Hành Trình Sủng Thê

Chương 57: Chương 57: Thật tâm tỏ lòng




Edit: windy

“Thê chủ, ba năm trước là ngươi đã cứu ta.” Tạ Sơ Thần nâng mắt lên, ánh mắt nhìn Tiêu Vãn rực rỡ như ánh sao, mà lại vì nhớ lại chuyện cũ, có chút rưng rưng, “Năm đó, nếu như ta không gặp được Thê chủ, có lẽ bây giờ ta đã chết…”

"Ba năm trước mẫu thân qua đời, phụ thân cực kỳ bi thương, những thân thích a dua nịnh hót nhà ta, một đám như sài lang hổ mong muốn chia cắt di sản mẫu thân. Quý phủ đã từng tân khách cả sảnh đường, cách mấy ngày đều có người cầu hôn ta, ai cũng khen ta thiện lương hồn nhiên, ai cưới ta là có phúc khí. Nhưng mẫu thân tạ thế, toàn bộ đều lật mặt, cười nhạo ta diện mạo vô cùng xấu, điêu ngoa tùy hứng, căn bản không có một người nữ tử nhẫn chịu được tính cách ta xảo quyệt bá đạo. Trong nháy mắt đó, ta mới phát hiện, trên đời này ngườirất tốt với ta, ngoại trừ mẫu thân và phụ thân, căn bản không còn ai là thật tâm. Mà phụ thân cũng vì mẫu thân đột nhiên qua đời, nổi giận với ta... Làm cho ta trong nháy mắt cảm thấy trời đất sụp đổ..."

"Ngày ấy, sau khi phụ thân nổi giận, ta nhất thời khó chịu liền ra chiêu bỏ nhà ra đi, muốn ra cửa giải sầu. Nhưng ở trong kinh thành đi tới vài vòng mới biết, hóa ra thanh danh của ta lại như vậy, còn bị tất cả mọi người chán ghét..." Nghĩ đến tiếng cười trào phúng đầu đường cuối ngõ, Tạ Sơ Thần cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng nói, "Những nữ tử kia bắt ta đi rồi, vẫn dùng ngôn ngữ khinh miệt hạ nhục ta... Khi đó ta đã tuyệt vọng, cảm thấy liền như vậy mà chết đi rồi gặp mẫu thân cũng được... Dù sao tất cả mọi người đều chán ghét mà vứt bỏ ta, phụ thân cũng không cần ta nữa..."

Ba năm trước vì lời đồn nhảm, dù cho đã qua lâu như vậy, Tiêu Vãn vẫn nhớ rõ rõ ràng. Bởi vì nàng cũng ở tửu lâu đó, theo đám bằng hữu của mình cùng nhau hãm hại vị Tạ tiểu công tử chưa bao giờ gặp mặt. Nàng càng là vì từng cãi nhau với Tạ Sơ Thần, nên ấn tượng với hắn cũng rất không tốt.

Nhưng hiện tại, Tiêu Vãn nghe thấy mà khó chấp nhận được, cả trái tim đều vì giọng nói nhẹ nhàng Tạ Sơ Thần mà rung động, thực hận không thể trùng sinh về ba năm trước, dập tắt những lời đồn vớ vẩn kia đi, cứu Tạ Hân Toàn, sau đó đánh Tạ Thanh Vinh một trận không ngừng!

"Sơ Thần, đừng nói nữa..." Nhẹ nhàng ôm lấy Tạ Sơ Thần, giọng Tiêu Vãn run rẩy nói, "Ta đã nhớ ra rồi... Thật xin lỗi, năm đó ta..."

"Thê chủ không có có lỗi với ta cái gì, là Thê chủ đã cứu ta." Tạ Sơ Thần vươn tay, nhẹ nhàng mà vuốt ve mày Tiêu Vãn cau chặt, thanh âm khàn khàn lại mang theo hạnh phúc, "Là ngươi kéo ta từ trong vực sâu lên, là ngươi để cho ta biết, kỳ thật trên đời này còn có người để ý sống chết của ta, còn có người quan tâm cảm xúc của ta."

