Hành Trình Sủng Thê

Chương 48: Chương 48: Chung giường chung gối




Edit: windy

Khi Tiêu Vãn chạy tới Lan uyển, Tiêu Ngọc Dung cũng vừa vặn muốn tìm Tiêu Vãn vì việc này.

Khi nghe được Tiêu Ngọc Dung nói mình có thể trở về trường thi, vẻ mặt Tiêu Vãn sáng lên, kích động nói: “Mẫu thân, người xác định sao?”

Tiêu Ngọc Dung gật đầu, mỉm cười nói: “Lần này, những người có thể tham gia cuộc thi thứ hai đều là những người đã hoàn thành bài thi đầu tiên. Vãn nhi, tên của ngươi cũng ở trong đó.”

“Thật tốt quá!”

Tuy Tiêu Vãn không hối hận hành động mình đã bỏ thi về phủ, nhưng nếu mình có thể quay lại trường thi, vậy thì nàng và mục tiêu của nàng lại càng gần hơn một bước!

Nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của Tiêu Vãn, Tiêu Ngọc Dung chọc chọc trán nàng, nghiêm túc nói: “Coi như là ngươi may mắn, lần này có thể thi lại, nhưng lần sau đừng làm bậy như thế nữa.”

“Làm bậy?” Tiêu Vãn thu hồi nụ cười trên miệng, sắc mặt căng thẳng nói: “Vãn nhi không hề làm bậy.” Nàng lấy ra miếng ngọc bội trong lòng, lại nói ra tất cả những hiện tượng kỳ quái đã xảy ra ngày hôm đó cho Tiêu Ngọc Dung.

Tiêu Ngọc Dung nghe xong, im lặng rất lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Ta nghe mẫu thân từng nói, ngọc bội tổ truyền của Tiêu gia do tổ tiên Tiêu gia trông coi. Dòng chính nữ Tiêu gia phải đưa miếng ngọc bội này giao cho Chính quân, như vậy thì có thể bảo vệ hắn bình an cả đời. Cho nên hôm đó, phụ thân nhìn thấy Tạ Sơ Thần có được ngọc bội Tiêu gia trong tay, mới nhận định thân phận của Tạ Sơ Thần. Giữ hắn lại, đó là vì muốn quan sát hắn có tư chất trở thành chính quân của Tiêu gia hay không.”

Nghĩ tới việc mình đưa ngọc bội cho Quý Thư Mặc vào kiếp trước, Tiêu Vãn kinh hoảng, vội hỏi: “Nếu lỡ giao cho người khác thì sao?”

“Nếu là tặng cho người có tâm tư không tốt, sẽ mang đến diệt vong cho Tiêu gia.” Tiêu Ngọc Dung nói, thấy sắc mặt Tiêu Vãn xanh mét liền vội xoa đầu nàng, trấn an: “Cũng may hiện tại ngươi chưa tặng ngọc bội ra, còn có đường sống.”

Nghĩ đến tình hình vừa rồi, ánh mắt Tiêu Ngọc Dung chợt lạnh, trầm giọng nói: “Trước đó, ngươi đã nói với mẫu thân, Quý Thư Mặc đối xử với ngươi không phải thật lòng. Hôm nay vừa quan sát, đúng là có vấn đề thật. Việc mà Vân Thư nói, mẫu thân nghi ngờ Quý Thư Mặc đã dạy hắn nói như thế, mà thư từ trong miệng Liễu Quy Vân nói, có khả năng thật sự tồn tại.”

Kiếp trước không có Tạ Sơ Thần quấy rối, mọi việc Quý Thư Mặc làm đều rất cẩn thận. Nhưng kiếp này, hắn quá coi thường sự sủng ái của nàng với hắn, nghĩ rằng nàng luôn liều mạng ca ngợi hắn trước mặt Tiêu Ngọc Dung, vậy nên trong kế hoạch này, ngay từ ban đầu đã để lộ chân tướng, Tiêu Ngọc Dung vốn là người cực tinh nhạy, lại có sự đề phòng với hắn nên lập tức phát hiện ra có chỗ không ổn.

“Hài nhi cũng nghi ngờ như vậy, nhưng Quý Thư Mặc quá giảo hoạt, mọi việc hắn làm đều vô cùng gọn gàng sạch sẽ, hoàn toàn không thể tìm ra bất cứ chứng cứ xác thực nào.”

