Edit: windy
Ngọc bội trong lòng bàn tay nóng đến bỏng người, mà Tiêu Vãn hứa hẹn càng như một tiếng sấm sét nổ vang ở bên tai Tạ Sơ Thần.
Lúc này, hai mắt Tạ Sơ Thần trừng lớn, hô hấp hơi hơi ngừng lại nhìn vẻ mặt Tiêu Vãn nghiêm túc, đầu óc choáng váng, không phân rõ Đông Tây Nam Bắc.
Hồi lâu, hắn chu môi, còn chưa mở miệng, trước mắt đã dần dần mơ hồ, hốc mắt vốn sưng sưng hồng hồng lại ươn ướt.
Tiêu Vãn cả kinh, vội vàng nhìn lên: "Sơ Thần, sao ngươi lại khóc?"
Tạ Sơ Thần lắc đầu, vùi đầu vào trong lòng ấm áp Tiêu Vãn.
"Hôm nay giống như nằm mơ..." Nằm ở trong ngực Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần nghe nhịp tim đập từng đập của nàng, không khỏi hít hít cái mũi, nhẹ nhàng thì thầm: "Giấc mơ này quá tốt, ta không muốn tỉnh lại..."
Tiếng nói nhẹ nhàng mang theo giọng mũi dày đặc, khiến cho tâm Tiêu Vãn chua xót.
"Sơ Thần, này không phải mơ..." Ngón tay nhỏ nhắn vuốt ve lưng hắn, Tiêu Vãn nghiêm túc giải thích, " Ngọc bội Tiêu gia một khi giao ra, đó là đồng ý vị chính quân đích trưởng nữ của Tiêu gia. Vốn là muốn đợi ngày đại hôn tặng lại, nhưng ta không muốn ngươi hiểu lầm ta cùng Quý Thư Mặc nữa. Cho nên hiện tại, ta hi vọng ngươi có thể nhận lấy này miếng ngọc bội đại biểu cho lòng ta."
Nghĩ tới tương lai hạnh phúc mỹ mãn, trên mặt Tiêu Vãn hiện lên nụ cười động lòng người: "Sau này chúng ta có nữ nhi, miếng ngọc bội này sẽ truyền cho đích trưởng nữ tuyển chọn phu, sau đó truyền thừa muôn đời... Hạnh hạnh phúc phúc, con cháu đầy đàn..."
Lời này của Tiêu Vãn, khiến cho Tạ Sơ Thần càng rung động, thậm chí còn càng chờ mong cảnh tượng sau này con cháu cả sảnh vui vẻ hòa thuận hạnh phúc hơn Tiêu Vãn.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiêu Vãn, hắn cuối cùng không nhịn được, tiến lên trước hôn trộm Tiêu Vãn.
Hôn xong, Tạ Sơ Thần khẽ chớp mắt, đôi môi xinh đẹp hiện lên ý cười ấm áp: "Thê chủ, ta muốn cùng ngươi đầu bạc đến già, để hoàn thành ước định chúng ta cùng sống tới chết."
Tiêu Vãn là ở giờ Tỵ một khắc vinh dự về phủ. Bởi vì cả một ngày không gặp, nàng cùng Tạ Sơ Thần hoàn toàn xem nhẹ bữa trưa, ở trong phòng ngọt ngọt ngào ngào hơn ba canh giờ, mãi đến giờ Dậu canh ba mới tay trong tay đi tới đại đường, dùng bữa tối.
Tuy nhiên Tạ Sơ Thần đã trang điểm cho mình trông nghiêm nghiêm thật thật, thậm chí dựng cổ áo cao cao lên. Nhưng đôi môi sưng đỏ kia của hắn, cùng với cách ăn mặc vào ngày hè chói chang lại dày như vậy, trong nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Mọi người vừa xem hiểu ngay, đều không hẹn mà cùng suy nghĩ miên man: Đại tiểu thư vừa hồi phủ liền khẩn cấp sủng hạnh Tạ công tử, xem ra Quý công tử thật sự thất sủng rồi...
Quý Thư Mặc vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, vẫn chưa phát giác Tạ Sơ Thần khác thường. Hắn chỉ trong nháy mắt Tiêu Vãn ngồi xuống, bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt người xa lạ đánh giá Tiêu Vãn.