"Lúc ngươi cứu ta, cực kì soái. Lúc ngươi an ủi ta, cực kì ôn nhu. Đây là lần đầu tiên, ngoại trừ phụ mẫu ta ra, có một người thiệt tình tốt với ta như vậy. Không cảm thấy được vừa béo vừa xấu mà ghét bỏ ta, không vứt ta lại mà rời đi. Ngươi còn tự mình băng bó chân bị trật cho ta, thậm chí nói muốn mang ta du lịch khắp kinh thành... Khi đó, ta thật sự rất là cao hứng, cảm giác tim mình đập thình thịch..."

Khẽ vuốt mày Tiêu Vãn, chỗ đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp, khiến cho Tạ Sơ Thần không khỏi cong khóe miệng lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Ấm áp như vậy, từng đốt sáng lên sinh mệnh của hắn, để hắn cảm thấy an tâm lại hạnh phúc.

"Khi đó mỗi câu nói của Thê chủ, đến nay ta đều nhớ rõ. Cho nên ba năm nay, ta vẫn cực kỳ cố gắng, hi vọng chính mình có thể trở thành một người tài hoa hơn người giống Quý công tử. Về sau, ta đến bên hồ chỗ chúng ta gặp nhau lần đầu rất nhiều lần... Một lần vô tình, ta nhặt được ngọc bội của ngươi. Khi đó, ta không biết này miếng ngọc bội này là tượng trưng cho tín vật chính quân Tiêu gia. Cho nên, muốn đợi lúc bản thân có dũng khí gặp ngươi, sẽ trả ngọc bội cho ngươi."

"Nhưng... Thực xin lỗi..." Sợ nhắc tới chuyện mình độc chiếm ngọc bội, Tiêu Vãn nổi giận, Tạ Sơ Thần sợ hãi không dám lại nhìn Tiêu Vãn. Hắn nhẹ nhàng nghiêng mặt qua, lông mi dài dính nước mắt cúi đầu xuống, mang theo chút thấp thỏm lo âu run rẩy: "Nhưng ta có học họa thế nào, thì khả năng họa vẫn kém cỏi như cũ. Có học cầm, tiếng đàn vẫn rất khó nghe... Thành công duy nhất, chính là gầy đi..."

Tiêu Vãn nghe xong, trong lòng vừa chua vừa chát, căn bản không nghĩ tới năm đó mình chỉ là thuận miệng nói một câu, hoàn toàn bị Tạ Sơ Thần ghi nhớ cho tới bây giờ.

"Vì sao vào ba năm sau mới tới tìm ta?" Giọng Tiêu Vãn run rẩy hỏi, "Còn là vào trước ngày đại hôn của ta? Nếu hi vọng ta mang ngươi du lịch khắp kinh thành, vì sao không tới tìm ta sớm hơn? Có lẽ..."

Hiện tại, Tiêu Vãn cũng nói không rõ, nếu Tạ Sơ Thần tìm đến mình trước, giữa bọn họ liệu có thể rơi vào bi kịch kiếp trước hay không. Nhưng nàng biết, khi đó bản thân điên cuồng thích Quý Thư Mặc, một lòng đều đâm vào theo đuổi Quý Thư Mặc, khả năng chấp nhận Tạ Sơ Thần không hề cao... Cực kỳ có khả năng sẽ tàn nhẫn cự tuyệt Tạ Sơ Thần, hai người sẽ thành người xa lạ không gặp lại.

"Đợi tới khi ta gầy rồi đi tìm Thê chủ... Đã qua ba tháng." Tạ Sơ Thần cúi thấp đầu, yếu ớt mở miệng, "Khi đó Thê chủ đang theo đuổi Quý công tử... Quý công tử thật sự rất tốt, ôn nhuận Như Ngọc, tài hoa hơn người, so với ta là một trời một vực, với Thê chủ mới đúng là trời sinh một đôi... Cho nên ta vẫn không dám tới tìm Thê chủ, cảm thấy được mình căn bản không xứng..."

"Khoảng thời gian đó, ta vẫn luôn lén nhìn Thê chủ theo đuổi Quý công tử, nhìn Thê chủ dẫn hắn du hồ đi dạo phố, đưa hắn các loại lễ vật, trong lòng tuy ghen tị, nhưng nhìn đến Thê chủ vui vẻ như vậy, những ghen tuông này lập tức tan thành mây khói, đều tràn đầy hi vọng Thê chủ ngươi có thể đạt được hạnh phúc, thành công cưới Quý công tử..."