Nói hết tất cả những điểm đáng nghi cho Tiêu Ngọc Dung, Tiêu Vãn lại hỏi tiếp: “Mẫu thân, trong Tiêu phủ thật sự có người tên là Vương Cầm?”

“Vương Cầm đúng là hộ vệ trong phủ, ba tháng trước mới tiếp nhận chức hộ vệ này. Tại sao Vãn nhi hỏi vậy?”

Trong lòng Tiêu Vãn trầm xuống, lạnh lùng mở miệng: “Vãn Nhi đoán cái tên Vương Cầm này là tên giả, cho nên Quý Thư Mặc dám thề độc trước mặt mọi người rằng mình không quen biết Vương Cầm. Vãn nhi lại càng nghi ngờ sau lưng nàng ta có chủ tử, cho nên ta hy vọng mẫu thân đừng vội đưa nàng ta vào nha môn, trước cứ giả vờ tha mạng cho nàng ta. Sau khi đuổi nàng ta khỏi phủ thì phái người theo dõi, có lẽ sẽ tìm được đầu mối.”

Lời phân tích bình tĩnh, vững vàng, không hề lộn xộn có trật tự của nàng làm Tiêu Ngọc Dung nghẹn họng nhìn trân trối, nửa ngày mới nghi hoặc hỏi: “Vãn Nhi, nếu ngươi đã không tin tưởng Quý Thư Mặc, cho rằng hắn có ý đồ không tốt, vì sao còn muốn cưới hắn? Không bằng tìm lý do hưu hắn đi.”

“Mẫu thân, thanh danh bên ngoài của Quý Thư Mặc lan xa, mà hài nhi có tiếng xấu, bị người người phỉ nhổ. Nếu hài nhi tùy ý hưu bỏ hắn, vậy làm sao có thể ăn nói với người đời? Bọn họ nhất định cho ta đứng núi này trông núi nọ, kẻ bạc tình bạc nghĩa, đến lúc đó không chỉ ta và Tiêu gia bị đồn thổi, thậm chí còn liên lụy tới Sơ Thần vô tội.”

Sau khi sống lại, Tiêu Vãn luôn suy nghĩ về việc tại sao ông trời lại cho nàng sống lại vào ngày đại hôn, làm nàng phải gặp cảnh tiến thoái lưỡng nan cưới hay không cưới Quý Thư Mặc. Nếu có thể sống lại ở thời điểm sớm hơn một chút, tổ mẫu còn sống, nàng có thể cứu tổ mẫu. Nếu là trước ba năm, nàng còn có thể cứu Tạ Hân Toàn... Nếu như... Từ lúc bắt đầu đã không gặp được Quý Thư Mặc...

Nhưng Tiêu Vãn cũng hiểu, nếu không sống lại ở thời điểm này, nàng đã không thể hiểu được lòng mình. Kiếp trước nàng không yêu Tạ Sơ Thần nên cũng không biết những chuyện xảy ra ở Tạ gia, nàng vẫn sẽ trước sau như một cự tuyệt Tạ Sơ Thần, phân rõ giới hạn với hắn, thậm chí nếu như không có đại hôn với Quý Thư Mặc, có khả năng Tạ Sơ Thần sẽ không tới tìm mình.

Bây giờ, Tiêu gia còn tồn tại, Sơ Thần cũng ở bên cạnh, nàng đã thỏa mãn rồi.

“Mẫu thân, Sơ Thần là Chính quân của ta. Đợi sau khi ta hưu Quý Thư Mặc, lập tức sẽ chuẩn bị mười dặm trang sức đỏ rực rước hắn vào cửa, đền bù cho những năm hắn phải chịu thiệt thòi.”

Tiêu Vãn nhẹ nhàng mở miệng, giọng điệu lại cực kỳ nghiêm túc. “Lần này, Vãn nhi sẽ không mắc thêm lỗi lầm nữa.”

Tiêu Ngọc Dung chưa từng bao giờ thấy Tiêu Vãn nghiêm túc như vậy, vốn bà tưởng Tiêu Vãn không thích ai cả, nên mới chậm chạp không đưa ngọc bội ra, bây giờ xem ra nàng thích Tạ Sơ Thần hơn Quý Thư Mặc rất nhiều. Chẳng những vì hắn bỏ thi về phủ, còn sợ chuyện của mình và Quý Thư Mặc làm liên lụy tới Tạ Sơ Thần, cho nên chậm chạp không cử hành đại lễ thú hắn vào cửa.