Kẻ vô dụng nữ hoàn khố từng bị hắn khinh bỉ bỗng nhiên trở thành Tân khoa Trạng Nguyên, tin tức như vậy làm Quý Thư Mặc khó có thể tiêu hóa được. Nhất là hiện tại, mặt đối mặt nhìn Tiêu Vãn phong thần tuấn lãng, thần thái sáng láng, tâm tình của hắn liền trở nên phức tạp, mà lại là lần đầu tiên, nhìn Tiêu Vãn đến mức không dời mắt như vậy.
Lúc thấy Tiêu Vãn ngồi xuống xong, Quý Thư Mặc đã thu hồi tất cả khinh thường Tiêu Vãn lại, giờ này khắc này nhìn Tiêu Vãn hoàn toàn giống như hai người khác biệt, đáy lòng hắn có một cảm giác kỳ quái phức tạp chậm rãi nảy sinh, đó là khâm phục về việc nàng thể hiện tài hoa của mình.
Làm đệ nhất tài tử của kinh thành, hắn biết rõ nhất suy tính của Tiêu Vãn trong lần thi này hơn bất cứ kẻ nào. Ví như ý kiến mở kênh đào của Tiêu Vãn đã thành công, hoàn mỹ giải quyết vấn đề tai ương lũ lụt Hoàng Hà, Tiêu Vãn đã là Đại Công Thần của cả Đông Nguỵ, tiền đồ không thể đo được.
Tiêu Vãn kinh tài tuyệt diễm như vậy, thật là người đã theo đuổi hắn ròng rã ba năm sao? Nếu như nàng quả thật thông tuệ như vậy, giả vờ nhiều năm như vậy, vậy kế hoạch của hắn có phải đã bị Tiêu Vãn phát hiện rồi hay không?
Không, không có khả năng! Nếu Tiêu Vãn biết được ý đồ của hắn, căn bản sẽ không thành thân với hắn, cũng không sẽ lãng phí thời gian ba năm vô ích ở trên người hắn.
Tiêu Vãn là thích hắn, chỉ thích một mình hắn! Kế hoạch của hắn, tuyệt đối không thất bại!
"Thư Mặc, sao cứ nhìn ta thế, trên mặt ta có cái gì sao?"
Tiêu Vãn mỉm cười, nụ cười kia Quý Thư Mặc đã nhìn suốt ba năm, nhưng hôm nay ngó trái ngó phải vẫn cảm thấy đã bớt đi mấy phần nhu tình trong đó.
"Cả một ngày không thấy Thê chủ, Thư Mặc rất nhớ, cho nên không nhịn được nhìn Thê chủ thêm vài lần. Hiện tại, Thư Mặc kính Thê chủ một ly, chúc mừng Thê chủ, đỗ Trạng Nguyên."
Quý Thư Mặc cười ôn nhu, môi son xinh đẹp nhẹ nhàng cong lên, đuôi mày khóe mắt đều biểu lộ kính nể cùng ái mộ Tiêu Vãn thi đỗ Trạng Nguyên. Lúc hắn chuẩn bị tiếp tục nói vài lời ca ngợi khích lệ Tiêu Vãn, để nàng vui vẻ, ánh mắt của hắn không khỏi lườm đến chỗ Tạ Sơ Thần ăn mặc kỳ kỳ quái quái ở bên cạnh Tiêu Vãn.
Vốn là đắc ý, trong lúc lơ đãng nhìn thấy dấu hôn như ẩn như hiện dưới cổ áo Tạ Sơ Thần, cả người hắn như bị sét đánh, trong nháy mắt đờ đẫn ngay tại chỗ, nụ cười trên mặt lại càng tụt xuống không còn cảm xúc gì khi nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của Tạ Sơ Thần.
Bữa cơm này, Tiêu Vãn cùng Tạ Sơ Thần ăn rất ngọt ngào, Quý Thư Mặc ở bên cạnh lại cơm nuốt không trôi. Nhìn Tiêu Vãn vẻ mặt ôn nhu dẫn Tạ Sơ Thần về Mai viên, lòng Quý Thư Mặc khẽ phiêu, trống rỗng, cảm thấy như thiếu cái gì đó…
Từ khi Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần bày tỏ với nhau xong, Tiêu Vãn lập tức lên giường Tạ Sơ Thần, buổi tối khi ngủ, sẽ phấn khích mò lên giường Tạ Sơ Thần, vô liêm sỉ mà ôm Tạ Sơ Thần ngủ một giấc!