Tiêu Vãn nín thở, cuối cùng đã hiểu vì sao Tạ Sơ Thần lại luôn nhường nhịn Quý Thư Mặc, ăn nói khép nép. Bởi vì hắn chứng kiến mình theo đuổi Quý Thư Mặc ròng rã ba năm, cho nên đến nay vẫn cho rằng nàng thích Quý Thư Mặc. Hắn muốn đi tranh, cũng không dám đi tranh, bởi vì hắn luôn cho rằng người mình thích chính là người tài hoa hơn người, mà hắn căn bản kém hơn đệ nhất tài tử Quý Thư Mặc.

"Vốn nghĩ là trả ngọc bội cho Thê chủ, nhưng thực xin lỗi, dây cột tóc ngươi đưa ta, bị ta đánh mất rồi... Cho nên nhất thời có ý riêng, muốn đem ngọc bội giữ ở bên người, nhìn vật nhớ người..."

Vào lúc Tạ Sơ Thần áp lực nhất, từng có một khoảng thời gian ngắn ngủi mà lại đặc biệt ấm áp rót vào trong lòng hắn, xua tan tất cả tịch mịch cùng rét lạnh trong lòng hắn, kể cả trái tim đã tuyệt vọng muốn chết, cũng vào thời khắc đó mà đập loạn nhịp.

Cho nên hắn đã nỗ lực, cực kì dị cố gắng muốn thay đổi mình, muốn tới gần ánh sáng hết sức ấm áp kia. Nhưng trong lòng ánh sáng kia, lại sớm có người khác.

Không nhìn thấy chờ đợi trong lòng hắn, không nhìn thấy hắn lặng lẽ nhìn trộm, trong mắt nàng chỉ có người làm cho nàng tâm động.

Nhưng cho dù nói với chính mình là từ bỏ đi, ánh mắt của hắn vẫn không tự chủ mà tìm kiếm bóng dáng của nàng ở trong đám người, thấy nàng trong lòng sẽ nhảy nhót, thỉnh thoảng lướt qua nàng, cũng sẽ kích động hồi lâu, thậm chí mỗi ngày nhìn ngọc bội trong tay, cười ngây ngốc.

"Năm trước, Thê chủ rốt cục đã thành công theo đuổi được Quý công tử, định ra cả ngày đại hỉ, trong lòng ta mặc dù có chút khổ sở, nhưng cũng không muốn phá hoại Thê chủ và Quý công tử... Mãi đến khi Thê chủ vụng trộm tìm người làm ngọc bội giả, ta mới biết được tầm quan trọng của miếng ngọc bội này..."

Do dự một lúc, Tạ Sơ Thần rốt cục cũng có dũng khí, nói ra bí mật chôn dấu tại trong đáy lòng mình: "Nhưng biết được mình phải gả cho Từ Thanh, ta bắt đầu sợ hãi sợ hãi, sợ hãi sau khi mình gả đi, bị hành hạ đến chết lại không thể đem lời ái mộ trong lòng nói cho ngươi. Cho nên hai tháng trước, ta lén lút trốn ra phủ, mang theo ngọc bội lấy dũng khí tìm Thê chủ, một là muốn nói cho Thê chủ chuyện ba năm trước đây, hai là muốn đem ngọc bội vật về chủ cũ. Nếu phải gả cho người đáng ghét, không bằng trước đây đem ái mộ trong lòng nói cho người mình thích trước, cho dù bị cự tuyệt, sau cũng sẽ không hối hận."

Nghĩ đến ngày ấy, lấy dũng khí tìm người trong lòng, ai ngờ còn chưa mở miệng, đã bị Tiêu Vãn mắng xối xả. Hốc mắt Tạ Sơ Thần hơi hơi đỏ lên, môi run rẩy nói: "Nhưng Thê chủ ngươi căn bản không nghe ta giải thích, một lòng nhận định ta là kẻ trộm, muốn dùng ngọc bội giành lấy vị trí chính quân. Cho nên, ta trong cơn tức giận, liền... Đưa ra yêu cầu vô lý khiến Thê chủ cưới ta..."