Không phải không thích, mà là quá thích, cho nên không nhịn được hắn bị mọi người chỉ trở, sợ hắn bị danh tiếng không tốt của mình liên lụy.

Mà một khi đã lấy, thì sẽ là hôn lễ long trọng nhất.

Chỉ là, sự ghét bỏ của Vãn nhi đối với Quý Thư Mặc, thật sự chuyển biến quá nhanh, giống như một người hoàn toàn thay đổi vậy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì, làm cho nàng hoàn toàn vứt bỏ sự yêu thương mến mộ của mình với Quý Thư Mặc, thích Tạ Sơ Thần? Thậm chí cả người thay đổi, không còn ăn chơi nữa mà cố gắng học tập...?

“Mấy năm chịu thiệt thòi?” Tiêu Ngọc Dung nghi ngờ, hỏi: “Trước đây không phải ngươi nói mới thấy mặt hắn có hai lần sao? Sao mới một tháng đã thích hắn tới như vậy?”

Có hai vết xe đổ Quý Thư Mặc và Liễu thị này, Tiêu Ngọc Dung không thể không nghi ngờ, Tạ Sơ Thần cũng có ý đồ tiếp cận Tiêu Vãn hay không. Chỉ một tháng đã khiến cho Tiêu Vãn bỏ qua Quý Thư Mặc yêu thầm ba năm, thủ đoạn này không phải người thường có thể có được. Nhưng nhìn những biểu hiện của Tạ Sơ Thần ở trong phủ, bà lại cảm thấy hắn chỉ là một đứa trẻ lương thiện không hề có tâm kế.

Cho nên, Tiêu Ngọc Dung mới không hiểu, thậm chí cảm thấy lo lắng với sự thay đổi của Tiêu Vãn.

Không cẩn thận lỡ miệng, Tiêu Vãn xấu hổ cười cười: “Là ta nói dối, trước đó chúng ta đã gặp nhau rồi, là ta phụ hắn...”

Hít sâu mấy hơi, Tiêu Vãn cố gắng bình ổn lại tức giận và nỗi hận khi nhớ lại ký ức kiếp trước. Nhưng khi nghĩ đến sự diệt vong của Tiêu gia, chỉ có mình Tạ Sơ Thần nguyện ý cùng sống cùng chết với mình, nước mắt lập tức rơi xuống.

Cho rằng Tiêu Vãn nói tới nợ đào hoa mình từng bỏ rơi Tạ Sơ Thần, Tiêu Ngọc Dung vỗ vai nàng, an ủi nói: “Chuyện qua rồi thì để nó qua đi, đừng nghĩ nhiều mà tạo áp lực cho mình. Nếu cảm thấy thẹn trong lòng, vậy thì sau này đối xử với hắn tốt hơn một chút...”

“Vâng.” Tiêu Vãn nhẹ giọng đáp, “Hài nhi có yêu cầu này hơi quá đáng, hy vọng mọi chi phí ăn mặc của Sơ Thần, đều an bài theo thân phận của Chính quân. Người làm trong Mai viện quá ít, mấy ngày nay Sơ Thần phải dưỡng bệnh, xin mẫu thân cho người chăm sóc hắn. Toàn bộ chi tiêu cho đồ bổ và dược liệu, cho dù tốn bao nhiêu cũng tính hết vào tiền tiêu hàng tháng của ta.”

“Được, ta sẽ sắp xếp.”

Sau đó, Tiêu Vãn và Tiêu Ngọc Dung bàn xem làm thế nào có thể theo dõi Vương Cầm, dẫn ra kẻ đứng phía sau màn kế độc ác này, lúc nói chuyện xong cũng đã nửa canh giờ.

Cho tới trước khi đi, Tiêu Vãn vẫn không quên trịnh trọng nhấn mạnh lại. “Mẫu thân, Sơ Thần là Chính Phu của ta, mong ngài và tổ phu chiếu cố hắn một chút. Nếu sau này lại xảy ra chuyện như thế, xin ngài hãy lấy việc bảo vệ hắn làm mục đích chính, bắt đầu điều tra.”

Chào Tiêu Ngọc Dung xong, Tiêu Vãn nấu một nồi cháo đi tới Mai viên.

