Edit: windy
Vốn tưởng đề thi vấn đáp về trị thủy của thi hội đã cực khó rồi, ai ngờ tới thi đình còn hỏi tới chiến lược quân sự? Khi bài thi phát xuống, không ít thí sinh ở trong trường thi mơ hồ ngay tại chỗ.
Các nàng đa số đều là thư sinh đọc sách, mấy năm gần đây đã học thuộc làu Tứ Thư Ngũ Kinh, nhưng giờ khắc này, khi biết được đề thi đình là nhắc tới quân sự, nháy mắt liền hối hận, hận không đem binh pháp Tôn Tử đọc thuộc ngàn lần!
Đã học thuộc binh pháp Tôn Tử, tài nữ Lý Nhược Hoa, thấy mọi người đưa mắt nhìn nhau, không thể nào hạ bút, quả thật không ngờ được là bản thân vận tốt. Nàng ta nhắc bút lên, nháy mắt chữ nghĩa chảy ra, một bài văn 3000 chữ trong khoảnh khắc vung bút liền tới.
Đợi tới giờ Mùi, Lý Nhược Hoa là thí sinh nộp bài đầu tiên trong nhóm thí sinh, thấy Nữ hoàng đọc bài thi của mình đã mỉm cười vuốt cằm, nàng ta nhất thời đắc ý, trong lòng tràn đầy đắc thắng với cuộc thi đình này.
Trước khi rời đi, nàng ta thấy Tiêu Vãn vẫn là giấy trắng, trong lòng cười nhạo một tiếng, cũng chỉ là kẻ vô dụng mà thôi.
Tiêu Vãn cũng không để ý cảnh tượng mọi người lục tục nộp bài thi rồi rời khỏi, nàng vứt bỏ tạp niệm đắm chìm trong hồi ức cuộc chiến năm đó.
Cuối cùng vào một giây cuối, ánh mắt nàng sáng lên, cẩn thận thăm dò đưa ra một chân tướng!
Giờ khắc này, Tiêu Vãn nhanh chóng nhấc bút viết, lưu loát viết 2000 chữ, cũng đuổi kịp tới cuối, đem bài thi nộp cho Sở Thiên Duyệt.
Sau khi tất cả thí sinh rời khỏi, Sở Thiên Duyệt với tám vị giám khảo bắt đầu chấm thi. Lần này có 300 thí sinh tham gia, cũng chỉ có 230 thí sinh hoàn thành bài thi đúng thời gian quy định.
Thấy Tiêu Vãn cau chặt mày, biểu tình nghiêm túc rời trường thi, Lý Nhược Hoa cho rằng nàng không hoàn thành bài thi nên tâm tình không tốt, không khỏi cười nói: “Tiêu tiểu thư, yêu cầu của đề thi đình lần này thật là có chút khó khăn, không viết được cũng không nên nản chí, ba năm sau có thể thi tiếp.”
Tiêu Vãn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cũng không phản ứng với khiêu khích của Lý Nhược Hoa, mà là mệt mỏi tìm một góc tường dựa vào. Một lúc sau, nàng thâm trầm hít vào một hơi, mới bình phục được hận ý sóng dậy trong lòng mình.
Kiếp trước, cả nhà Tiêu gia bị tích thu tài sản chém đầu toàn tộc, là vì tìm được bằng chứng thông đồng bán nước, mà nguyên nhân chính là trận chiến kéo dài liên miên tới một năm này.
Giờ Tuất, Lễ Bộ Thượng Thư Thôi Minh Ngọc đi ra, dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, tuyên cáo mười thí sinh được Nữ hoàng lựa chọn đầu tiên.
“Bệ hạ có chỉ, tuyên Lý Nhược Hoa, Trần Diệp Thanh…” Nghe thấy tên mình đầu tiên, trong lòng Lý Nhược Hoa vui vẻ, đi đến phía Thôi Minh Ngọc dưới ánh mắt ao ước của mọi người.
“… Tiêu Vãn!”