"Biết rõ ngươi chán ghét ta, lại vẫn hy vọng xa vời mình có thể ở lại bên cạnh ngươi... Cho dù bị ngươi chán ghét thêm..."

Trong lòng Tạ Sơ Thần vẫn đeo một gánh nặng, chính là bản thân đã đoạt đi hạnh phúc thuộc về Quý Thư Mặc.

Nếu là lúc đó hắn không chen chân một bước, Thê chủ sẽ cùng Quý công tử hạnh phúc mỹ mãn sống bên cạnh nhau. Mà hắn lại bởi vì lòng riêng và tham lam, dùng ngọc bội uy hiếp Thê chủ, trở thành phu lang Thê chủ, cho dù chỉ là trên danh nghĩa...

Tạ Sơ Thần một hơi nói xong, đã thấy sắc mặt Tiêu Vãn nghiêm túc, ngón tay khẩn trương đổ đầy mồ hôi.

Hắn vội vã sợ hãi mở miệng: "Thê chủ, không phải ta cố ý phá hoại ngươi và Quý công tử... Có thể gả cho Thê chủ, yên lặng nhìn Thê chủ hạnh phúc, ta cũng đã cực kỳ hạnh phúc rồi... Cho nên sau này, ta cũng sẽ không tham lam... Chỉ cần Thê chủ... Ngẫu nhiên tới thăm ta, trò chuyện cùng ta, ta cũng đã cực kỳ hạnh phúc rồi..."

Hạnh phúc?

Kiếp trước, Tạ Sơ Thần bị cháy hỏng tóc bỏng hai chân tại ngày đại hôn, bệnh nặng suốt cả một tháng, sau đó tuy một mực yên lặng đợi ở lãnh viện không tranh không sủng, nhưng vẫn bị nàng khinh thường ghét bỏ khắp nơi, đủ lời châm chọc khiêu khích. Thậm chí sau khi bị nàng cùng Quý Thư Mặc đoạt tài sản Tạ gia, còn bị nàng bóp chết thai nhi trong bụng...

Hắn gả cho nàng, ngoại trừ bất hạnh, chính là bị lợi dụng, căn bản không có một chút hạnh phúc đáng nói.

Nhưng lý do hắn gả cho nàng, chính là nàng là ân cứu mạng ba năm trước đây?

… Thê chủ, ta thích ngươi ròng rã ba năm, cho nên người ta muốn báo ân, chỉ có ngươi. Người trong lòng, cũng chỉ có ngươi...

Tiêu Vãn hoàn toàn không nghĩ tới, Tạ Sơ Thần vậy mà bởi vì chuyện cứu mạng ba năm trước đây, mà lấy thân báo đáp mình, kiếp trước chôn vùi hạnh phúc cả đời.

Mà Tạ Sơ Thần càng bởi vì nàng đã từng nói một câu, mà trả giá ba năm thanh xuân, chỉ vì trở thành người tài mạo song toàn.

Giờ khắc này, Tiêu Vãn cảm thấy trái tim nhói đau.

Hai tháng trước, Tạ Sơ Thần cầm ngọc bội tới Tiêu phủ tìm nàng. Bởi vì khi đó đang chuẩn bị đại hôn với Quý Thư Mặc, đột nhiên có một nam tử xa lạ tìm tới cửa, lại cầm trong tay ngọc bội vẻ mặt xấu hổ nhìn mình, trong lòng Tiêu Vãn hoảng hốt, sợ Quý Thư Mặc nhìn thấy hiểu lầm bọn hắn, càng sợ mẫu thân cùng tổ phụ nhìn thấy xong phát hiện ra mình đưa ra ngọc bội giả, cho nên không đợi đối phương mở miệng, nàng liền ác ngôn ác ngữ mà mắng chửi một trận.

Rồi sau đó, đối phương cố ý phải gả cho chính mình, lại càng khiến nàng nhận định đối phương là kẻ trộm ngọc, nhìn trộm vị trí chính quân Tiêu gia, cho nên càng chán ghét khinh thường hắn.