Sau khi biết được Tiêu Vãn có thể tham gia thi hội, Tạ Sơ Thần còn vui vẻ hơn so với bất cứ người nào, dù sao thì cả tháng này, bộ dáng nghiêm túc học tập của nàng vẫn luôn ở trong lòng hắn, hắn tình nguyện nhận thêm mấy trượng nữa, cũng không hy vọng Tiêu Vãn bỏ lỡ cơ hội ghi danh bảng vàng.

Nếu như thế, hắn sẽ áy náy cả đời...

“Thê chủ, lần này người tuyệt đối không được bỏ thi!” Tạ Sơ Thần nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Cho dù có xảy ra chuyện gì, người cũng phải thi xong rồi trở về! Không được phụ kỳ vọng của gia chủ và thái công với người! Nếu không Sơ Thần sẽ áy náy chết mất!”

Tiêu Vãn hì hì nở nụ cười. Nàng múc một muỗng cháo đưa qua, vẻ mặt ấm áp nói: “Được được được, ngoan, ăn cháo.”

“Để ta... Tự ăn... Thê Chủ, người ăn tối đi, không cần chăm sóc cho ta...”

Bây giờ sức lực của Tạ Sơ Thần đã khôi phục khá hơn. Sợ mình càng ngày càng ỷ lại Tiêu Vãn, hắn vội vàng nhận chén, không để cho Tiêu Vãn tiếp tục bón cho mình.

Cứ tưởng Tiêu Vãn sẽ ăn thịt cá, ai ngờ lại ngồi bên mình, cùng nhau uống canh nước luộc.

Tạ Sơ Thần đỡ chén cháo vẻ mặt ngơ ngác nhìn Tiêu Vãn, khi Tiêu Vãn khó hiểu quay lại nhìn hắn, hắn lại vội vàng mở miệng nhỏ uống cháo.

Tuy là cháo loãng nhạt tới gần như vô vị, nhưng giữa miệng hắn lại tràn ngập cảm giác ngọt ngào.

“Sơ Thần, có phải quá nhạt không?”

“Không, rất ngọt.” Trong lòng dâng lên ngọt ngào, Tạ Sơ Thần không nhịn được mà nở nụ cười ngây ngốc, “Uống rất là ngon.”

Bởi vì Lễ Bộ Thượng Thư ra đề lại, Tiêu Vãn không có ưu thế có ký ức đề thi của kiếp trước.

Lần thi này, nàng phải dùng thực lực thật sự của mình để giao tranh!

Nên sau khi ăn tối xong, Tiêu Vãn ở lại trong phòng Tạ Sơ Thần, chuyên tâm đọc sách vở. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng những trang giấy lật qua lại. Nhưng cứ qua nửa canh giờ, nàng đều sẽ canh đúng giờ đặt sách xuống, lau mình thay thuốc cho Tạ Sơ Thần.

Đợi tới giờ Hợi, thấy đôi mắt ngập nước của Tạ Sơ Thần nhìn mình, căn bản không ngủ được, Tiêu Vãn nghĩ có lẽ vì nến quá sáng, vội thổi tắt nến, đi tới bên giường. Vuốt mái tóc dài của Tạ Sơ Thần, nàng nhẹ giọng dỗ dành: “Ngủ đi, ta ở bên ngươi.”

Bởi vì bị thương ở mông, khi Tạ Sơ Thần ngủ chỉ có thể nằm sấp hoặc nghiêng, làm cho hắn rất không quen. Hắn nghiêng đầu, nhẹ giọng mở miệng: “Thê chủ về đi... Ta không sao... Lát nữa để Chiêu Nhi chăm sóc cho ta là được rồi.”

Tuy Tiêu Vãn nguyện ý ở bên cạnh mình, làm Tạ Sơ Thần rất vui, nhưng hắn càng hy vọng Tiêu Vãn có thể về thư phòng học tập nghiêm túc, đừng vì hắn mà chậm trễ việc học.

“Tay chân Chiêu Nhi vụng về, tự chăm sóc bản thân mình còn không được, sao có thể chăm sóc cho ngươi.”

Sau khi xảy ra vụ vu oan hãm hại này, Tiêu Vãn mới biết rõ việc trong Mai viên có quá ít người. Hầu hết những người trong viện của Liễu thị đã được đưa tới Mai viên, nhưng bởi vì họ đã từng là người hầu của Liễu thị, Tiêu Vãn cảm thấy không hề yên tâm, đâu dám để người khác làm.

