Edit: windy
Vân Yên bắt mạch, lại yên lặng liếc nhìn Tiêu Vãn vẻ mặt nôn nóng khẩn trương, lại nhìn Tạ Sơ Thần mặt đỏ bừng hận không thể chui vào trong chăn bằng ánh mắt kỳ dị, rất lâu, mới nhịn cười, vẻ mặt nghiêm trang: “Tạ công tử không bị sốt, chỉ là trong người bị nóng thôi, nô tỳ nấu một bát thuốc tĩnh tâm là được.”
Nàng quan tâm mà nhìn Tiêu Vãn, thử hỏi: “Mấy ngày nay, tiểu thư vẫn tính toán chăm sóc Tạ công tử cả đêm sao?”
Còn tưởng là mình chăm sóc không chu đáo, Vân Yên muốn dặn dò mình gì đó, Tiêu Vãn vội gật đầu, nghiêm túc nói: “Đêm qua là ta sơ sót, Sơ Thần không thoải mái cũng không phát hiện ra, tối nay ta sẽ chăm sóc Sơ Thần cẩn thận hơn!”
Vậy tiểu thư cũng uống thêm một bát thuốc tĩnh tâm an thần đi. Tiểu thư là nữ tử khỏe mạnh, ngày ngày chung chăn gối với Tạ công tử, rất dễ... Làm ra việc gì đó...” Thấy mặt Tiêu Vãn ngày càng đỏ lên, Vân Yên vẫn cứ “tốt bụng” dặn dò: “Ba tháng này tiểu thư phải cấm dục... Nếu không lỡ như eo hay mông Tạ công tử mà bệnh nặng hơn, nửa đời sau của người...”
“Vân Yên!” Tiêu Vãn đỏ mặt tức giận nói, “Câm miệng!”
Vân Yên mím môi cười: “Nô tỳ nói thật, tướng ngủ của tiểu thư rất kém, buổi tối tuyệt đối đừng có đè Tạ công tử… Thân thể mềm yếu của Tạ công tử không chịu được người đè đâu!”
“Đi nấu thuốc! Nhanh!”
Bị Vân Yên cười nhạo như vậy, Tiêu Vãn cuối cùng mới hiểu ý nóng trong người của nàng nghĩa là gì. Nhìn gương mặt đỏ bừng của Tạ Sơ Thần, mặt nàng cũng nổi lên màu đỏ đáng nghi, không khỏi ấp úng: “Sơ Thần thật xin lỗi, tướng ngủ của ta tệ quá. Buổi tối ta sẽ mang đệm sang đây, như vậy thì không làm ảnh hưởng tới ngươi được nữa.”
Tạ Sơ Thần yếu đuối mở miệng: “Sơ Thần sẽ cố quen...”
“Hả?”
“Không, không có gì...” Hắn nhẹ giọng cúi đầu.
Bởi vì Tạ Sơ Thần có nguyệt sự, đáng lẽ Tiêu Vãn phải tránh sự không may mắn, không nên ở cùng phòng với hắn, nhưng Tiêu Vãn hoàn toàn không quan tâm mấy cái lời đồn vớ vẩn kia, vừa ôn tập thi cử, vừa chăm sóc cuộc sống của Tạ Sơ Thần mỗi ngày.
Tạ Sơ Thần khuyên Tiêu Vãn không nên tới gần mình như thế nào, nàng cũng không nghe, vậy nên Tạ Sơ Thần lo lắng nghĩ, hy vọng mình không mang vận đen cho Thê chủ, nếu không hắn cũng không thể chối tội này!
Thời gian thoáng cái đã tới ngày thứ ba, Tiêu Vãn lần thứ hai xuất phát tới trường thi. Trước khi đi, nghĩ tới việc hai ngày nay sẽ không được gặp Tạ Sơ Thần, nàng không nhịn được cúi xuống hôn lên trán hắn.
“Ta đi đây, Sơ Thần.”
Động tác mềm nhẹ dịu dàng che chở, phớt qua trên lông mi, khiến lòng hắn rung động. Tạ Sơ Thần nở nụ cười, môi đỏ xinh đẹp “chụt” một cái lên cánh môi của Tiêu Vãn: “Thê chủ, chúc người ghi danh bảng vàng!”
