Hành Trình Sủng Thê

Chương 56: Chương 56: Mập mạp đều là tiềm lực




Edit: windy

Nhìn bóng dáng hậm hực cô đơn của tiểu mập mạp này, những lời Tiêu Vãn dùng để dỗ người kia nháy mắt nghẹn ở trong miệng. Bản thân vốn muốn bỏ qua hắn, lúc thoát khỏi xe ngựa, lại cứ nhớ tới đôi mắt trong trẻo kia, lúc đó bất tri bất giác tâm Tiêu Vãn đã mềm xuống.

Nhưng nàng sợ nói nặng lời sẽ kích thích tiểu mập mạp mẫn cảm này làm ra việc ngốc, nhưng vẫn bỏ qua băn khoăn trong lòng nàng. Dù sao hôm nay nếu không có chuyện nàng lệnh cho Xuân Mai kéo quan sai tuần tra đi, chỉ dựa vào ba tên côn đồ kia muốn bắt cóc một người đến quỷ không biết thần không hay có chút khó khăn. Huống hồ, hiện tại trăng đã lên cao, nơi này rừng núi hoang vắng, phía trước còn có một cái hồ lớn, thấy thế nào cũng thấy nguy hiểm!

Khoảnh khắc do dự, nàng chậm rãi đi qua, ngồi xuống bên cạnh thiếu niên kia.

“Kì thật, ta cũng như ngươi, cũng là một người…” Nhìn mặt hồ lặng im, giọng Tiêu Vãn khẽ phiêu đãng, mang theo chút bàng hoàng và hậm hực. Thiếu niên đang nức nở hơi ngẩn ra, không nhịn được dựng tai lên lén nghe.

“"Phụ thân khi sinh ta vì khó sinh mà mất, ta ngay cả một lần gặp mặt cũng không có. Mẫu thân bận bịu Quốc sự, cơ bản rất ít về phủ, mới trước đây số lần gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cho dù có lần gặp mặt, nàng cũng là hời hợt hỏi chút chuyện học hành. Từ nhỏ đến lớn, đều là tổ mẫu vẫn luôn quan tâm ta. Tổ mẫu hơi dữ, đặc biệt nghiêm khắc với ta, có lần ta vụng trộm đi theo bằng hữu đi dạo thanh lâu một lần, đã bị nàng hung hăng dùng trượng đánh một phen. Khi đó ta rất giận nàng, nhưng năm trước, tổ mẫu chết trận trong đại chiến Nam Cương rồi... Khi đó, trái tim của ta cũng cảm thấy vắng vẻ... Cực kì khó chịu... Dù cho bệ hạ cho tổ mẫu đủ loại vinh dự, nhưng người đã mất, lại có tác dụng gì..."

"Hiện ở nhà chướng khí mù mịt, đến tổ mẫu quan tâm để ý ta nhất cũng đã qua đời... Mà bọn hắn đều chán ghét mà vứt bỏ ta, chỉ mong sao ta sớm biến mất một chút... Ta thấy ta cứ biến mất như thế, nói không chừng còn có thể trừ hại cho kinh thành..."

Thiếu niên yên lặng nghe, hốc mắt vốn đã hồng hồng vì Tiêu Vãn nhẹ giọng thì thầm mà lại đỏ lên. Nhưng khẽ giương mắt lên, thấy Tiêu Vãn bỗng nhiên đứng lên, mà vẻ mặt lại cực kì đau khổ muốn đi nhảy hồ. Hắn vội vã vươn bàn tay mập mạp ra, dùng hết sức bắt được ống tay áo của nàng, vô cùng khẩn trương nói: "Đừng... Đừng... Nhảy..."

Hắn kéo mạnh như thế, tay áo Tiêu Vãn "Xoạt" một tiếng rách ra. Lực phản tác dụng lại lực, vốn là chỉ muốn giả vờ giả vịt, hù dọa thiếu niên một chút Tiêu Vãn lại bị chân trượt, vô cùng đau khổ rơi vào trong hồ.