Hơn nữa Phùng Ngọc đã nói bảy ngày dưỡng bệnh đầu tiên cực kỳ quan trọng. Tạ Sơ Thần đứng dưới trời nắng hai canh giờ, cơ thể vô cùng suy yếu, nếu bị trúng gió, buổi tối người sốt lên, thì không xong rồi. Vậy nên đêm nay, nhất định phải có người ở cùng, chăm sóc chu đáo.

“Đêm nay, ta sẽ ghé vào bên giường nghỉ ngơi, nếu cơ thể không thoải mái thì nói với ta.”

Qua một canh giờ, tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên trong phòng. Tạ Sơ Thần thế nào cũng không ngủ được, hắn nhích người một cái, người bên cạnh đã bị đánh thức, vội vàng hỏi: “Sơ Thần?”

Dưới ánh trăng, vẻ mặt Tiêu Vãn vô cùng mệt mỏi. Hôm qua nàng thức trắng cả đêm, dưới hốc mắt đã hơi thâm lại, mắt nhìn Tạ Sơ Thần lại thấy chua xót.

Thấy Tiêu Vãn thực sự định ngồi ngủ cạnh mép giường cả đêm, âm thanh của hắn hơi khàn khàn nói: “Thê chủ...”

Tiêu Vãn cúi xuống, quan tâm hỏi: “Muốn uống nước sao? Hay là đi nhà xí?”

Khuôn mặt hơi đỏ lên, Tạ Sơ Thần nhích cơ thể hơi đau nhức sang một bên giường. Hắn vỗ vào nửa bên giường cố ý để cho Tiêu Vãn, dưới ánh mắt khó hiểu của Tiêu Vãn, lập tức hơi cúi đầu, nhẹ giọng: “Nằm sấp sẽ mệt, không tốt với cơ thể. Không bằng lên giường... Cùng nhau ngủ...”

Âm thanh của hắn yếu như muỗi kêu, lại nhẹ nhàng run rẩy, rồi lại mang theo sự chờ mong nho nhỏ khó phát hiện.

Sợ tư thế ngủ không tốt của mình đè Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn xua tay, “Không mệt không mệt, ta ngồi ở bên giường là được.”

Tạ Sơ Thần lập tức ngẩng đầu nhìn Tiêu Vãn, trong mắt đã ngập nước.

Đôi mắt trong trẻo nhìn chằm chằm làm Tiêu Vãn chột dạ, cảm thấy như mình vừa làm một việc trời đất không thể tha thứ.

Khi đang im lặng suy nghĩ mình đã nói gì sai, chỉ thấy thiếu niên đang bừng bừng sức sống lập tức cúi đầu, uể oải xoay người, quay mông về phía mình.

Tim Tiêu Vãn cứng lại.

“Sơ Thần, Sơ Thần?”

Thấy Tạ Sơ Thần ngượng ngùng không để ý tới mình, Tiêu Vãn đành đỏ mặt cởi áo ngoài, nằm xuống cạnh Tạ Sơ Thần. Nàng nhỏ giọng giải thích: “Không phải là ta ghét bỏ ngươi, là tư thế ngủ của ta không tốt...”

“Được rồi, đừng giận... Ở góc tường lạnh, đừng rúc vào đó…” Tiêu Vãn vươn tay, nhẹ nhàng kéo Tạ Sơ Thần đang rúc trong chăn vào trong lòng mình.

Thân thể Tạ Sơ Thần cứng đờ.

Nhưng rất nhanh, hắn bỗng xoay người, nhào vào trong lòng Tiêu Vãn, tay ôm chặt lấy eo nàng.

Cái ôm ấm áp làm dịu đau đớn cả người của hắn, lúc này, toàn thân Tạ Sơ Thần cảm thấy thả lỏng, làm nũng cọ cọ trước ngực Tiêu Vãn.

Ôm ấp ấm áp như vậy làm hắn không muốn buông tay... Thật là muốn ngủ trong lòng Thê chủ!

Bị Tạ Sơ Thần xông vào người như vậy, Tiêu Vãn ngẩn ra, vội vàng cẩn thận ôm lấy eo thon của hắn, ai ngờ tay vừa động trúng chỗ lộ da thịt ra, mà cái đầu nhỏ trong ngực mình còn liên tục cọ cọ.