Mấy ngày nay hai người ở chung với nhau, Tạ Sơ Thần không còn vẻ hèn mọn sợ hãi trước mặt Tiêu Vãn nữa, mà lá gan ngày càng lớn, nếu hắn không vui thì sẽ xụ mặt, nếu vui vẻ thì sẽ ôm Tiêu Vãn làm nũng. Tiêu Vãn bây giờ hoàn toàn bại trước hắn, đặc biệt khi thấy Tạ Sơ Thần vui vẻ cười trước mặt nàng, nàng sẽ hận không thể ôm thiếu niên mang nụ cười ấm áp này vào trong lòng, hôn thật sâu lên đôi môi khiến trái tim nàng đập mạnh kia.
Nghĩ như vậy, nàng cũng làm như vậy.
Rõ ràng chỉ rời phủ có hai ngày, nhưng phu thê hai người này lại giống như ly biệt chuẩn bị ra chiến trường, vừa ôm vừa hôn, lưu luyến không rời, ngọt ngào đến ngấy, thật làm cho Vân Yên với Họa Hạ không dám nhìn thẳng, yên lặng quay đầu đi chỗ khác.
Chuyện Tiêu Vãn làm bạn ở Mai viên hai ngày hai đêm đã sớm truyền khắp trong Tiêu phủ. Mọi người đều biết bây giờ Tạ Sơ Thần rất được sủng ái, cho nên sau khi Tiêu Vãn đi rồi cũng không có ai dám tới Mai viên gây chuyện, chỉ có Tiêu Tiêu tìm vị ca ca Sơ Thần này chơi đùa, nhưng vì Tạ Sơ Thần đang bị thương nặng, Tạ Sơ Thần cũng chỉ có thể tâm sự với hắn thôi.
Sau khi Liễu thị bị giáng xuống làm thị thiếp, Vương thị trở thành trắc quân duy nhất của Tiêu Ngọc Dung, thân phận và địa vị lớn hơn rất nhiều so với trước, cũng không bị Liễu thị ức hiếp suốt ngày như trước. Nhưng tính cách hắn cũng nhút nhát, lại biết trong phủ đại tiểu thư có thể nói là gần như lớn nhất, cho nên cũng luôn cung kính và câu nệ với Tạ Sơ Thần. Thấy nhi tử mình và Tạ Sơ Thần nói chuyện vô cùng vui vẻ, hắn cẩn thận ngồi một bên, không hề làm ra vẻ giống như Liễu thị trước kia.
Sau khi Liễu thị và Tiêu Khinh Như bị cấm cửa ăn năn, nháy mắt trở nên im ắng. Quý Thư Mặc cũng giống như ngày thường, luyện đàn đọc sách, trong lòng lại hay nghĩ tới những việc gần đây, hoàn toàn lộn xộn không có tiết tấu.
Thừa dịp Tiêu Vãn không ở phủ hai ngày nay, hắn tới Trà Tiên Cư, ở lại khá lâu.
Trong gian phòng trang nhã của Trà Tiên Cư, Quý Thư Mặc mặc một bộ trường bào trắng tinh, sắc mặt mang theo một chút mệt mỏi và bối rối, tóc đen dài được búi cao bởi một cây trâm, môi đỏ vì đang suy nghĩ mà mím chặt, khóe miệng lại hơi hạ xuống.
Hắn ngồi cạnh cửa sổ, tay cầm chén trà, ánh mắt âm trầm nhìn đường cái ồn ào. Mà trong nhã các, mùi hương thoang thoảng tỏa ra, mang theo vẻ đẹp của người bệnh, nét đẹp u buồn, làm cho người không nhịn được muốn ôm hắn vào lòng mà yêu thương.
Nhưng tâm trạng Sở Mộ Thanh bây giờ lại không tốt, hoàn toàn xem nhẹ Quý Thư Mặc đang buồn bực. Nàng ta đi tới bên cạnh Quý Thư Mặc, giọng điệu hơi oán trách: “Thư Mặc, Hôm qua Lưu Thanh báo với ta, nói kế hoạch thất bại, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải ngươi nói là mọi việc sẽ không có vấn đề gì sao?”