May mà nước trong hồ không sâu, Tiêu Vãn đạp nước vài cái liền đi lên. Ai ngờ, thiếu niên trên bờ hít sâu một hơi, mà vẻ mặt lại anh dũng hy sinh nhảy xuống.

Một tràng nước hồ bắn lên trên thân mình, Tiêu Vãn không nói gì nhìn thiếu niên vẻ mặt kinh hoảng nhảy xuống nước, rõ ràng không biết bơi, lại còn khẩn trương nhảy xuống.

Gặp Tiêu Vãn không có việc gì nổi ở trên mặt nước, thiếu niên vung bàn tay mập mạp lên, kích động nói: "Thật tốt quá, ngươi không... có... việc gì ọc ọc..."

Kết quả vừa mở miệng, một lượng lớn nước hồ rót vào trong miệng hắn, sặc nghẹn hắn lập tức khó chịu ho khan.

Thiếu niên vốn không biết bơi, hiện tại lại càng cả kinh không biết làm sao. Sau một hồi vật lộn, thân thể băng lãnh run rẩy lui thành một đoàn, dần dần chìm xuống đáy hồ.

Tiêu Vãn nhìn tiểu mập mạp vừa rồi còn vui mừng khôn xiết bỗng nhiên không thấy nói gì, cắm đầu cúi vào trong nước.

Trong lòng nàng cả kinh, vội vàng kích động bơi tới. Thiếu niên vốn là trắng trẻo mập mạp, tròn tròn mềm mại, lúc này y phục dính nước càng trở nên nặng không nói nổi.

Mạnh mẽ đem thiếu niên kéo tới cạnh hồ, Tiêu Vãn khẩn trương vỗ mặt hắn, vội vàng hỏi: "Này, này! Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh!"

Rõ ràng còn có hơi thở mỏng manh, nhưng kêu như thế nào cũng không tỉnh. Tiêu Vãn đè bụng của hắn, muốn đẩy nước trong dạ dày ra, nhưng thiếu niên vẫn không có chút phản ứng nào.

Vì thế Tiêu Vãn càng kinh hoảng, nàng nghĩ tới cách cứu cấp bách, cuối cùng gương mặt mũm mĩm nhìn thiếu niên này, vẻ mặt nàng anh dũng hy sinh cúi người, hướng tới đôi môi trắng xanh không có chút máu khẩn trương hành động... Hành động nhanh chóng... Nhưng hoàn toàn không tình nguyện...

Giờ phút này Tiêu Vãn xoắn xuýt muốn chết. Chẳng lẽ nụ hôn đầu tiên mình giữ gìn lâu nay, lại chôn vùi trên đôi môi của tiểu mập mạp này sao? Điều này làm cho nàng có thế nào cũng không làm được... còn người trong lòng mình nữa!

Một năm nay, tuy Tiêu Vãn chơi bời lêu lổng, thường cùng đám bằng hữu đểu đi dạo thanh lâu, đi đánh ván bài, một mỹ thiếu niên đi ngang qua liền đùa giỡn, nhưng cũng chỉ dám đùa giỡn thôi, sờ sờ tay, hoàn toàn là vì đang vào thời kì phản nghịch, cho nên đem chính mình biến thành kẻ chơi bời trác táng, cố ý chọc giận Tiêu Ngọc Dung.

Nhưng thật khiến để cho Tiêu Vãn đi làm cái gì đó, trong lòng nàng vẫn có chút vướng mắc nhỏ. Chỉ sợ cả kinh thành đều không thể tin được, một người có tiếng xấu siêu cấp hoàn khố như vậy, lại có suy nghĩ kỳ quái gọi là đặc biệt trung trinh với tình yêu, mà lại kiên định cho rằng bản thân chỉ hôn người trong lòng, chỉ cưới người trong lòng, chỉ cùng người trong lòng cùng hưởng đêm đẹp.

Chỉ cần là người trong lòng nàng, nàng sẽ trao hết tất cả, chỉ đối tốt với một mình hắn.

