Hành Trình Sủng Thê

Chương 55: Chương 55: Tiểu mập mạp ba năm trước




Edit: windy

Nếu nói tới hoàn khố, ba năm trước đây Tiêu Vãn chính là đại ma vương người gặp người ghét. Tiêu Bình mới qua đời một năm, Tiêu Ngọc Dung lại bận việc chính sự nên thường xem nhẹ nữ nhi đang trong thời kỳ phản nghịch, dẫn đến Tiêu Vãn xưng vương xưng bá trong kinh thành.

Đối mặt với Tiêu Vãn bất cần đời, làm xằng làm bậy như vậy, Liễu thị tạm thời nhận quyền gia chưởng Tiêu gia luôn mở một mắt nhắm một mắt, thậm chí còn âm thầm cười trộm hi vọng nàng càng chơi bời hơn, dần dần trầm luân trong những thứ rượu thịt lụa là. Cho nên lúc Tiêu Ngọc Dung phát hiện ra, Tiêu Vãn đã trở thành kẻ chơi bời lêu lổng, thói quen ngang ngược, thậm chí suốt ngày chống đối lại bà, không chịu nghe bất cứ lời khuyên bảo nào của bà.

Khác với lời đồn đại ở bên ngoài về Tiêu Ngọc Dung là tàn khốc vô tình, bà lại là người không nỡ đánh nữ nhi bảo bối, vì thế Thượng Thư đại nhân lúc nào cũng có thể xử lý quân vụ một cách tốt đẹp, lần đầu tiên cảm thấy đau đầu không thể từ bỏ.

Bởi vì mẫu thân lúc nào cũng lo chuyện quốc gia đại sự, hơn nữa suốt ngày lo cho sự trưởng thành của Thái Nữ, cho nên sau khi lớn lên, Tiêu Vãn vốn vì không có tình thương của phụ thân mà hình thành tính tình quái gở, càng bởi vì không có tình thương của mẫu thân, mà đối nghịch mọi lúc với bà. Bà càng muốn nàng cố gắng học tập, nở mặt tổ tiên ra sức vì nước, thì nàng lại càng không!

Vì thế, Tiêu Vãn luôn không muốn học tập cứ thế này thế nọ, mà bị Ninh Thái Phó tức giận đến mắng nàng là gỗ mục không thể đẽo, suýt chút nữa còn tuyệt giao với Tiêu Ngọc Dung.

Sau đó, Tiêu Vãn kết bạn với một đống bằng hữu không tốt, càng trở nên nghiêm trọng hơn. Trọng nam khinh nữ trong kinh thành chán rồi, nàng lại tiếp tục học những người bằng hữu hoàn khố kia, đùa giỡn tiểu mỹ nam, làm cho những thiếu niên chưa thành thân nghe thấy đã sợ mất mật không dám ra ngoài đường. Cho dù ra ngoài, họ cũng cố tình trang điểm cho mình xấu đi, chỉ để tránh gặp phải tên ác bá kinh thành này!

Đang lúc Tiêu Vãn sống trong cuộc sống nhàn nhã hạnh phúc của tiểu bá vương, vào một cuộc thi ngâm thơ đêm Thất Tịch nàng gặp phải Quý Thư Mặc.

Đã nhiều năm như thế, Tiêu Vãn vẫn nhớ rõ, khi đó Quý Thư Mặc, mặc một bộ áo trắng nhanh nhẹn đi tới, thanh lịch tay nâng áo bào cầm bút vẩy mực. Gió nhẹ thổi, trường bào tung bay, phiêu lãng giống như tiên.

Ánh trăng chiếu vào mái tóc đen của hắn, hòa thành một màu sắc ấm áp. Dưới mái tóc dài, một đôi mắt phượng trong suốt động lòng người sáng như sao, xinh đẹp quyến rũ, tôn lên dung nhan đã đẹp lại càng như được vẽ ra, làn da trắng muốt, khiến cho Tiêu Vãn trong nháy mắt ngốc ngay tại chỗ.