Tiêu Vãn hít thở không thông, vội vàng đem y phục hỗn độn của Tạ Sơ Thần chỉnh lại, ai ngờ tay vừa động, âm thanh khàn khàn của Tạ Sơ Thần ở ngực nàng chậm rãi vang lên: “Thê chủ, ôm ta ngủ một đêm, một đêm cũng được... Ta muốn ôm người...”

Mùi thuốc nhàn nhạt trên người hắn bay vào mũi, rõ ràng từng là thứ mùi nàng ghét nhất, lại làm cho nàng cảm thấy tham luyến một cách khó hiểu.

Nghĩ một lúc, trong lòng Tiêu Vãn lập tức căng lên, chỉ cảm thấy làn da trắng nõn gần trong gang tấc này, làm cho nàng hơi hoa mắt, tay nàng cũng không biết nên để vào đâu.

Nằm trước ngực Tiêu Vãn, nghe tiếng tim đập loạn nhịp của nàng, Tạ Sơ Thần mỉm cười: “Tim Thê chủ đập nhanh như vậy, chắc chắn là đang nghĩ tới chuyện xấu hổ!”

“Không có...” Tiêu Vãn thấy chột dạ, nhưng mũi có thể ngửi được mùi thuốc nhẹ thoáng qua, cùng cảm xúc mềm mại trong lòng, làm cho đầu nàng đang tỉnh táo lập tức ngừng hoạt động, không nói được thêm một chữ, thậm chí trái tim từ sau khi sống lại luôn cấm dục bỗng đập nhanh hơn không có lý do, ngay cả hô hấp cũng dồn dập.

“Sơ Thần... Ngươi ôm chặt quá, ta không ngủ được...”

Người trong lòng bất mãn vặn vẹo cơ thể, làm cho Tiêu Vãn lòng đang ngo ngoe rục rịch lập tức căng thẳng mồ hôi ướt đẫm. Trong đầu không ngừng hiện lên lời dặn dò của Phùng Ngọc, nàng nỗ lực tìm lời nói cho thích hợp, sau đó mở miệng: “Ôm như vậy không tốt cho vết thương... Ta ngủ có thể dễ động tới vết thương của ngươi... Sơ Thần, ngươi vẫn nên...”

Nàng hơi đẩy Tạ Sơ Thần từ trong lòng mình lui ra một chút, lại thấy hô hấp của hắn chậm rãi, đã ngủ trong lòng mình từ lúc nào rồi.

Không biết mơ thấy thứ gì tốt đẹp, lông mi cong vút của hắn hạ xuống, một đôi mắt xinh đẹp vui vẻ cong lên, dung mạo điềm tĩnh khi ngủ đẹp ngọt ngào, đôi môi đỏ hơi cong lên giống như đang hôn, làm cho tiếng lòng của Tiêu Vãn một lần nữa rung động.

Cô như bị ma xui quỷ khiến cúi xuống hôn, chạm nhẹ vào môi Tạ Sơ Thần, rất nhẹ, cực kì nhanh, nhưng mang theo đầy ôn nhu.

“Ngủ ngon, Sơ Thần.”

Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua song cửa ấm áp chiếu vào trong phòng, chiếu sáng tất cả phòng ngủ.

Tạ Sơ Thần chậm rãi tỉnh lại trong ngập tràn tình yêu. Vừa mở mắt, hắn đã nhìn thấy gương mặt Tiêu Vãn gần trong gang tấc, tay trái nhẹ nhàng nắm cả eo của hắn, tay phải lại để ở lưng hắn. Hai người y phục hỗn độn, hô hấp kề nhau, mà cả hai chân cũng quấn quanh một chỗ.

Nghĩ tới tối hôm qua mình mời Tiêu Vãn lên giường với cảnh làm nũng trong lòng nàng, mặt Tạ Sơ Thần nóng lên.

Chỉ cảm thấy mình thật sự quá mặt dày rồi!

Nhưng rất nhanh, hắn lại bởi vì Tiêu Vãn không từ chối mình, đáy lòng cười trộm một cái, yên lặng tiến sát tới Tiêu Vãn.

Hắn nghiêng đầu, cẩn thận quan sát Tiêu Vãn lúc ngủ.

Ngày thường Tiêu Vãn luôn búi tóc lên thật cao, bây giờ, mái tóc dài đen như mực lại rơi tán lạn trên gối, một vài sợi tóc mềm mại rơi trên cổ hắn. Hắn duỗi tay cẩn thận vuốt những ngọn tóc mềm mại của Tiêu Vãn, trong lòng có một cảm giác thỏa mãn nồng đậm...