Kiếp trước, Tiêu Vãn theo đuổi Quý Thư Mặc trong ba năm, dần dần thu liễm toàn bộ tật xấu, ví như đi dạo thanh lâu, lại ví như chêu chọc mỹ nam. Mà khi Tạ Sơ Thần đột nhiên xuất hiện vào ngày đại hôn hạnh phúc của nàng với Quý Thư Mặc, đối với nàng có thể nói là hận hắn thấu xương!

Giờ phút này, Tiêu Vãn nghĩ cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, thấy chết không chùn bước bắt đầu tiến hành cứu tiểu mập mạp đang hôn mê. Chỉ là sau khi hôn xong, nàng mới ngoài ý muốn phát giác, đối phương môi mềm, mềm mại, hương vị cũng tốt hơn so với trong tưởng tượng...

Tiêu Vãn không khỏi nhìn trái nhìn phải. Sau khi quan sát cẩn thận, nàng phát hiện thiếu niên ở trong hồ tắm qua một lần, bẩn thỉu dơ dáy trên mặt trái lại đã sạch sẽ không ít. Nàng theo bản năng dùng tay áo lau mặt cho hắn, nhặt lọn tóc trên mặt hắn ra.

Vô liêm sỉ mà nhéo nhéo hai gò má mũm mĩm của đối phương, Tiêu Vãn lại ngoài ý muốn phát hiện tiểu mập mạp này mặc dù bộ dáng béo béo mập mạp, đầy thịt trên mặt, nhưng ngũ quan lại cực kì xinh xắn.

Từ từ! Nàng là đang cứu người!

Chẳng hiểu tại sao lại bắt đầu có ý nghĩ kỳ quái với tiểu mập mạp rồi! Nàng thật sự là quá hư rồi!

"Ngươi... Ngươi..." Lúc Tiêu Vãn đang suy nghĩ miên man, thiếu niên bị nàng đè ở dưới thân bỗng nhiên hoảng sợ mở to hai mắt, vẻ mặt "Ngươi đang làm gì vậy!" nhìn Tiêu Vãn đang nhéo hai má mình, với môi đang chạm môi...

Tiêu Vãn vội vàng khẩn trương đẩy hắn ra, xoa xoa môi nói: "Vừa rồi ngươi đuối nước, ta là đang cứu ngươi... Ngươi đừng hiểu lầm..."

Nói như vậy, Tiêu Vãn lại nhớ tới xúc cảm mềm mại vừa rồi, tâm tư lại nổi ý xấu.

Nàng quay đầu lại, cố ý nói: "Cảm giác sặc nước khó chịu chứ, ngươi vẫn muốn nhảy xuống hồ tự sát sao?"

Thiếu niên kinh sợ lắc lắc đầu, một lúc sau, hắn nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo Tiêu Vãn, nhỏ giọng nói: "Ngươi cũng không cần... nhảy xuống hồ... Thật sự rất khó chịu..."

Thấy thiếu niên ngoan như vậy, Tiêu Vãn hài ý liền gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Vừa rồi lúc ta nhảy hồ ngươi cực kỳ khẩn trương cực kỳ lo lắng hả. Chúng ta chỉ là người xa lạ gặp mặt một lần, ngươi liền lo lắng như vậy. Ngươi nghĩ tới phụ thân ngươi đi, khẳng định sau khi ngươi mất tích, cực kì lo lắng cho ngươi."

Thiếu niên cắn môi không nói, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.

Tiêu Vãn tiếp tục tận tình khuyên bảo nói: "Nương ngươi tuy đã qua đời, nhưng nàng ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng ngươi lớn lên, khẳng định không hy vọng ngươi làm ra loại việc ngu ngốc này. Mà phụ thân ngươi hiện tại chỉ còn người thân duy nhất là ngươi, càng không thể thật sự nổi giận với ngươi, chán ghét ngươi."

"Phụ thân thật sự sẽ không trách ta sao?" Thiếu niên do dự hỏi.

"Tin tưởng ta, tuyệt sẽ không trách ngươi."