Chỉ là ôm thôi, Tiêu Vãn cũng cảm thấy Tiểu Sơ Thần mập mập trước kia ôm mới thoải mái, đáy lòng không khỏi tự cảm khái: “Sơ Thần, ngươi quá gầy, gần đây dưỡng thương phải ăn nhiều vào!”
Tiêu Vãn nghĩ: Chủ yếu là mập mạp sờ rất thoải mái… ôm vào rất có thịt! Về sau ăn thịt thì, ha ha…
Hôm nay bị Tiêu Vãn cảm động đến rầm rầm, Tạ Sơ Thần khóc rất nhiều, hai mắt đỏ ửng lên án: “Nhưng Thê chủ, ngươi nói ta nặng, một bằng hai… còn nói…”
Nghĩ tới lời ác độc Tiêu Vãn nói năm đó, Tạ Sơ Thần liền hầm hừ. Hắn xoay mông, chui vào trong chăn, lui vào góc tường.
Tiêu Vãn mặt dày tiến sát vào, thân thể nóng hầm hập chui vào trong ổ chăn Tạ Sơ Thần, đem cả khuôn mặt đỏ bừng của hắn ôm vào trong lòng.
“Sơ Thần… ta sai rồi… Nương ngươi nói đúng, mập mạp có phúc khí… Về sau, ta muốn dùng cả đời nuôi ngươi mập mạp… Cho ngươi ăn, rồi sinh…”
“Vậy không phải đang nuôi heo sao…” Tạ Sơ Thần oán trách liếc nhìn Tiêu Vãn một cái, nhưng rất nhanh, hắn đỏ mặt, lắc lắc thân thể cả kinh kêu lên, “Thê chủ, tay ngươi đang làm gì vậy?”
Tiêu Vãn nghiêm mặt: “Sơ Thần, vết thương ở mông của ngươi vẫn còn chưa tốt lên, là vì máu tụ chưa tan, cần phải mát xa lưu thông máu tụ.”
“Nhưng chỗ ngươi sờ không bị thương! Không, không cần… đụng chạm lung tung…”
“Vậy sao?” Sau khi biết được tâm ý của Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn đã bỏ đi vẻ Liễu Hạ Huệ chính nhân quân tử, đã thành vô lại, “Sờ nhiều, sau dễ sinh.”
Sáng sớm hôm sau, Tạ Sơ Thần tỉnh lại trong vòng ấm áp của Tiêu Vãn. Hai người thân mật ôm nhau, hai chân quấn lấy nhau. Gương mặt Tiêu Vãn đang ngủ gần trong gang tấc, mình lại chôn trong ngực nàng chảy nước miếng.
Hai má Tạ Sơ Thần không khỏi nóng lên, liền vội lặng lẽ vươn tay, muốn lau đi dấu vết trên ngực Tiêu Vãn. Chỉ là khi hắn cầm tay áo cẩn thận lau đi, Tiêu Vãn bỗng nhiên cười tít mở mắt ra: “Sơ Thần, ngươi nói ta vô sỉ hạ lưu nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ngươi, ngươi xem ngươi đi, lại tập kết ngực Thê chủ!”
“Ta… Ta…” Tạ Sơ Thần có miệng nói không rõ, đã thấy Tiêu Vãn thoải mái nằm vật xuống, ậm ừ nói, “Nếu muốn sờ cứ sờ đi… Ừm ừm, dùng lực một chút… Sẽ thoải mái.”
“Thê chủ!” Tạ Sơ Thần kinh ngạc rút tay lại, nổi giận xốc chăn liền muốn xuống giường. Ai ngờ, lại bị Tiêu Vãn nắm cổ tay, kéo nhẹ một cái liền trở lại trong lòng nàng.
Thậm chí, lúc hắn chưa kịp phản ứng lại, thân thể xoay chuyển bị Tiêu Vãn lột quần ra.
“Sơ Thần, ngoan, Thê chủ bôi thuốc cho ngươi!”
Mạnh mẽ ăn đậu hũ của Tạ Sơ Thần ở trên giường một lần, Tiêu Vãn tâm tình sung sướng hôn lên khóe môi Tạ Sơ Thần một cái, mới sảng khoái đứng dậy mặc y phục. Tạ Sơ Thần thì ngây ngốc nằm sấp ở trên giường, rất lâu sau đó cũng chưa hồi phục lại tinh thần.