Hiện tại nàng mới biết được, ngày đó Tạ Sơ Thần rốt cuộc đã lấy bao nhiêu dũng khí tới Tiêu phủ tìm mình, lại lấy bao nhiêu dũng khí mới thổ lộ với mình, lại bị nàng coi thành lừa gạt nói lời vô căn cứ, thậm chí còn đưa ra ba yêu cầu quá phận.

"Sơ Thần, là ta có lỗi với ngươi..." Nhẹ nhàng cầm tay Tạ Sơ Thần, hô hấp Tiêu Vãn cứng lại, thanh âm khàn khàn nói, "Là ta vẫn không tin lời ngươi nói, vẫn mang theo thành kiến với lời đồn đãi để nhìn ngươi... Khinh thường châm chọc ngươi, hung hăng lợi dụng tình yêu của ngươi, hung hăng lợi dụng ngươi ta quả thực là khốn nạn! Là tra nữ!"

"Không, Thê chủ là người cực kỳ tốt!" Không nghĩ tới Tiêu Vãn đột nhiên kích động mắng chính mình, Tạ Sơ Thần vội vàng giải thích, "Thê chủ vẫn luôn tốt với ta, là bản thân ta..."

"Sơ Thần ngươi hãy nghe ta nói." Tiêu Vãn đỡ lấy hai vai của hắn, con mắt chăm chú dừng ở đôi mắt của hắn, nghiêm túc nói, "Không cần đẩy ta cho Quý Thư Mặc, không cần cảm thấy bản thân mình thua kém Quý Thư Mặc, không cần cảm thấy bản thân mình phá hủy cảm tình của ta với Quý Thư Mặc. Ở trong lòng ta, ngươi là tốt nhất, là hắn âm hiểm giả dối, căn bản không xứng đánh đồng cùng ngươi!"

"?" Lượng tin tức này có chút lớn, trong nháy mắt đem Tạ Sơ Thần tới hôn mê. Bởi vì ở trong mắt hắn, Quý Thư Mặc vẫn là mục tiêu hắn phấn đấu, vẫn là người trong lòng Tiêu Vãn.

Sao hiện tại Thê chủ lại nói, Quý công tử là người âm hiểm giả dối?

Vốn tưởng rằng những sủng nịch và mấy ngày ở chung gần đây, Tạ Sơ Thần đã hiểu ra tâm ý của bản thân, nhưng Tiêu Vãn phát hiện, trong lòng hắn càng thêm áy náy và lo lắng sâu với Quý Thư Mặc.

Để mở ra khúc mắc trong lòng Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn trầm giọng, nghiêm túc giải thích: "Ba năm nay, ta đúng là rất thích Quý Thư Mặc, nhưng hiện tại ta đối hắn chỉ có hận ý. Hắn làm chuyện có lỗi với ta, một lòng muốn hãm hại ta với Tiêu gia. Ta thành thân với hắn, chỉ là che dấu tai mắt người, dụ hắn rơi vào bẫy, để đối phó với kẻ đứng đằng sau hắn. Cho nên, không nên bị hắn bắt nạt nữa, cũng không cần trở nên tài mạo song toàn giống Quý Thư Mặc nữa... Bởi vì ngươi của hiện tại, ta đã cực kỳ thích rồi."

Tạ Sơ Thần ngẩn ra, nhìn vẻ mặt nghiêm túc lúc này của Tiêu Vãn, hốc mắt chua xót, lại không tự chủ được mà rơi nước mắt.

Hắn tương tư Tiêu Vãn ròng rã ba năm, thầm mến nàng ròng rã ba năm, trộm nhìn nàng ròng rã ba năm, lại chậm chạp không dám nói ra bản thân nhớ...

Dù cho mấy ngày nay Tiêu Vãn đối với hắn đặc biệt ôn nhu, nhưng hắn luôn luôn lo sợ cho rằng, đây là một hồi ba năm mộng đẹp. Nhưng hiện tại, Tiêu Vãn lại nói, cưới Quý Thư Mặc chỉ là vì dụ hắn rơi bẫy? Người thật sự trong lòng kỳ thật là... Hắn?

Là hắn nghe lầm sao?

"Thê chủ ngươi nói cái gì, có thể lặp lại lần nữa không?" Đôi mắt ngập nước chờ mong chớp chớp, thanh âm ôn nhu mang theo kích động và run rẩy.