Lúc sau, thấy thiếu niên dần dần bị mình nói cho dao động, Tiêu Vãn nhẹ nhàng mở miệng: "Hiện tại, ta mang ngươi về nhà, khẳng định phụ thân ngươi đang chờ ngươi."

Thiếu niên chần chừ một lát, gật gật đầu.

Trong lòng Tiêu Vãn vui vẻ, nhưng rất nhanh nàng ý thức được một bi kịch. Hiện tại toàn thân hai người bọn họ ướt đẫm, đối phương tuy hơi mập, nhưng cũng là một tiểu mập mạp xinh xắn. Hơn nữa còn là tiểu mập mạp chưa thành thân!

Nàng đã xem hết thân thể người ta như vậy, chẳng phải là muốn... Muốn...

Không để ý tử thi đáng sợ, Tiêu Vãn vội vàng lấy hết y phục các nàng, chột dạ dời ánh mắt, đưa y phục tới.

"Y phục ướt rồi, trước mặc tạm đi..."

Thiếu niên không phát hiện ra cái gì, nhưng nghe lời Tiêu Vãn vừa nói như vậy, mới phát hiện toàn thân cmình ẩm ướt nhỏ giọt. Bởi vì áo trắng hơi dính nước, quả thực là nhìn một cái là không sót gì, gương mặt hắn không khỏi thẹn thùng ửng hồng lên. Khi nhìn thấy Tiêu Vãn nghiêng đầu sang chỗ khác hoàn toàn không nhìn chính mình, trong lòng lại có chút mất mác, dù sao mình xấu như thế, cũng không có gì hay để xem.

Nhưng lúc Tiêu Vãn đưa lưng về phía hắn bắt đầu cởi quần áo, mất mác kia nháy mắt bị xấu hổ thổi bay đi, tai nhọn đều vì da thịt nhẵn nhụi trơn bóng của Tiêu Vãn ngại ngùng tới đỏ lên.

Chỉ là, khi hắn lén ngẩng đầu lên, phát hiện trên bóng lưng trắng nõn của Tiêu Vãn rõ ràng có mấy miệng vết thương đang chảy máu đầm đìa, lập tức kinh hô: "Ngươi, trên lưng ngươi bị thương..."

"A..., chút vết thương nhỏ này, không có việc gì. Ta tự bôi thuốc là tốt thôi." Mặc dù bị dính nước, miệng vết thương bị rách Tiêu Vãn đau muốn chết, nhưng ở trước mặt nam tử, Tiêu Vãn sao có thể nói đau được, đành phải cắn răng nhịn đau thôi.

Không nhìn thấy ánh mắt thiếu niên lo lắng, Tiêu Vãn đưa lưng về phía của hắn, nhẹ giọng hỏi: "Mặc có vừa không? Mặc xong, chúng ta liền lên xe ngựa đi."

Rất lâu sau đó cũng không thấy thiếu niên đáp lại, Tiêu Vãn nghi hoặc quay đầu lại, vẫn thấy cả người hắn ướt đẫm, gắt gao cắn đôi môi.

"Thực xin lỗi..." Hắn nhẹ nhàng nghẹn ngào, "Hại ngươi bị thương..."

"Thật sự không có việc gì." Cho rằng thiếu niên không muốn đổi y phục bẩn như vậy, Tiêu Vãn cầm lấy ngoại bào của nữ tử che mặt, vội vội vàng vàng choàng lên trên người hắn, nói, "Ngươi cứ khoác lên tạm đi, ta đi nhóm lửa, cho ấm lên. Đợi y phục khô rồi, ta mang ngươi về nhà."

Vì thế, kỹ năng sinh tồn là không Tiêu Vãn bắt đầu ngây ngốc vụng về tìm mấy nhánh cây, nhóm lửa lên.

Một lúc sau, nhìn thấy thần sắc thiếu niên là lạ, nàng vừa nhóm lửa vừa an ủi: "Kỳ thật trên đời này, còn có cuộc sống rộng lớn chờ ngươi đi hưởng thụ, còn có rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon chờ ngươi ăn. Nhìn bộ dáng ngươi bình thường rất ít ra ngoài chơi đùa, nhất định không biết ngoại thành kinh thành có rất nhiều rất nhiều nơi để chơi..."