Quý Thư Mặc nói muốn loại trừ Tạ Sơ Thần, Sở Mộ Thanh không nói hai lời liền dùng ám vệ giấu trong Tiêu phủ ba tháng nay, ai ngờ, kế hoạch không thành công, cả người cũng bị đuổi khỏi Tiêu phủ!
Thật vất vả mới xếp được một cái cọc ngầm vào Tiêu phủ, vậy mà đã bị diệt tận gốc rồi, Sở Mộ Thanh giận sôi máu, kín đáo phê bình với thất bại của Quý Thư Mặc.
Thấy sắc mặt của Sở Mộ Thanh xanh mét, Quý Thư Mặc do dự một lát, nhẹ giọng giải thích: “Vụ vu oan kia rõ ràng đã được sắp xếp cẩn thận tới không có dấu vết, nhưng Tiêu Vãn lại cố chấp tin tưởng Tạ Sơ Thần vô tội, thậm chí vì hắn mà tìm đủ mọi chứng xứ, đuổi Liễu thị và Tiêu Khinh Như khỏi phủ.”
“Kẻ vô dụng kia thì biết cái gì, sau lưng nàng ta chắc chắn có người hỗ trợ.” Ánh mắt Sở Mộ Thanh lạnh lùng, không thể nghi ngờ mà nói: “Có lẽ hai nha hoàn của nàng ta quá vướng víu rồi, dù sao cũng là người Tiêu Ngọc Dung tự lựa chọn để bảo vệ Tiêu Vãn, năng lực không giống người thường. Ngươi tìm cơ hội mượn tay Tiêu Vãn diệt trừ bọn họ đi. Ta nhớ là, Tiêu Vãn rất ghét việc bọn họ quản lý mình.”
“Không, gần đây quan hệ của Tiêu Vãn với bọn họ đặc biệt rất tốt, nếu tùy ý diệt trừ bọn họ sẽ chỉ làm Tiêu Vãn nghi ngờ thôi.”
Thấy Sở Mộ Thanh kinh ngạc, vẻ mặt như không tin, lòng Quý Thư Mặc trầm xuống, cảm thấy không thoải mái nói, “Gần đây Tiêu Vãn rất kì lạ, cứ như biến thành một người khác. Sau khi Tạ Sơ Thần bị thương, nàng ta lại ở Mai Viên cả ngày đêm, chưa từng bước vào Mặc Uyên Cư một bước.”
Nói xong, lông mày hắn nhăn lại, trong lòng càng cảm thấy không thoải mái.
“Tiêu Vãn thay lòng?” Sở Mộ Thanh kinh ngạc cao giọng, cảm thấy mình giống như bị sét đánh, kinh ngạc há to miệng, “Tiêu Vãn yêu thầm ngươi ba năm, sao có thể nói thay lòng là thay lòng được? Hơn nữa còn là cái tên Tạ Sơ Thần có tiếng xấu kia...”
Tuy Quý Thư Mặc không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng bỗng cảm thấy được, Tiêu Vãn đã không thích hắn nữa...
Thấy sắc mặt Quý Thư Mặc không vui, Sở Mộ Thanh thu hồi kinh ngạc lại, ôm hắn vào trong lòng.
“Đừng nghĩ nhiều, Tiêu Vãn chỉ đang có cảm giác mới mẻ với Tạ Sơ Thần thôi. Ngươi ở Tiêu phủ đừng động vào hắn, ta sẽ phá đổ Tạ gia.” Nàng ta nhẹ nhàng ôm Quý Thư Mặc, hô hấp ấm áp nhẹ nhàng thổi bên tai hắn, “Bây giờ đừng nói tới mấy chuyện không vui này nữa. Mấy ngày nay không gặp ngươi, ta có chút nhớ ngươi...”
Bị Sở Mộ Thanh ôm, khuôn mặt của Quý Thư Mặc đỏ lên. Trong lòng hắn cũng rất nhớ Sở Mộ Thanh, mong có một ngày rời khỏi Tiêu phủ ở cùng với người trong lòng, nhưng lại không biết khi đối phương thấy hắn thuận theo dựa vào lòng mình như vậy, khóe miệng hiện lên nụ cười ôn nhu, nhưng trong lòng lại cười lạnh một tiếng.