Như vậy Tạ Sơ Thần cẩn thận như vậy khiến cho Tiêu Vãn lại càng đau lòng hơn, giờ này khắc này, nàng mới ý thức được mấy ngày này nàng lại chưa bao giờ nói qua một câu "Ta thích ngươi" với Tạ Sơ Thần. Nghĩ như vậy, nàng không khỏi thở nhẹ, ngón tay thon dài chậm rãi lau đi nước mắt khóe mắt Tạ Sơ Thần, vẻ mặt cực kỳ ôn nhu nói: "Sơ Thần, ta thích ngươi."

Đầu ngón tay Tiêu Vãn ấm áp mang theo nhiệt độ chạm tới, ở một khắc này, đôi mắt Tạ Sơ Thần vốn đang ảm đạm trong nháy mắt liền phát sáng, giống như một vũng nước lóe lên ánh sáng, ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ, chan chứa tình cảm.

Lông mi đọng nước run rẩy, hắn nở một nụ cười cực kỳ ôn nhu cực kỳ ngọt ngào, thanh âm lại càng ngọt ngào: "Thê chủ, ta cũng thích ngươi."

Thiếu niên ở trước mắt, khóe miệng tràn đầy ý cười khó xử, phản ảnh chút lo lắng, giống như một bức hoạ nhẹ nhàng cuộn tròn. Ánh mắt chờ đợi như vậy, miệng cười vui sướng, ở trong lòng Tiêu Vãn nháy mắt khơi dậy từng gợn sóng.

Trong nháy mắt, Tiêu Vãn gắt gao cầm tay Tạ Sơ Thần, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: "Từ nay về sau, ta sẽ thay nương ngươi bảo vệ ngươi, để cho ngươi càng thêm hạnh phúc.". đam mỹ hài

…Tương lai, nhất định có một người thích ngươi, thay thế nương ngươi bảo vệ ngươi, khi đó ngươi sẽ không cô đơn một mình, chắc chắn càng hạnh phúc hơn so với hiện tại.

Hồi ức đã lâu trước đây trong lòng vang vọng từng đợt một, Tạ Sơ Thần không nhịn được xông đến chỗ Tiêu Vãn, hai tay thon dài kích động ôm eo Tiêu Vãn, đôi má ửng hồng chôn ở trong lòng nàng, trong lòng đều là hạnh phúc.

Tiêu Vãn bị Tạ Sơ Thần bổ nhào một cái, cả người ngã ở trên giường. Hơi giương mắt chỉ thấy Tạ Sơ Thần gắt gao ôm mình, cả thân thể hơi nằm sấp ở trước người mình.

"Thê chủ, ta rất là cao hứng!"

Tiêu Vãn sựng lại, chỉ thấy đôi mắt ngập nước xinh đẹp mềm mại đáng yêu trước mắt, đang nhu tình như nước ngóng nhìn mình, tim của nàng nhảy loạn, không khỏi vươn tay giữ eo Tạ Sơ Thần, xoay người quay một vòng đưa hắn đè ngược ở trên giường.

Bởi vì quá hưng phấn, Tạ Sơ Thần theo bản năng ôm lấy Tiêu Vãn, ai ngờ lại đem Tiêu Vãn bổ nhào lên giường.

Mà hiện tại, đột nhiên bị Tiêu Vãn đè ở dưới thân, ánh mắt nóng rát nhìn chính mình, thậm chí còn có hơi thở nóng bỏng thường thường phả bên cần cổ mình, sợi dây nào đó ở đáy lòng Tạ Sơ Thần không hiểu mà run lên, không khỏi miên man nghĩ tới cảnh tượng có chút xấu hổ, đôi má ngầm nóng lên.

Nhìn thấy da thịt ngọc ngà Tạ Sơ Thần nhuộm đỏ ửng, tay Tiêu Vãn vỗ gối ôm mềm mại cạnh hắn, cố ý mờ ám hỏi: "Sơ Thần, Thê chủ ta đã tên đề bảng vàng, không biết này động phòng hoa chúc ngươi chuẩn bị xong chưa?"

"Thê, Thê chủ... Ta... Ta chuẩn bị rồi, lúc nào cũng có thể... Hầu hạ Thê chủ..."