Thiếu niên nhẹ nhàng gật đầu: "Bình thường... Đúng là không ra cửa..."

Tiêu Vãn mỉm cười, ánh lửa ấm áp, có chút lo lắng: "Vậy đợi có cơ hội, ngươi có thể đến ngoại thành phía đông kinh thành, nơi đó cực kỳ thích hợp đạp thanh. Còn có thể đi du thuyền Tây Hồ, hiện tại Tây Hồ đào hồng liễu đang đầy, mặt nước trong vắt, rất là đẹp."

Tiêu Vãn nói xong, có chút hứng khởi nghĩ tới cảnh tượng đi cùng Quý Thư Mặc, không khỏi nói: "Tương lai, nhất định sẽ có một người thích ngươi, thay thế nương ngươi bảo vệ ngươi, khi đó ngươi sẽ không còn cô đơn một mình, sẽ càng hạnh phúc hơn bây giờ, cho nên đừng đi làm mấy việc ngốc này nữa, suy nghĩ thông suốt tâm sự đi."

Vốn chỉ là cảm khái, thuận miệng nói một chút, ai ngờ thiếu niên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp nghiêm túc nhìn nàng: "Bọn họ đều nói ta vừa béo vừa xấu, tài tình không ổn, căn bản không có người thực sự thích ta..."

Vừa béo vừa xấu, tài tình không ổn? Nghĩ đến tiểu công tử nào đó trong kinh thành có tiếng xấu giống như nàng, Tiêu Vãn cười nói: "Ngươi sợ cái gì, không phải còn có cái Tạ Sơ Thần đệm lót cho ngươi sao. Hắn thật sự cực kì điêu ngoa tùy hứng, kiêu ngạo ngang ngược, cầm kỳ thư họa mọi thứ không thông. Nghe nói bộ dáng còn đặc biệt xấu! Có thế nào cũng không ai muốn, cũng là không ai muốn hắn."

Đang cố gắng an ủi luẩn quẩn trong lòng thiếu niên, lại hoàn toàn không biết lời nói vô tâm của nàng đang đâm vào ngực hắn mấy vạn tên bắn vô hình...

Thiếu niên có chút tức giận quay đầu: "Lời đồn mà có thể tin..."

"Sao không thể tin." Tiêu Vãn căm giận mở miệng, "Lần trước ta đi ngang qua Tạ phủ đã chửi hắn một câu nói bậy, hắn liền đem một chồng lớn sách như này trong viện ném lên trên mặt ta, về sau còn bên đường cãi nhau với. Tiêu Vãn ta lớn như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy nam tử hung hãn như vậy! Lời đồn nhất định có thể tin!"

Thiếu niên cắn cắn môi, cả người kmệt mỏi co người lại.

Thấy thiếu niên không vui, Tiêu Vãn cho rằng hắn là khó chịu chuyện không ai sẽ thật sự thích hắn, không ai bồi hắn đi chơi. Lúc này, nàng như là không nghĩ ngợi, thốt ra: "Nếu như về sau, không ai mang ngươi đi chơi, ta liền mang ngươi đi khắp kinh thành. Chúng ta có thể vừa du hồ chơi thuyền, vừa vui chơi giải trí!"

Nói xong, nàng lập tức hối hận, không hiểu sao mình mất đi nguyên tắc cái đẹp cơ bản nhất đối với một tiểu mập mạp. Nếu là để hảo hữu của nàng thấy được, chẳng phải là sẽ bị cười nhạo một phen sao.

"Thật vậy chăng?"

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thiếu niên bỗng nhiên sáng lóng lánh lên, Tiêu Vãn căn bản nói không nên lời cự tuyệt tàn nhẫn, đành phải lặng im gật gật đầu.

"Y phục hong khô rồi, chúng ta trở về đi."

Thấy thiếu niên khập khiễng không bò lên xe ngựa được, Tiêu Vãn ngồi xổm xuống, hiếm có mà ôn nhu nói: "Ta cõng ngươi lên xe ngựa đi..."

