt thành tro mà nhổ nước miếng, ba đứa hài tử khác thấy thế cũng học theo, sau đó cũng phun nước miếng.

Cũng không có người lớn nào trách cứ bọn họ, thấy trong mắt bọn nhỏ bởi vì lúc ấy xém chút nữa bị chết cháy mà để lại bóng ma dần giảm đi đều nhẹ nhàng thở ra.

“Anh, chúng ta nên chôn cất Ada.” A Thái nhắc nhở A Man đang ngẩn người.

“Ừ, đúng.” A Man phục hồi tinh thần lại nói với các tộc nhân: “Vu y đã chết, chúng ta an táng cho tộc trưởng thôi.”

Các tộc nhân gật gật đầu, đi theo sau lưng A Man và A Thái đi tới chỗ chân núi. Vài tráng đinh rất nhanh đào xong huyệt mộ, A Man và A Thái mỗi người một đầu nâng tộc trưởng trân trọng nhẹ nhàng đặt ở đáy huyệt, sau đó quỳ trên mặt đất dập đầu lạy ba cái, rơi nước mắt chôn cất cho ông.

Sau khi an táng tộc trưởng xong, các tộc nhân quỳ lại vài cái trước mộ phần. Đám đàn ông một người tiếp một người đến trước mộ phần lớn tiếng hô lên thề sẽ báo thù cho tộc trưởng. Tất cả mọi người sau khi nói xong lại lẳng lặng đứng một hồi lâu, cuối cùng là A Man và A Thái dẫn đầu vừa bước ba bước vừa quay đầu lại rời đi.

Tộc trưởng vừa mất, cần phải có tộc trưởng mới thay thế tộc trưởng tiền nhiệm. Sau khi trở lại bộ lạc các tộc nhân liền đề cập tới việc này, tất cả mọi người đều ủng hộ A Man kế nhiệm. Không chỉ vì A Man là con trai của tộc trưởng vừa mất đi, mà còn bởi vì hắn cũng đủ có khả năng hơn nữa đối các tộc nhân cũng tốt. Mà A Thái tuy cũng rất có bản lĩnh, làm người rất tốt, nhưng thiếu vài phần quyết đoán so với A Man. Vì vậy A Man đảm nhận vị trí tộc trưởng mới là chuyện đương nhiên.

“Anh, anh đáp ứng đi, như vậy chúng ta đi báo thù cho tộc trưởng.” Đối với vị trí tộc trưởng A Thái không có bất cứ ý đồ nào cũng khuyên bảo .

Các tộc nhân đều đang thúc giục, A Man nhìn nhìn tộc nhân, thấy tất cả mọi người ủng hộ hắn, cuối cùng gật đầu nói: “Cám ơn mọi người tín nhiệm A Man, A Man tuyệt đối không phụ sự trọng vọng của mọi người, sẽ hết sức đảm đương tốt chức tộc trưởng! Nhưng mà chúng ta tạm thời không cử hành nghi thức tiếp nhận trước, chờ cho chúng ta báo thù xong cho tộc trưởng, nếu như đến lúc đó A Man còn có thể sống được mà trở lại, thì lúc đó cử hành nghi thức cũng không muộn.”

Các tộc nhân đối với việc A Man không có vội vã làm tộc trưởng càng thêm tin phục, cùng hô to ủng hộ A Man.

A Man nhẹ gật đầu với các tộc nhân, sau đó nhìn về phía Trình Y đứng ở phía xa xa, cảm xúc đang xao động khi nhìn đến nàng liền dần dần bình tĩnh trở lại.

Trình Y nở nụ cười cổ vũ A Man, ủng hộ đối với việc hắn quyết định không lập tức tiếp nhận chức tộc trưởng. Trọng thân tình hơn danh lợi, nam nhân trọng tình trọng nghĩa như vậy mới là nam nhân tốt đáng giá cho cô phó thác cả đời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.