Tiêu Vãn soái khí về phủ, trực cư nàng mặc đã lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, thậm chí có người gọi là “Y phục Trạng Nguyên”, bảo mặc bộ y phục này đi thi nhất định sẽ đề tên bảng vàng, vinh hoa phú quý cả đời.
Sau nhiều lần tìm hiểu, mọi người mới biết, đó là trực cư mới ra của Tạ Ký y phô! Vì tò mò, không ít người tới trước Tạ Ký y phô, muốn xem vẻ đẹp của trực cư này, thậm chí có người muốn mua hai bộ để dính chút không khí vui mừng của Tiêu Vãn.
Vì thế, Tạ Ký y phô vắng tanh không có mấy khách, đột nhiên nghênh đón một đợt sóng người. May mà Tiêu Vãn sớm có dự liệu, lệnh cho chưởng quầy và đám tiểu nhị tự mình mặc thử trực cư, cũng đem số y phục mới chế tác mấy ngày trước treo lên. Mà nàng đương nhiên không cần nói, vẫn mặc bộ trực cư màu trắng tuyết như ngọc kia.
Mái tóc đen dài dùng một cây trâm hồng đàn búi cao lên, xen thêm mấy viên trân châu lấp lánh. Trực cư như tuyết nhẹ tung bay, bên hông thêu một đường hoa mai bằng tơ lụa đỏ gấm, dáng người yểu điệu, lại thon dài cao lớn. Từng cái giơ tay nhấc chân, đều làm nộ ra đóa hoa mai trên làn váy, biểu lộ nét quý phái.
Tiêu Vãn chỉ đứng ở dưới ánh nắng, mỉm cười, liền hấp dẫn không ít ánh mắt của dân chúng.
Mà mấy chữ “Y phục Trạng Nguyên” lan truyền trong kinh thành đều là Tiêu Vãn cố ý sai người truyền đi, ý muốn dùng thanh danh Trạng Nguyên của mình, làm nổi lên danh tiếng của trực cư, để cho Tạ Ký y phô lại vinh quang hưng thịnh như hai mươi năm trước!
“Tiêu Trạng Nguyên.” Lúc này, trước Tạ Ký y phô có ba thiếu nữ xinh đẹp mặc cung trang, đi đầu là thị nữ Trần Di bên cạnh Nữ hoàng. Nàng mỉm cười đi đến gần bên Tiêu Vãn, cung kính phúc thân: “Mấy năm nay, Bệ hạ vẫn muốn đổi một thường phục mới mẻ độc đáo. Lần thi này, thấy trực cư Tiêu Trạng Nguyên mặc rất đoan trang hoa mỹ, Bệ hạ đặc biệt lệnh cho nô tỳ đến chọn màu sắc và vải dệt. Không biết Tiêu Trạng Nguyên có đề nghị hay gì không?”
Hôm nay, Tiêu Vãn đặc biệt tới Tạ Ký y phô, chính là thảo luận với mấy thợ may dâng trực cư cho Nữ hoàng. Nữ hoàng bệ hạ là nhân vật tôn quý nhất trong lòng dân chúng Đông Ngụy, nếu đến Nữ hoàng bệ hạ cũng hãnh diện mặc trực cư vào, hiệu quả chính là đánh dấu đi lên rồi!
Cho nên lúc ấy, Tiêu Vãn cực kì mặt dày mà đề cử. Không nghĩ tới hôm nay, Nữ hoàng bệ hạ đã công khai phái thị nữ đến, quả thực là cho Tạ Ký y phô mặt mũi rồi!
Tiêu Vãn vui vẻ dẫn Trần Di đi chọn vải, mà dân chúng vây quanh trong nháy mắt nổ oanh!
Nhất thời, tin Nữ hoàng ca ngợi không thôi với trực cư đã loan khắp kinh thành. Không ít các quan gia quý tốc nghe lời đồn đại, nhao nhao chạy tới Tạ Ký y phô. Khi nhìn thấy cảnh tượng ở Tạ Ký y phô, bọn họ liền hối hận lúc trước không mua trực cư, nếu không nhất định có thể theo Tiêu Vãn nổi bật ở trước mặt Nữ hoàng.
Vì thế, lúc Tiêu Vãn chọn vải cùng Trần Di, trong ngoài Tạ Ký y phô đều trật ních người. Mọi người nhìn trực cư đặt trong Tạ Ký y phô, quả thực giống như thấy vô số châu báu đang phát sáng! Như hổ rình mồi, cảnh tượng người người điên cuồng tranh cướp làm cho chưởng quầy và đám tiểu nhị dọa cho giật mình, đồng thời cũng làm cho Tiêu Vãn kinh ngạc không nhỏ.