Thiếu niên do dự nhìn nhìn vết thương trên lưng Tiêu Vãn, hồi lâu, mới vươn ra đôi tay tròn trịa ra ôm cổ Tiêu Vãn. Nhưng thân thể hắn tròn vo căn bản không bò lên lưng Tiêu Vãn được, mà hắn lại ôm chặt như vậy, Tiêu Vãn cảm thấy được cổ mình cổ sắp đứt rồi.

Vì thế, hết chỗ nói rồi, một lát sau, nàng dùng sức chín trâu hai hổ, bế hắn lên.

Chỉ là ôm hắn lên xe ngựa, Tiêu Vãn đã mệt đến mức thở hồng hộc. Nàng sâu xa lườm thân thể tròn căng, cùng với cặp kia nai con một loại trong suốt đôi mắt trong lòng một cái, khẽ thở dài: "Ngươi thật sự là quá nặng rồi... Tiêu Vãn ta ôm qua nhiều mỹ nhân như vậy, chỉ có ngươi nặng nhất... Một nặng gấp hai..."

"Mẫu thân nói, tròn tròn mập mạp có phúc thái..."

"Mẫu thân ngươi lừa ngươi, nữ tử chúng ta đều thích thon dài nhỏ gầy, tròn tròn mập mạp chính là vì ngươi ăn quá nhiều."

Ôm thiếu niên lên xe ngựa xong, Tiêu Vãn đưa thuốc mỡ cho hắn, ý bảo hắn tự bôi thuốc. Thấy thiếu niên bôi thuốc xong, nàng cởi dây cột tóc màu đỏ xuống, băng bó đơn giản cho cổ chân hơi trật của hắn.

Cúi đầu nhìn động tác Tiêu Vãn chuyên chú cẩn thận, thiếu niên hơi đỏ mặt, thăm dò hỏi han: "Nữ tử các ngươi ngoại trừ thích gầy ngoại, thì thích nam tử như nào?"

Đột nhiên hỏi vấn đề như vậy, làm cho Tiêu Vãn hơi kinh ngạc. Nàng ngẩng đầu lên, dừng ở trước mắt thiếu niên, thấy đôi mắt trong suốt của hắn nhiễm một tầng sáng bóng, đang khẩn trương nhìn mình. Mà khi giọng nói mềm mại của hắn hạ xuống, gò má trắng non mềm lập tức hiện ra hai đóa hoa đỏ hồng.

Thảo nào vừa rồi nhìn là lạ, sợ người khác không cưới mình, hóa ra là có người trong lòng. Hiện tại lại thông minh quay qua hỏi nàng.

"Nam tử sao đương nhiên phải nhu tình như nước, ôn nhu hiền lành, tài hoa hơn người..."

Nghĩ đến vị thiếu niên kinh tài tuyệt diễm đệ nhất kia, khóe môi Tiêu Vãn cong lên, nói: "Nếu ngươi có thể giống người kia đệ nhất tài tử kinh thành Quý Thư Mặc, nhất định có thể bắt được người trong lòng ngươi."

"Thật sự?"

"Thật sự!" Tiêu Vãn vội vàng gật đầu.

"Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo phương danh công tử, ta nên đưa ngươi tới nơi nào?"

"Đến... Trước con hẻm nhỏ đi, ta tự trở về là được rồi." Thiếu niên né tránh đáp.

Cho rằng đối phương là không muốn mình có tiếng xấu vào trong nhà, khiến cho người nhà hiểu lầm, cho nên không nói cho chính mình tên cùng chỗ ở, Tiêu Vãn gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều. Chỉ là, trong lòng nàng vẫn là có chút không thoải mái nho nhỏ, cho rằng muốn tốt cho mình mới không dễ dàng cứu một tiểu mập mạp, biến thành toàn thân chật vật, toàn thân là thương tổn, đối phương chẳng những không mang ơn, lại vẫn ghét bỏ mình.