Cuộc thi đó, Quý Thư Mặc tự tin mỉm cười, tiếng nói trong vắt dễ nghe êm tai, như suối chảy vào lòng Tiêu Vãn, mà mỗi một động tác giơ tay nhấc chân của hắn lại có một cảm giác tao nhã không nói nên lời, khiến cho Tiêu Vãn vốn luôn chơi bời lêu lổng tim đập thình thịch, thậm chí không thể dời ánh mắt.

Một khắc kia, Tiêu Vãn biết, mình đối với Quý Thư Mặc là vừa gặp đã yêu...

Khi màn đêm buông xuống, trong cuộc thi ngâm thơ, Quý Thư Mặc xuất khẩu thành thơ, chữ viết như múa, tao nhã đẹp mà khiêm tốn, khiến cho đến người không biết ngâm thơ chơi bời như Tiêu Vãn cũng cảm thấy thơ của hắn thật hay, chữ cũng đẹp, người cũng thật đẹp...

Làm một hoàn khố siêu cấp, thích một người thì phải ra tay đoạt lấy! Nhưng đối với lần đầu tiên rung động Tiêu Vãn mà nói, nàng hứng thú bừng bừng chuẩn bị kế sách theo đuổi phu lang, có ý đồ muốn diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân trước mặt Quý Thư Mặc, khiến cho người trong lòng ấn tượng đầu tiên về mình là vẻ anh tuấn tiêu sái, uy phong lẫm liệt!

Lén quan sát Quý Thư Mặc mấy ngày, Tiêu Vãn dần dần thăm dò được lịch trình mỗi ngày của hắn. Ví dụ như vào giờ Tuất, Quý Thư Mặc đều cùng nhóm nô tài đi xuyên qua một cái hẻm nhỏ yên tĩnh về phủ.

Vì thế, vào một ngày gió thổi mây đen, nàng dặn nha hoàn Xuân Mai tìm ba tên côn đồ mai phục sẵn ở hẻm nhỏ nơi Quý Thư Mặc về phủ, khi Quý Thư Mặc và hai gã nô tài xuất hiện, liền giả làm kẻ xấu đùa giỡn họ. Sau đó, mình lại lên sân khấu, làm anh hùng tung lưới bắt hết kẻ xấu, giành lấy trái tim của Quý Thư Mặc.

Vì thế, nàng lại còn mang theo ngọc bội tổ truyền của Tiêu gia cho Chính Quân, khi chuẩn bị làm Quý Thư Mặc cảm động, cũng là lúc xảy ra chuyện cầu hôn lẫn lộn!

Tiêu Vãn càng nghĩ càng kích động, nàng lén lút trốn ở hẻm nhỏ, không chờ nổi Quý Thư Mặc xuất hiện. Ai ngờ ông trời không chiều lòng người, vào giờ Tuất, trong kinh thành nổi lên một màn sương mù nhạt, khiến cho hẻm nhỏ vốn yên tĩnh lại càng âm u, không nhìn rõ đường.

Nhưng rất nhanh, Tiêu Vãn nghe được tiếng động lớn! Nàng ló đầu ra, mơ hồ thấy một bóng dáng màu trắng đang bị ba nữ tử bao vây xung quanh, lại còn có người đưa tay sờ gương mặt trắng nõn của thiếu niên.

Tiêu Vãn vốn đang cảm khái đám côn đồ này thật chuyên nghiệp, lửa giận trong lòng nháy mắt bừng bừng lên! Nàng phân phó Xuân Mai tìm một mấy kẻ giả vờ lưu manh, vậy mà bọn họ lại dám ăn đậu hũ của Quý Thư Mặc!

Không thể chịu được nữa! Tiêu Vãn đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, phi thân đá vào nữ tử vừa sỗ sàng kia. Sau đó, nàng lo lắng bảo vệ thiếu niên ở sau lưng, ngửa đầu gầm lên, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Ban ngày ban mặt, dưới chân thiên tử, vậy mà các ngươi lại dám làm ra trò này, đúng là không còn vương pháp!"