Trong trường thi, Tiêu Vãn nghiêm túc trả lời đề thi. Nhất là câu hỏi bài thi thứ ba hỏi làm thế nào để ngăn chặn lũ lụt, nàng dựa vào ký ức kiếp trước, lưu loát viết đủ ba nghìn chữ, vừa lòng nộp bài thi.
Sau khi về phủ, Tiêu Vãn vừa tri kỷ bám dính, chăm sóc Tạ Sơ Thần, vừa chỉnh đốn lại trên dưới Tiêu phủ. Nàng hoàn toàn không biết, bài thi của mình đã khiến cho các giám khảo vô cùng kinh sợ và nghi ngờ!
Người đầu tiên chấm bài thi cho Tiêu Vãn chính là Lễ Bộ Thượng Thư Thôi Minh Ngọc. Các giám khảo chấm bài suốt một ngày, đã cảm thấy cực kỳ chán chường đối với những câu trả lời cũ kỹ, sai sót chồng chất của các thí sinh. Dù sao thì hầu hết các thì sinh đều làm sai rối tinh rối mù, chứ đừng nói tới bài thi vấn đáp khó nhất, đều là hỏi một đằng trả lời một nẻo, gạch xóa, sửa chữa lung tung.
Chấm hơn một trăm bài thi, Thôi Minh Ngọc bị thu hút bởi một bài thư có chữ viết gọn gàng sạch sẽ, không khỏi xem xét cẩn thận bài thi.
Đề thi vấn đáp lần này là: “Mấy năm gần đây, các châu huyện dọc theo bờ sông gặp phải lũ lụt, hạ lưu Hoàng Hà gặp khó khăn, thế nước như hồng thủy, nước sông cao tới hai trượng, cửa thành bế tắc, mấy vạn hương dân chết đuối. Nên làm cách nào khơi thông nước lũ, lương thực đủ dùng, quốc thu có lợi mà không làm hại tới dân?”
Mấy năm gần đây, Hoàng Hà liên tiếp vỡ đê, nước lũ tràn lan, tạo thành tai họa cho mấy vạn người dân. Nữ hoàng bỏ ra mấy trăm vạn lượng bạc trắng xây đập nước, nhưng hiệu quả vẫn không được mấy. Lần này bởi vì nhất thời phải sửa đề thi, khi ra đề Thôi Minh Ngọc vừa vặn nghĩ tới vấn đề công bộ khó xử này, liền đưa làm thế nào để ngăn lũ lụt vào phần thi vấn đáp.
Đối với các thí sinh, đề tài mà đến công bộ còn tạm thời chưa giải quyết được thì có thể nói là khó như trời. Bọn họ chỉ nói sơ qua là trách các quan viên phụ trách công trình trị thủy lười biếng, thậm chí có không ít thí sinh nhắc tới việc quan viên tham ô để phân tích, còn có mấy bài thi hiếm thấy có nhắc tới tình cảnh bi thảm của dân chúng khi lũ lụt đột nhiên xuất hiện, các quan viên nên làm thế nào để giúp tránh thiên tai.
Những người thật sự nhắc tới phương pháp trị thủy thì ít lại càng ít.
Dù sao cũng không có mấy thí sinh thật sự tới Hoàng Hà, chưa tận mắt thấy tình hình thì làm sao đề xuất được cách trị lũ? Đề thi này rõ ràng là Thôi Minh Ngọc cố tình lôi ra để làm khó thí sinh.
Nhưng lời phân tích của bài thi trước mắt lại làm Thôi Minh Ngọc phải bất ngờ, trọng điểm của vị thí sinh này nêu ra cực kỳ rõ ràng, đoạn đầu giải thích vì sao Hoàng Hà tu sửa bao lâu nay mà vẫn cứ vỡ đê, đưa ra việc quan viên tham ô, dẫn tới phần lớn tiền bạc dành cho việc tu sửa đi đâu không rõ.