Đợi tới ngỏ tắt nhỏ, Tiêu Vãn lại ôm thiếu niên xuống xe ngựa. Chỉ là, lúc nàng chuẩn bị điều khiển xe ngựa rời đi, thiếu niên bỗng nhiên vươn tay, giữ ống tay áo nàng lại.

"Cảm ơn Tiêu tiểu thư, đã cứu ta..."

"Ta sẽ không tái phạm việc ngốc nữa... Về sau ta, ta... Tới tìm ngươi..."

Má hắn đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Nhất định sẽ trở thành giống Quý công tử tài mạo song toàn như vậy..."

Hồi ức giống như thủy triều mạnh mẽ nhập vào trong đầu Tiêu Vãn.

… Bởi vì ngươi là anh hùng của ta, cho nên, thích ngươi...

Tiêu Vãn vẫn cho rằng, Tạ Sơ Thần coi nàng thành anh hùng là vì nàng giúp hắn trừng trị kẻ giết mẫu thân Tạ Thanh Vinh, mà hiện tại, nàng mới biết anh hùng trong miệng Tạ Sơ Thần, chính là chỉ lần cứu mạng ba năm trước đây.

Kỳ thật ba năm trước, nàng cứu hắn, chỉ là bởi vì do mình kéo quan sai tuần tra đi, trong lòng băn khoăn, mới đúng là lý do Tạ Sơ Thần rung động.

Sau khi tiễn Tạ Sơ Thần xong, nàng liền lập tức trở về phủ. Bởi vì khi đó, nàng bị trọng thương, mà lo ngại mặt mũi, mới ở trước mặt cậy mạnh Tạ Sơ Thần coi như vô sự, càng bởi vì phản nghịch, cũng không có đem chuyện này nói cho Tiêu Ngọc Dung. Vì thế sau khi dây dưa mấy ngày,vết thương trên người nàng càng ngày càng nặng, nàng hôn mê ở trên giường nằm trọn vẹn mười ngày.

Sau khi Tiêu Vãn bị thương, Tiêu Ngọc Dung trừng phạt Xuân Mai không bảo vệ chủ tử, đem hai thuộc hạ Vân Yên và Họa Hạ của mình cho Tiêu Vãn làm nha hoàn bên cạnh.

Sau khi Vân Yên và Họa Hạ trở thành nha hoàn của mình, Tiêu Vãn bị quản đến bó tay bó chân, dưới cơn giận dữ sửa tên hai người. Mà chuyện cứu Tạ Sơ Thần sớm bị nàng ném đến sau tai, chứ đừng nói tới lời nói muốn dẫn hắn đi du ngoạn kinh thành.

Sau khi khôi phục lại, Tiêu Vãn cực kì chăm chú bày ra các loại đại kế theo đuổi đệ nhất công tử Quý Thư Mặc.

Còn ngọc bội tổ truyền Tiêu gia chỉ đưa cho chính quân, Tiêu Vãn từng lệnh cho Vân Yên với Họa Hạ lén lút đi tìm kiếm quá một khoảng thời gian. Nhưng mặc cho nàng tìm kiếm thế nào, đều không thấy tung tích của ngọc bội. Vì thế, nàng đành phải tự nhận xui xẻo cho rằng ngọc bội rơi vào trong hồ, cho nên không thể không từ bỏ việc tìm kiếm.

Hiện giờ, nhớ lại chuyện ba năm trước đây, Tiêu Vãn vẫn mờ mờ ảo ảo như cũ, dù sao nàng đã sống hai kiếp, tất cả trí nhớ toàn bộ giao tạp cùng một chỗ, đặc biệt hỗn loạn và mơ hồ.

Nhưng có một chút, Tiêu Vãn tuyệt đối tuyệt đối sẽ không nhớ lầm.

Đó chính là ba năm trước, nàng cứu rõ ràng là một tiểu mập mạp! Trắng nõn nà, béo tròn vo, béo mập mạp!

Sao qua ba năm, tiểu mập mạp mũm mĩm năm đó lại thành mỹ thiếu niên mềm mại yểu điệu rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.