Ai ngờ một giây sau, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía Tiêu Vãn, thậm chí có người còn không thể tin được hô lên: “Tiêu Vãn? Mười người đầu? Có phải Bệ hạ nhìn lầm tên bài thi rồi không! Kẻ vô dụng kia sao có thể lọt vào danh sách mười người đầu được, bài luận khó như vậy!”
Khác với chín người phía trước hoặc là vui sướng hoặc là vừa ý, dưới ánh mắt quỷ dị không tin của mọi người, vẻ mặt Tiêu Vãn trầm ổn đi tới.
Nàng nhìn một lượt đám thí sinh xì xào bàn tán, khóe miệng lạnh lùng cười: “Dựa vào cái gì các nàng có thể, Tiêu Vãn ta lại không thể? Lần thi đình này là Nữ hoàng làm giám khảo, đề thi cũng chỉ có một mình Nữ hoàng biết. Chẳng lẽ các ngươi vẫn đinh ninh ta gian lận ở trường thi, hay là sao chép mới được điểm cao như vậy? Có phải giống như thi hội, làm loạn đến trước mặt Nữ hoàng, để người hủy bỏ tư cách thi của ta?”
“Mở miệng một tiếng vô dụng, một câu hoàn khố. Đến ta còn không vượt qua, lấy tư cách gì nói ta là vô dụng!”
Mọi người bị chặn miệng nhất thời ấp úng không nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ đã từng là vô dụng nhất kinh thành, cùng chín người khác bước vào trong điện.
Động tĩnh nháo loạn bên ngoài, ở trong điện nghe rất rõ ràng. Sau khi nhìn thấy Tiêu Vãn vào điện, Sở Thiên Duyệt nhẹ vỗ vỗ bài thi của Tiêu Vãn, có vẻ đăm chiêu.
Vòng thi đình thứ nhất là khảo nghiệm lực bút, vòng thứ hai là khảo nghiệm tài ăn nói. Cho dù là thí sinh tinh thông văn ý, văn vẻ hoa lệ, nhưng khi bị Nữ hoàng hỏi, đều khẩn trương mà lắp bắp, thậm chí không dám đối diện một lần với Nữ hoàng, cuối cùng là không đạt được thứ tự tốt.
“Các vị thí sinh, vòng vừa rồi là luận chiến lược, chư vị đều đáp hết sức xuất sắc, khiến Trẫm bội phục người tài. Kì thực mấy ngày trước, Nam Cương tập kết mười vạn đại quân ở biên cương, mưu toan xâm phạm quốc thổ Đông Ngụy ta, đã bị quân ta phát hiện, tạm thời thắng trước một ván.”
Giọng Sở Thiên Duyệt vững vàng hiền hòa, nhưng khi nói tới hai chữ “Thắng trước”, khiến người ta cảm nhận được cực kì uy nghiêm và tự tin.
“Hiện tại, vòng cuối cùng này, Trẫm liền hỏi các người một vấn đề đơn giản. Trẫm muốn tự mình thống lĩnh 30 vạn đại quân san bằng Nam Cương, diệt trừ Thát Lỗ, không biết chư vị có cao kiến gì? Trẫm có thể thắng được không!”
Nữ hoàng tự mình xuất chinh, càng ít thấy trong lịch sử ở Đông Ngụy này. Mà một khi tự mình thân chinh, đại biểu Nữ hoàng có vạn kế đối sách với trận chiến này, với quyết tâm tất thắng. Cho nên ngàn vạn lần, không được vuốt đuôi, theo tâm ý của Nữ hoàng Bệ hạ không được nói sai.
Lý Nhược Hoa cúi người xuống, lập tức cung kính nói: “Bệ hạ thân chinh Nam Cương, một lòng san bằng Thát Lỗ vẫn luôn tàn sát bừa bãi trên biên giới Đông Ngụy chúng ta, quả thật là phúc của Đông Ngụy! Không chỉ làm quân tâm phấn chấn, ủng hộ chí khí các tướng sĩ, lại còn thắng được dân tâm, uy chấn địch quốc, khiến chúng mở mang về vương triều Đông Ngụy ta dưới tay Bệ hạ dẫn dắt từ từ cường thịnh! Cho nên thảo dân cho rằng, Bệ hạ tự mình xuất chinh, có trăm lợi mà không có một hại.”