Giữa đoạn văn, lại lấy đủ các chứng minh để cho thấy phương pháp gia cố đê là quá cũ, không có khả năng phòng hộ trong khi tai họa đột kích, nên đắp bờ chặn nước, lấy nước tấn công bờ. Đoạn văn sau lại đưa ra chủ trương đào sông phòng ngự cho Hoàng Hà, lợi dụng hồng thủy để đưa nước ra biển, cũng khai thông thêm nhiều kênh rạch chạy thẳng tới kinh đô, dẫn nước Hoàng Hà chảy vào, giảm bớt tình hình lan tràn dịch bệnh ở những khu xung quanh Hoàng Hà, cũng giải quyết được chuyện hạn hán ở bốn phía kinh thành.
Ngoài ra, vùng Hoa Bắc chiến loạn liên tục, kinh tế tiêu điều, không thể nuôi sống trăm vạn cư dân ở kinh đô và số lớn quân lính đóng quân ở vùng lân cận. Sau khi khai thông kênh rạch xong, có thể vận chuyển lương thực từ nam ra bắc, không chỉ gia tăng thương nghiệp, còn có thể giảm bớt nguy cơ quân sự.
Trọn vẹn ba nghìn chữ, mỗi một chữ đều đánh thẳng vào chỗ yếu hại nhất. Đặc biệt là gần ba tháng nay, những trấn nhỏ quanh kinh thành không có một giọt mưa nào rơi xuống, làm cho lương thực dần khô héo, bắt đầu có dấu hiệu hạn hán. Việc này hôm qua mới truyền tới kinh thành, không ngờ lại có người nhắc tới trong bài thi.
Thôi Minh Ngọc cực kỳ kinh ngạc, vội vàng gọi mười quan chấm bài khác tới xem phương án mở kênh rạch này. Nói rồi lại nói, các nàng phát hiện ra tình hình hạn hán phía bắc khá nặng, phía nam lại lũ lụt nghiêm trọng, nếu nước phía nam điều hòa sang phía bắc, vậy không phải là phương án tốt nhất sao!
Bên phải bài thi đều ghi họ tên của thí sinh, nhưng vì phòng ngừa việc khi chấm bài xảy ra chuyện thiên vị, tên thí sinh đều bị giấy bản chặn đi, sau đó dùng kim chỉ cẩn thận phong kín lại. Chưa chấm xong các bài thi, các giám khảo không được phép mở xem.
Nhưng bây giờ, vị Thượng Thư đại nhân này thật sự quá vội không chờ nổi muốn mở ra xem thử cái người lớn mật này rốt cuộc là ai. Đồng thời, các giám khảo đều vô cùng tò mò, sôi nổi đoán mò.
“Theo ta thấy, bài thi này chắc là nữ đại học sĩ trong nội các Trần Di. Trần tứ tiểu thư tư chất thông minh, phân tích như vậy thì chẳng có gì lạ.”
“Trần Tứ tiểu thư cửa lớn không ra cửa nhỏ không vào, sao có thể biết được vị trí địa lý Hoàng Hà. Người có thể nghĩ ra phương pháp mở kênh đào thông từ nam vào bắc, chắc chắn đã từng tới Hoàng Hà rồi. Ta nhớ là, nhị tiểu thư Thừa tướng đã từng cùng Thừa tướng đại nhân tới Hoàng Hà cứu tế, chắc đây là diệu kế của nhị tiểu thư.”
“Không đúng không đúng, nhị tiểu thư của Thừa tướng không có nét chữ này, huống chi năm này Nhị tiểu thư không khỏe, không tham gia thi cử.”
“Vậy nhất định là Lý Nhược Hoa đứng đầu tam tài! Không ngờ tuổi còn trẻ như vậy, lại có thể nhìn xa trông rộng như thế, không hổ là tài nữ kinh thành.”
Khi mọi người ở đây đều cho rằng là bài thi của Lý Nhược Hoa, Ninh Thái phó vẫn im lặng không nói một câu bỗng nhíu mày ngắt lời: “Bút tích này giống hệt của Vãn nhi, chắc là bài thi của Vãn nhi.”