Danh tiếng Nữ hoàng bệ hạ, quả nhiên không giống bình thường!
Lúc Tiêu Vãn lén mừng thầm, Nữ hoàng bệ hạ phúc hắc cũng đang lặng lẽ tính kế vị Tân khoa Trạng Nguyên trí dũng song toàn này.
Chỉ trong chốc lát, bởi vì khách hàng quá nhiều, Tạ Ký y phô trở thành hỗn loạn tranh cãi nhau.
Thấy chưởng quầy và đám tiểu nhị đã luống cuống tay chân, Tạ Sơ Thần vẫn luôn đứng yên lặng ở bên cạnh nhìn đã không nhịn được đi ra, trấn an đám người bạo động.
“Các vị khách quan, xin yên lặng một chút, xin tự động xếp hàng…”
Thấy ánh mắt mọi người nhao nhao nhìn lại, Tạ Sơ Thần nhất thời tim đập rộn lên, có chút khiếp đảm lui về phía sau một bước.
Đừng nhìn hắn không bao giờ điêu ngoa tùy hứng, tùy tiện làm bậy, dám cãi nhau với người bên đường, chỉ là sau khi mẫu thân qua đời, những lời gió thổi đầu tường kia làm hắn tinh tường biết được lòng người đáng sợ, lòng người khó dò.
Hắn cũng vì gian khổ ba năm nay, tôi luyện tất cả tính tình, hơn nữa sợ đứng ở nơi có nhiều người. Bởi vì mỗi lần như vậy, hắn đều phải đối mặt với không ít nhục mạ và khinh bỉ, những ánh mắt khinh thường khiến hai chân hắn run lên, hận không thể tìm một cái hang để chui xuống.
Nhưng hôm nay, vào lúc hắn hoảng sợ lui về phía sau, bàn tay lạnh lẽo bỗng nhiên được một bàn tay ấm áp nắm chặt. Tạ Sơ Thần run lên, hơi hơi nghiêng đầu, thấy Tiêu Vãn mỉm cười đứng ở bên cạnh hắn, giọng nói lành lạnh trong suốt mang thêm dũng khí cho hắn.
“Các vị khách quan, vị này là Thiếu đông gia của Tạ Ký y phô, phu lang của tại hạ Tạ Sơ Thần. Bộ trực cư tại hạ đang mặc là chính tay Tạ Sơ Thần may, hiện giờ hắn nói ra suy nghĩ của mình, mong mọi người an tâm chớ nóng vội, kiên nhẫn lắng nghe.”
Dân phong Đông Ngụy rất cởi mở, nam tử buôn bán không hề bị khinh thường, ngược lại còn được khen ngợi. Cho nên lúc Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần đứng sóng vai nhau, nữ tuấn nam mỹ, quả thực hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Nhưng, đây là Tạ Sơ Thần? Theo như lời đồn, Tạ Sơ Thần diện mạo xấu xí điêu ngoa… lại là một giai nhân xinh đẹp?
Mọi người không dám tin nhìn về phía thiếu niên thanh tú đứng bên cạnh Tiêu Vãn, y phục màu lam thanh nhã đứng giữa đám đông ngược lại cực kì thuận mắt. Mái tóc đen nhanh búi cao, bên trên cắm một cây trâm hồng đàn. Màu hồng ngọc làm nổi bật lên mái tóc đen nhánh của hắn, lộ ra vài phần khí chất.
Mày như vẽ, làn da như mỡ đông, mà dưới hàng mi dày đậm còn có một đôi mắt đen láy trong suốt, như nước mùa thu, lại như minh châu ngọc ngà, tinh thuần không tỳ vết.
Giờ khắc này, y phục tao nhã đoan trang này đem dáng người thanh tú nổi bật lên như nhạn múa, đứng trong Tạ Ký y phô tạo thành cảnh đẹp mỹ lệ, giống như một đóa hoa lan tao nhã tỏa hương, làm cho người ta say mê.