Không nghĩ tới trong hẻm có một người vẫn đang trốn, nữ tử nhất thời chưa chuẩn bị nên bị Tiêu Vãn thành công đá một phát trúng ngực, cả người "Rầm" một tiếng va vào tường. Hai người còn lại kinh hãi, lập tức rút dao ra, cảnh giác nhìn Tiêu Vãn đột nhiên xuất hiện.

Các nàng nhận được tiền để yên lặng diệt khẩu thiếu nhiên này, không ngờ giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim!

Diễn giống thật đấy! Tiêu Vãn vừa lòng gật đầu, sau đó quay đầu mỉm cười dịu dàng, bày ra tư thế mình cho là soái nhất với thiếu niên phía sau.

"Đừng sợ, có ta ở đây. Sẽ không để cho bất cứ kẻ nào bắt nạt ngươi." Nói xong, nàng mặt dày vô liêm sỉ cầm tay đối phương, sờ sờ ăn đậu hũ, "Một đám vô lại, xem ta bây giờ đánh đuổi bọn họ đi!"

Màn anh hùng cứu mỹ nhân này Tiêu Vãn làm cực kì tự nhiên, làm thế nào che trước người Quý Thư Mặc, làm thế nào đá bay kẻ xấu, làm thế nào ngẩng đầu lên phải trông uy phong lừng lẫy, đứng góc độ nào đẹp nhất, bày tư thế đứng nào là soái nhất, tất cả mọi chuyện, nàng làm tới không chút sai sót, mỗi một động tác đều trôi chảy.

Nhưng vừa tỏ vẻ soái khí quay đầu lại, Tiêu Vãn hoảng sợ phát hiện ra thiếu niên mình cẩn thận che chở phía sau không phải là Quý Thư Mặc!

Mà là một tiểu bánh bao mập mạp!

Khuôn mặt mịn màng trắng muốt không tì vết, lông mi dài giống như cánh bướm vẫy lên, khi Tiêu Vãn nhìn tới, nó khẩn trương mà chớp chớp. Đôi mắt ướt át ngập nước, giọt nước mắt trong suốt treo lông mi xinh đẹp rơi xuống.

Mà cái tay vừa rồi nàng cọ vào cũng mềm mịn như thế, đẫy đà thịt...

Thịt...?!

Trong nháy mắt, Tiêu Vãn cảm thấy màn hài kịch của mình toàn bộ bị lãng phí, liền buông tay thiếu niên ra, mặt lạnh với đám lưu manh kia: "Nhầm người rồi, tản ra."

"Bọn ta đang tìm hắn!" Một tiếng gầm lên, Tiêu Vãn mới hoảng sợ phát hiện ra ba kẻ lưu manh này không phải là ba người trước đó nàng gặp! Các nàng đeo một tấm vải đen, ánh mắt đầy hung tợn, trong tay vung dao lóe sắc bạc, khiến cho Tiêu Vãn tay không vũ khí sợ tới muốn tránh đi.

Nhưng đối phương rõ ràng là không muốn tha cho Tiêu Vãn, thuần thục vây lại Tiêu Vãn chỉ có võ mèo cào, nhanh nhẹn trói tay nàng lại, ném lên xe ngựa.

Thừa dịp ban đêm sương mù càng dày đặc, các nàng cưỡi xe ngựa, đi theo vết chân hiếm thấy ở hẻm nhỏ ra khỏi thành, mục tiêu là thẳng tới vùng ngoại thành vắng vẻ.

Tiêu Vãn từ nhỏ đã hưởng thụ cẩm y ngọc thực chưa từng bị người khác ngược đãi như vậy! Trừng hai mắt nhìn thiếu niên vẫn luôn không hé răng, nàng mệt mỏi dựa vào xe ngựa, nghĩ cách trốn thoát.

Bây giờ Tiêu Vãn cực kỳ hối hận, vì diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân nên nàng đã cho Xuân Mai một ít tiền đi hối lộ quan sai tuần tra, để các nàng không phá hư chuyện tốt của nàng. Vì thế bây giờ họa rơi vào đầu, đúng là kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay, bị đám kẻ xấu này thành công chui vào chỗ trống!