Sau khi sờ đủ rồi, ánh mắt Tạ Sơ Thần lén lút liếc lên mặt Tiêu Vãn.

Lông mày lá liễu xinh đẹp, hai mắt khẽ nhắm, cái mũi cao thẳng, môi mềm đỏ mọng...

Đây là lần đầu tiên Tạ Sơ Thần có thể không cần kiêng kị gì mà nhìn chăm chú Tiêu Vãn. Nụ cười trên mặt hắn càng ngọt ngào, thậm chí lại lần nữa lớn mật vươn tay ra, cẩn thận vỗ về trên khuôn mặt Tiêu Vãn.

Ngày thường dung nhan của Thê chủ rất lạnh lùng, không ngờ khi ngủ lại yên tĩnh xinh đẹp như vậy, mang theo dịu dàng ấm áp.

Khi đang si mê, Tiêu Vãn bỗng mở mắt ra. Tạ Sơ Thần giật mình, vội rụt tay lại, nhắm nghiền mắt lại.

Tiêu Vãn mơ màng tỉnh dậy, thấy Tạ Sơ Thần còn đang ngủ say trong lòng mình, nàng vội thả lỏng hai chân của mình đang quấn quanh Tạ Sơ Thần, kéo cái chăn không biết là bị ai đá xuống mặt đất lên, lại ôm hắn ngủ một lát nữa.

Tướng ngủ của nàng cũng không tốt lắm, cứ vậy mà ngủ, đầu lại cọ vào Tạ Sơ Thần, hai chân lại tiếp tục quấn lên người hắn.

Trái tim Tạ Sơ Thần đập thình thịch, hoàn toàn không ngủ được. Mà hắn vừa cử động, Tiêu Vãn lại ôm chặt mình hơn, một bộ dáng mặt dày không chịu thả.

Tuy bị Thê Chủ ăn đậu hũ là một chuyện vô cùng cao hứng, nhưng mà, nóng quá...

Tạ Sơ Thần cho rằng mình sắp hít thở không thông rồi...

Sau khi dày vò Tạ Sơ Thần đủ kiểu, Tiêu Vãn thỏa mãn ngủ thêm một lúc lâu. Giờ phút này nàng cảm thấy tinh thần no đủ, cả người thoải mái!

Ai ngờ vừa mở mắt, đã thấy mình ôm Tạ Sơ Thần, mà không biết tay còn đang sờ ở chỗ nào, Tiêu Vãn sửng sốt, kinh hoảng thả ra.

Tạ Sơ Thần lẳng lặng nhìn Tiêu Vãn, không nói một lời, gương mặt cực kỳ nóng. Mà quần áo hai người lộn xộn, chăn và khăn trải giường đã xoay nghiêng tứ phía, mang theo những vết đỏ loang lổ. Nhìn thế nào cũng dễ gây hiểu lầm...

Trong nháy mắt Tiêu Vãn mơ hồ, nghĩ thầm ai cũng thú tính trong lúc ngủ thôi!

Nhưng đảo mắt suy nghĩ, không đúng, đó là nguyệt sự của Sơ Thần…

Có lẽ là hôm qua tướng ngủ của mình tệ quá, chắc làm Sơ Thần sợ rồi!

Nghĩ như vậy, Tiêu Vãn vội lấy lòng tiến tới, duỗi tay sờ trán Tạ Sơ Thần. Ai ngờ trán đầy mồ hôi lại nóng bỏng, nàng hơi sợ hãi, vội la lên: “Sơ Thần, trán ngươi nóng quá, có phải sốt rồi hay không!”

Rất nhanh nàng lại phát hiện, cả người Tạ Sơ Thần mồ hôi đầm đìa, làn da trắng nõn đỏ bừng. Nàng vội vã cúi đầu, hối hận nói: “Đều là do ta hôm qua ngủ như chết vậy, ngươi bị sốt cũng không biết. Sơ Thần, ta đi tìm Vân Yên, bảo nàng kiểm tra giúp ngươi!”

Tạ Sơ Thần còn chưa kịp mở miệng, Tiêu Vãn đã vội vàng chạy ra ngoài, tóm Vân Yên rồi lại nhanh chóng chạy tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.