Vốn là chỉ muốn đùa giỡn Tạ Sơ Thần, nhìn vẻ mặt xấu hổ của hắn một cái, ai ngờ hắn lại thật sự trả lời chính mình.

Trong nháy mắt, tiếng nói mềm mại của Tạ Sơ Thần làm lý trí sau cùng của Tiêu Vãn tan chảy, sợi dây trong lòng trong khắc trông thấy đôi môi đỏ mọng của hắn hé mở cũng đột nhiên bị đứt.

Nàng cúi xuống hôn, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt lưu lại khóe mắt hắn, sau đó từ khóe mắt một đường nhẹ nhàng hôn xuống phía dưới, cuối cùng hôn lên đôi môi môi đỏ mọng mê người.

Thấy mặt Tạ Sơ Thần ửng đỏ, vẻ mặt kinh ngạc ngây ngốc để mặc mình hôn, Tiêu Vãn chỉ là muốn hôn mấy cái cho một ngày tương tư chưa gặp được, ai ngờ Tạ Sơ Thần bỗng nhiên vươn tay ôm lấy cổ mình, khẽ ngập ngừng mà hôn đáp lại.

Sau nụ hôn ngây ngô, đột nhiên là lớn mật và nhiệt tình, mềm mại ở trong ngực như vậy khiến hô hấp của Tiêu Vãn trong nháy mắt trở nên hỗn độn không chịu nổi. Xúc cảm môi miệng say nồng lại càng không ngừng mà câu dẫn tâm tư của nàng, khiến nàng không khỏi từ nhẹ nhàng chuồn chuồn lướt thành xâm nhập răng môi hòa quyện.

"Ưm..." Cánh môi phấn nộn non mềm bị Tiêu Vãn hôn xong có vẻ đỏ bừng mê người hơn, mà hai gò má Tạ Sơ Thần nhuộm một tầng mị hoặc lại càng để cho Tiêu Vãn loạn loạn suy nghĩ hoàn toàn hỗn loạn.

Đây là lần đầu tiên, Tạ Sơ Thần chủ động hôn mình như vậy, vì thế Tiêu Vãn bị quyến rũ, củi khô bén lửa, ôm Tạ Sơ Thần ở trên giường lăn lại, thậm chí tay xoa xát khẽ tháo đai lưng Tạ Sơ Thần, bàn tay lén trượt vào trong.

Xúc cảm mềm mại, làn da nhẵn nhụi, thân nhiệt nóng bỏng...

Nhìn toàn thân Tạ Sơ Thần hồng nhạt, trong mắt Tiêu Vãn mang theo ôn nhu nhẹ nhàng. Nàng vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Tạ Sơ Thần, mang theo chút động tình.

Giờ khắc này, tim Tạ Sơ Thần khẽ ngừng đập. Đủ kiểu hình ảnh trong sách cấm, cùng tư thế ái muội nữ trên nam dưới giờ này khắc này, lòng của hắn đang tạm dừng, đột nhiên từng cảnh từng cảnh nhảy ra rất nhanh.

Bàn tay ấm áp mà mang theo vết chai nhẹ nhàng vuốt ve, Tạ Sơ Thần chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, một cảm giác kỳ quái mà thoải mái bừng lên khắp thân thể, làm cho toàn thân hắn không khỏi vô lực mềm nhuyễn ở trên giường.

Ngơ ngác nhìn Tiêu Vãn dần dần áp chế, Tạ Sơ Thần chỉ cảm thấy đầu mông lung, nhẹ nhàng thở phì phò. Mà Tạ Sơ Thần như vậy, để cho Tiêu Vãn tâm ngứa ngáy, hận không thể lập tức liền đè hắn ở dưới thân mà từ từ yêu thương một phen.

Nhưng lại cứ quay cuồng như vậy, chỉ nghe Tạ Sơ Thần thống khổ khẽ ngâm một tiếng, mày cau chặt, mồ hôi lạnh trên trán đầm đìa.

Tiêu Vãn đầy khẩn trương, vội vàng dừng động tác, đã thấy Tạ Sơ Thần xoa mông, xấu hổ xoắn xuýt mở miệng: "Đè... Đè phải miệng vết thương rồi..."