"Lão đại, nữ nhân này phát hiện ra chúng ta." Một nữ tử nhỏ gầy liếc nhìn Tiêu Vãn một cái, lạnh lùng nói, "Đợi lát nữa ném chúng xuống hồ, làm như là tự sát."

"Ai lại tử tử với hắn chứ, hơn nữa nữ tử này trông rất quen..." Lục tiền bạc trên người Tiêu Vãn một vòng, tới khi nàng ta nhìn thấy miếng ngọc bội ghi chữ "Tiêu" trên đó, nữ tử che mặt là lão đại hơi sửng sốt, nói: "Tiêu? Đừng nói đây chính là trưởng nữ Tiêu gia kia nhá..."

Tay Tiêu Vãn bị trói ở sau lưng, hừ một tiếng: "Chính là bản tiểu thư, sợ rồi sao! Sợ thì thả bản tiểu thư ra, bản tiểu thư sẽ coi như không biết việc này, sẽ không báo quan!"

Ba người nhìn Tiêu Vãn như nhìn kẻ ngốc, sau đó tiếp tục thảo luận: "Dù sao Tiêu Vãn là kẻ khinh nữ bá nam, danh tiếng thối nát, có chết đi thì cũng là trừ hại cho kinh thành, vậy thì ném chúng vào hồ đi. Đến lúc đó dựa theo lời đồn, sẽ không ai nghi ngờ chúng ta."

"Lão đại nói phải!"

Lúc này, tay Tiêu Vãn đang bị trói sau lưng đã tháo được dây thừng. Nàng ngã trên mặt đất, vẫn giả vờ như đang bị trói, ánh mắt lại linh động quan sát khắp nơi, âm thầm chờ thời cơ thích hợp.

Khi ba người đang tìm địa điểm vứt xác, khi đó hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị, nàng nhanh chóng phá cửa sổ chạy ra, thi triển khinh công nhanh như chớp trốn xa.

Vốn là muốn giết người diệt khẩu kẻ vướng víu này, nhưng danh tiếng của Tiêu Vãn thật sự là ở trong kinh thành quá nổi. Vì để tránh phiền toái không cần thiết, nữ tử che mặt liếc nhau một cái, cuối cùng buông tha Tiêu Vãn, lại dùng động tác thô lỗ đẩy thiếu niên đang bị trói chặt xuống xe ngựa.

Nhưng Tiêu Vãn vừa chạy một đoạn, cuối cùng lại cắn răng lén lút vòng về.

Cho dù Tiêu Vãn không phải là người tốt gì, nhưng nàng cũng không phải là người thấy chết không cứu, huống chi mình vì muốn thể hiện anh hùng cứu mỹ nhân nên mới chật vật như thế, điều này thì bảo nàng làm sao ung dung tiếp tục làm loạn trong kinh thành được.

Nàng lặng lẽ vòng lại, thấy ba người vừa chửi lời thô tục vừa ép thiếu niên nhảy xuống hồ, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận. Bỗng nhiên, nàng bốc một đống đất ném vào các nàng, cũng thừa dịp các nàng đang bối rối, lấy trâm cài trên đầu ra, hung hăng đâm trúng ngực một người, lại triển khai một trận vật lộn liều chết với hai kẻ còn lại.

Võ công của Tiêu Vãn không hề mạnh, nhưng khi bị đặt trước sống chết, con người luôn bộc phát ra một loại sức mạnh vô cùng đáng sợ. Thế cho nên ba tên côn đồ lúc nãy còn vui vẻ thắng Tiêu Vãn, bây giờ bỗng thấy cái nữ nhân vô dụng này vừa đen mặt bỏ chạy lấy người đột nhiên đánh lén sau lưng, sắc mặt còn cực kỳ đáng sợ, ra toàn sát chiêu, lập tức sợ tới cuống cuồng tay chân, bị Tiêu Vãn thừa thắng xông lên, chém giết sạch sẽ.