“Vãn nhi? Tiêu Vãn? Người vô dụng ăn chơi trác táng kia?” Khi mọi người cười vang, Ngự sử đại phu luôn không hợp với Ninh Thái Phó liền châm chọc nói: “Thái phó đại nhân, Tiêu Vãn là người như thế nào, chẳng lẽ ngài không biết? Làm sao nàng ta có thể nghĩ ra diệu kế như thế, chắc chắn là lúc nhìn thấy đề thi thì đầu óc choáng váng, giao giấy trắng rồi!”
“Vãn nhi là người như thế nào, chẳng lẽ ta không biết?” Thấy đồ nhi bảo bối của mình bị người khác khinh thường, Ninh Thái Phó tức giận phản bác, “Từ khi nàng bái ta làm thầy, luôn chăm chỉ hiếu học, đã sớm bỏ đi thái độ ăn chơi trác táng ngày xưa. Nếu các ngươi không tin, không bằng mở ra xem! Bài thi này rõ ràng là của Vãn Nhi!”
“Được, vậy chúng ta cùng xem, rốt cuộc là bài thi của ai!”
Dưới đủ các loại đối chọi gay gắt, Thôi Minh Ngọc không thể không phá lệ một lần, mở kim chỉ và giấy da ra.
Theo động tác chậm rãi mở bài thi của bà, những tiếng kinh hô của mọi người không ngừng vang lên.
“Làm sao có thể!”
Trên bài thi, hiện rõ cái tên Tiêu Vãn. Ngự sử đại nhân đang tươi cười nháy mắt cứng đờ, bộ dáng xanh mét như nhìn thấy quỷ.
Trong nhóm người một người không kinh ngạc chỉ có duy nhất Ninh Thái Phó, bà mỉm cười, đắc ý nói: “Ngươi xem, đây là bài thi của đồ nhi ngoan Tiêu Vãn của ta.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, giống như là rất khó tin một kẻ vô dụng ăn chơi trác táng nhiều năm như thế lại có thể nghĩ ra cách trị thủy dẫn nam ra bắc.
Có người nghi ngờ hỏi: “Liệu có phải đề thi bị lộ ra ngoài không?” Ngày trước cũng đã từng có hiện tượng gian lận như vậy, cho nên phản ứng đầu tiên của mọi người chính là Tiêu Vãn gian lận.
Thôi Minh Ngọc trầm mặt trả lời: “Không có khả năng, đề thi này là ta vừa mới nghĩ ra ngay trước một ngày thôi, trừ ta ra, không có bất cứ một ai biết được nội dung, ngay cả Tiêu Vãn cũng không thể.”
“Liệu có phải thi hộ hay không?”
“Đây là bút tích của Vãn Nhi, sao có thể là thi hộ được!” Thấy đã gỡ niêm phong, mọi người lại càng không tin, Ninh Thái Phó giận tới trừng mắt trợn râu, bất bình thay cho Tiêu Vãn, “Đệ tử của ta trời sinh đã thông minh, bây giờ Vãn nhi thân là đệ tử của ta viết ra tác phẩm xuất sắc như vậy, các ngươi lại không tin? Lão phu hận nhất là những kẻ sao chép, cho nên đệ tử của lão phu tuyệt đối quang minh chính đại tham gia thi, sẽ không làm ra trò hạ lưu!”
Ninh Thái Phó học thức uyên thâm, đầy bụng kinh luân, học rộng biết sâu, đệ tử của bà đều tài hoa hơn người, không phải hoàng tôn quý tộc, thì chính là rường cột nước nhà. Nhưng chỉ duy nhất có Tiêu Vãn này thì khác!
Một tháng trước, khi mọi người biết được Ninh Thái Phó nhận Tiêu Vãn làm đồ đệ, một đám người kinh sợ, cho rằng Ninh Thái Phó nể mặt Tiêu Ngọc Dung mới không cam tâm tình nguyện nhận đồ đệ kém cỏi này, ai ngờ, vào giờ phút này Ninh Thái Phó lại bảo vệ vị ăn chơi trác táng của kinh thành, buông lời tàn nhẫn trước mặt mọi người.
“Nếu các ngươi không tin, vậy chờ tới thi đình!”