Động tác rộn rạo của Tiêu Vãn nháy mắt tắt rụp, nàng lắp bắp nói: "A, thực xin lỗi... Ta ta lập tức bôi thuốc cho ngươi..."

Tạ Sơ Thần mất mác gật gật đầu, ánh mắt lại vụng trộm xem xét bóng lưng Tiêu Vãn y phục hỗn độn. Nghĩ đến vừa rồi mình chủ động như vậy, hắn lập tức xấu hổ đến đỏ mặt, da thịt trắng nõn bóng loáng nổi lên một tầng đỏ bừng mê người.

Lúc bôi thuốc cho Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn không nhịn được đau khổ nhớ lại: Chẳng lẽ còn phải đợi hai tháng mới có thể ăn Sơ Thần sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng không khỏi đưa ánh mắt hướng về phía đôi môi sưng đỏ bị nàng gặm với dấu ô mai mơ hồ trên cần cổ trắng nõn, trong lòng lại càng đem Liễu thị cùng Tiêu Khinh Như đã hại Tạ Sơ Thần bị đánh mà mắng chửi một trận!

Thấy Tiêu Vãn trầm mặc bôi thuốc hồi lâu, Tạ Sơ Thần kỳ quái lắc lắc đầu hỏi: "Thê chủ, dược không hiệu nghiệm sao?"

Hiện tại, mông Tạ Sơ Thần đã không xanh tím vô cùng thê thảm như lúc trước nữa, mà là trắng nõn nà, lúc xoa là mềm mại trơn bóng. Vì thế sau khi không thể ăn được Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn vô sỉ lấy cớ bôi thuốc, vụng trộm chiếm tiện nghi của Tạ Sơ Thần.

Ai ngờ càng sờ càng yêu thích không buông tay... Máu mũi chảy đầm đìa...

Thấy Tạ Sơ Thần nghi hoặc trông lại, Tiêu Vãn che che cánh mũi chảy máu, chột dạ nói: "Bôi nhiều thuốc, rất nhanh..."

Tạ Sơ Thần không có hoài nghi, ngoan ngoãn gật đầu: "Hi vọng có thể nhanh tốt lên."

Tạ Sơ Thần gật đầu một cái như vậy, y phục hơi mở ra lập tức trượt xuống tiếp, lộ ra một mảng da thịt bóng loáng với xương quai xanh tinh xảo mê người.

Tầm mắt lặng lẽ nhìn xuống, Tiêu Vãn không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt nóng bỏng hỏi: "Sơ Thần, ngực có cần bôi thuốc không?"

Tiêu Vãn cho rằng Tạ Sơ Thần sẽ ngoan ngoãn nằm ngửa mặc cho nàng sỗ sàng, không nghĩ tới tiểu thiếu niên ngốc manh này thật sự là không hiểu phong tình, hắn nâng mắt lên, thật sự nói: "Thê chủ, vết thương ở ngực đã tốt rồi, không cần bôi thuốc nữa rồi."

Tiêu Vãn hậm hực đấm giường.

Sau đó, tuy là không thể ăn Sơ Thần, nhưng hai người vẫn ngọt ngọt ngào ngào nằm ở trên giường thủ thỉ, ước định đợi vết thương Tạ Sơ Thần tốt lên xong, cùng đến Tây Hồ chơi thuyền.

Nhưng so với mang Tạ Sơ Thần xuất phủ du ngoạn, còn có chuyện cực kì quan trọng hơn, Tiêu Vãn muốn nói cho Tạ Sơ Thần.

Nghĩ như vậy, nàng vội vã từ lấy ngọc bội Tiêu gia trong lồng ngực ra, vẻ mặt thật sự địa nhét vào Tạ Sơ Thần trong tay.

"Sơ Thần, làm chính phu của ta đi." Nhìn Tạ Sơ Thần bị dọa cho hoàn toàn mông lung, Tiêu Vãn thành khẩn mở miệng, "Mấy ngày nay, để ngươi không danh không phân theo cạnh ta, chịu không ít ủy khuất. Chờ ta giải quyết Quý Thư Mặc, nhất định làm lại đại hôn vô cùng náo nhiệt một lần nữa. Nói cho mọi người biết, chính phu của ta là ngươi, người trong lòng ta cũng là ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.