Lần đầu tiên Tiêu Vãn giết người, lại thấy thiếu niên mập mạp bị trói dùng ánh mắt nặng nề nhìn mình, Tiêu Vãn đè khủng hoảng trong lòng xuống, mặt dày giải thích: "Vừa rồi đó chỉ là kế dụ địch. Giả vờ bỏ chạy, thật ra là nhân cơ hội cứu ngươi."

Thiến niên không nói lời nào, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm mình như cũ, Tiêu Vãn nghĩ thầm, màn anh hùng cứu mỹ nhân quá soái rồi! Hắn cứ nhìn chằm chằm mình như thế, nhất định là thích mình!

Nghĩ như vậy, Tiêu Vãn híp mắt, vội cười nói:"Bản tiểu thư biết mình rất tuấn tú, nhưng đừng vừa gặp đã thương bản tiểu thư."

Giống như là vừa nghe một chuyện gì đó rất buồn cười, cánh mi dài cong vút của thiếu niên hạ xuống, lông mày thanh tú nhíu lại.

"Tại sao ngươi phải xen vào việc của người khác mà cứu ta?" Hắn bất mãn nhìn Tiêu Vãn, sâu xa ngắt lời tự luyến của nàng, "Ta không cần ngươi cứu."

Nghĩ tới việc mình vừa liều mạng cứu người, đối phương chẳng những là kẻ mập mập, mà còn là một kẻ mập mạp không biết tốt xấu, Tiêu Vãn tức giận tức mức phổi cũng phập phồng.

Nàng tức giận nói: "Vậy ngươi đi chết đi."

Thiếu niên cắn răng một cái, đột nhiên chạy, hướng tới hồ định nhảy xuống.

Tiêu Vãn bị dọa choáng luôn rồi. Nàng không nói hai lời xông tới, đem thiếu niên đang chuẩn bị nhảy hồ tự sát kéo lại.

Tuy đối phương là một tên mập mạp không thích mình, nhưng Tiêu Vãn cũng có tôn nghiêm! Sao có thể để người mình không dễ dàng gì cứu được lại đi tìm cái chết, đây không phải là bảo nàng tốn công vô ích sao?

Tiêu Vãn giận tới mức đẩy hắn dưới thân, giơ nắm đấm lên, chuẩn bị đánh cho tên ngu ngốc đòi chết này tỉnh lại. Nhưng nhìn thấy đối phương ủy khuất bị mình đè dưới thân, nước mắt theo khóe mắt chảy ra ngoài.

Tiêu Vãn âm thầm cắn răng, nghĩ thầm tên mập này tuy rằng mặt căng bóng mượt mà, nhưng làn da lại mềm mại bóng loáng, ánh mắt ngập nước điềm đạm đáng yêu, làm cho nàng lại không nỡ xuống tay.

Nhìn thấy đối phương bị mình đè trên người, vành mắt đỏ hồng nghẹn ngào, giống như mình vừa làm chuyện xấu long trời lở đất, Tiêu Vãn nháy mắt luống cuống tay chân. Nàng vội vàng lăn từ trên người thiếu niên xuống, khẩn trương lắp bắp nói: "Ta... Ta còn chưa đánh ngươi... Ngươi, khóc cái gì... Đừng, đừng khóc... Ta, ta mang ngươi về nhà..."

Thiếu niên vừa nghe thấy vậy lại càng khóc lớn hơn, hắn ôm cơ thể lạnh băng của mình, cắn chặt môi, nhưng tiếng thút thít nhỏ bé ấy ở bên hồ tĩnh lặng lại nghe cực kỳ rõ ràng.

"Không có... Nơi để về..."

Hắn cúi đầu, nghẹn ngào nói: "Bọn họ thừa dịp mẫu thân ta không có ở đây, bắt nạt ta và phụ thân... Bây giờ, đến phụ thân cũng không cần ta nữa..."

"Còn không bằng chết đi... Tới bên mẫu thân..."