Dưới sự cổ vũ của Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần khẽ nâng mắt, lấy hết dũng khí nhìn quanh một vòng, cũng mở miệng nói: “Các vị khách quan, hoan nghênh tới Tạ Ký y phô. Hai mươi năm trước, gia mẫu từng thiết kế ra khúc cư đường cong duyên dáng. Chỉ tiếc khúc cư quá thướt tha, sau khi thịnh hành mười mấy năm sau dần dần bị áo cánh và váy áo thay thế, hiện giờ đã không có ai hỏi thăm.”
Giọng nói trong suốt nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, mọi người liền kinh ngạc đỡ cằm, này thật là vị Tạ công tử điêu ngoa bốc đồng trong truyền thuyết sao?
Ôn nhu như nước, xinh đẹp như hoa, quả thực là đại mỹ nhân mà! Những người nghe được ba chữ Tạ Sơ Thần đã lộ ra kinh thường trong nháy mắt đã ngoan ngoãn ngậm miệng lại, sợ ảnh hưởng tiểu công tử xinh đẹp này.
“Ba năm trước, mẫu thân từng đem khúc cư cải tạo lại vuông vức, thay đổi hoàn toàn thành trực cư. Chỉ tiếc, mẫu thân xảy ra ngoài ý muốn vào ba năm trước, cho tới hôm nay, ta nhờ sự giúp đỡ của Thê chủ và mấy vị sư phó, thay thế mẫu thân bày ra bộ trực cư hoàn toàn mới này. Bỏ đi chỗ thiếu xót của khúc cư, lại giữ lại tay áo dài và thâm y quấn người lại, để cho bộ y phục mới thành đoan trang nho nhã hơn, càng thích hợp cho nữ tử mặc hơn.”
Tạ Sơ Thần nói xong, thấy mọi người im lặng nhìn mình, không có chút khinh thường miệt thị gì, không khỏi tự tin lên, nở một nụ cười xán lạn: “Hiện trong tiệm đang trưng bày trực cư, vải được chọn đều là mềm mại. Hoa văn vải thêu tinh xảo, màu sắc đa dạng, sợi vải chặt chẽ…”
So với Tạ Ký y phô khí thế bừng bừng, Cẩm Tú y phô lại ảm đạm, không một bóng người.
Nhìn Tạ Ký y phô đối diện buôn bán thịnh vượng, sắc mặt Sở Mộ Thanh âm trầm, mày cau chặt, hận không thể đem Trần Di rời đi rồi chọc Tiêu Vãn một cái, trong lòng càng vì hành vi khác thường của Tiêu Vãn trong hai tháng qua mà đánh một hồi chuông báo động.
Chuyện Tiêu Vãn đỗ Trạng Nguyên hoàn toàn đảo lộn kế hoạch của nàng ta, vốn là sau khi Tiêu Vãn thi trượt, Tiêu Ngọc Dung sẽ an bài cho nàng chức Thư lệnh sử Binh bộ. Như vậy, nàng ta có thể lợi dụng Tiêu Vãn ngu ngốc, nắm được cơ mật quân doanh Đông Ngụy.
Nhưng hiện tại, Tiêu Vãn lại trở thành Tân khoa Trạng Nguyên. Bao năm qua Trạng Nguyên đều ban làm chức Tu soạn lục phẩm ở Hàn lâm viện. Tu soạn là chức quan chưởng tu quốc sử, nhìn qua lục phẩm thì cao, kì thực chỉ là chức quan nhỏ, hoàn toàn không có thực quyền.
“Tử Thanh, tối hôm qua Tiêu Vãn sủng hạnh Tạ Sơ Thần…” Quý Thư Mặc cắn cắn môi, vẻ mặt ủy khuất, mang theo chút không cam lòng nói, “Tiêu Vãn đã hơn nửa tháng không bước vào Mặc Uyên cư, ta nghi ngờ, khả năng nàng ta… thật sự thích Tạ Sơ Thần rồi… Hiện tại, nô bộc trên dưới Tiêu phủ đều cung kính Tạ Sơ Thần như chính quân, Trần thái công lại thích hắn. Ngược lại, Tiêu Vãn còn làm ta chịu không ít ánh mắt kì quái, hình như…”
Sở Mộ Thanh đang phiền lòng làm thế nào để thực hiện kế hoạch, nghe thấy Quý Thư Mặc bất mãn oán giận Tiêu Vãn lạnh nhạt với hắn, không khỏi phiền toái cắt ngang: “Tiêu Vãn thích ngươi suốt ba năm, sao có thể nói thay lòng liền thay lòng được. Có phải người làm giá, để nàng không dám đụng vào ngươi đúng không?”