Bóng lưng thiếu niên mập mạp, bao quanh trong sự u buồn nồng đậm, trong mắt hiện lên trống rỗng yếu ớt khiến người khác cảm thấy vô cùng đau lòng, giống như bị chính người thân của mình vứt bỏ.

Một khắc kia, những lời nói này như đánh trúng vào nơi yếu ớt, sâu thẳm nhất trong trái tim của Tiêu Vãn.

Nàng vụng về an ủi: "Ta nghĩ phụ thân ngươi sẽ không thật sự không cần ngươi đâu, nhất định bây giờ hắn đang rất sốt ruột tìm ngươi ở khắp nơi."

"Nhưng ta đã hại chết mẫu thân..." Âm thanh nức nở nho nhỏ dần biến thành tiếng thút thít không ngừng, hai vai thiếu niên run rẩy, nghẹn ngào, "Nếu không phải ta vội vàng thúc giục mẫu thân về nhà, xe ngựa của mẫu thân cũng sẽ không vì chạy vội mà bỗng tuột bánh, rơi xuống vực. Là ta hại chết mẫu thân... Mấy ngày nay phụ thân khóc không ngừng, cứ khóc mãi, chắc chắn bây giờ rất ghét thấy ta... Không bằng ta... Chết đi..."

Khi thiếu niên đang chán nản thất vọng, mặt bánh bao tròn trịa bỗng bị người khác nhéo mạnh, cả khuôn mặt lập tức thay đổi hình dạng. Chịu đựng đau nhức trên mặt, hắn giận đỏ mặt, giận trừng Tiêu Vãn: "Ngươi, ngươi làm gì thế!"

Lông mi hẹp dài dính đầy nước mắt, rõ ràng là giọng điệu hung dữ, nhưng lại khiến cho tâm tình Tiêu Vãn vui lên một cách khó hiểu.

Chợt thấy xúc cảm không tệ, nàng lại nhéo khuôn mặt mềm như bánh bao kia, cười tít mắt nói: "Ngươi biết không? Chết đuối thật ra rất đáng sợ..."

Thấy sắc mặt thiếu niên bỗng tái nhợt, Tiêu Vãn đè thấp giọng, không ngừng cố gắng đe dọa: "Người chết đuối bụng sẽ trương phình lên, tay chân đầy bọt nước, tóm lại là cực kỳ cực kì ghê tởm... Mà ngươi còn mập như vậy, nhất định bụng sẽ bị nước làm nứt vỡ! Hơn nữa lục phủ ngũ tạng còn..."

Thiếu niên sợ hãi nhảy dựng, lại bởi vì lúc nãy bị Tiêu Vãn đè lên, cổ chân sưng đỏ bị trật rồi. Vì thế lúc này, hắn không những không thoát khỏi được ven hồ, ngược lại còn chật vật ngã đè lên Tiêu Vãn.

Tiêu Vãn bị hắn đè lên, vết thương trên người lập tức bị rách ra, đau đến nhe răng trợn mắt, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

"Ta đổi ý rồi, không nhảy hồ nữa..." Thiếu niên vội vàng tóm y phục Tiêu Vãn, đôi mắt kinh hoảng khẽ động, bỗng nhìn thấy một thân cây phía trên, mắt ngập nước sáng lên, ai ngờ lại bị một câu nói của Tiêu Vãn đổ nước lạnh xuống đầu.

"Thắt cổ tự tử chết càng thống khổ. Hai mắt lòi ra, đầu lưỡi thè dài, trạng thái khi chết nói khủng bố thế nào liền khủng bố thế đó..."

Thiếu niên sợ hãi, vội khóc ròng: "Vậy chết thế nào mới không đau khổ?"

Tiêu Vãn ho nhẹ một tiếng, cười tít mắt nói: "Ta cảm thấy chết già không tệ, ngươi có thể suy xét một chút."

Thiếu niên trầm măc, quay đầu lại không để ý tới Tiêu Vãn, lại khôi phục thành bộ dáng ban đầu ôm thân hình tròn vo, ngồi ngây người trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.