Tám thí sinh còn lại nhao nhao hô đúng, như đem Nữ hoàng khen ngợi đến có duy nhất trong thiên hạ, giống như chỉ cần bà xuất chinh, Nam Cương lập tức cởi giáp quy hàng. Mà trận chiến này một khi thắng lợi, Đông Ngụy sẽ vui mừng đón cảnh thái bình, không cần lo trước ngó sau nữa.
Chỉ có Tiêu Vãn, trong lúc Lý Nhược Hoa miệng lưỡi lưu loát khen ngợi Nữ hoàng anh minh thần võ, có thể dành được một thiên hạ bình an thịnh thế, bỗng nhiên lên tiếng ngắt lời nịnh nọt của nàng ta: “Bệ hạ, thảo dân cho rằng hiện tại không phải thời cơ tốt để thân chinh. Chiến tranh là đại sự quốc gia, xin Bệ hạ suy xét cẩn thận.”
“Ngươi cho rằng Trẫm sẽ thất bại trận chiến này?”
Thấy Sở Thiên Duyệt hơi nhíu mi, sắc mặt không vui, Lý Nhược Hoa vẫn chọn mặt gửi lời cười thầm trong lòng: Không nghĩ tới Tiêu Vãn lại ngu xuẩn như vậy, ở trước mặt mọi người khuyên nhủ Nữ hoàng, không phải là tự tìm đường chết sao!
Để lấy được hảo cảm trước mặt Nữ hoàng, nàng ta lập tức trả lời một cách mỉa mai: “Sao Bệ hạ có thể thất bại được! Hiện tại, Nam Cương vừa mới ăn một trận bại, quân lực tan tác, lòng người bất an. Nếu Bệ hạ ngự giá thân chinh, thống lĩnh 30 vạn quân sĩ anh dũng, chắc chắn đem uy chấn tới trước mặt địch quốc, đến lúc đó thừa sống xông lên, thập diện mai phục, có thể bắt giặc bắt tướng trước, nhất định đánh tan quân địch!”
Thấy Lý Nhược Hoa nói ra suy nghĩ trong lòng mình, Sở Thiên Duyệt hài lòng gật gật đầu: “Vừa rồi trong bài luận chiến lược, bài thi của Lý tiểu thư rất xuất sắc, có thể đem chiến lược của mình trong khoảng thời gian ngắn giải thích một lần là xong, có thể thấy là cực kì hiểu rõ binh pháp Tôn Tử. Trong bài thi không những nhắc tới 36 kế, lối hành văn cũng rất hay biết kết hợp, mạch văn trôi chảy, đủ thấy tài hoa nổi bật.”
Được Nữ hoàng khích lệ ở trước mặt mọi người, tim Lý Nhược Hoa đập thình thịch, chỉ cảm thấy vị trí Trạng Nguyên chắc chắn có được, ai ngờ Sở Thiên Duyệt đột nhiên xoay chuyển, quay qua khen ngợi Tiêu Vãn: “Bài thi của Tiêu Vãn, mặc dù không dùng từ ngữ trau chuốt, không có ngôn từ duyên dáng, lại chắt đủ tinh hòa, lời nói chuẩn xác.”
Nhìn Tiêu Vãn, giọng nói bà âm trầm khó hiểu hỏi: “Tiêu Vãn, Trẫm chấm mấy trăm bài thi, chỉ có trong bài thi của ngươi mới thấy được khát vọng thắng lợi với cuộc chiến này. Hoàn toàn khác với mấy thí sinh khác chỉ dùng từ ngữ trau chuốt hoa lệ để nói tới chiến tranh, nhưng chiến lược của người lại như vẽ rồng điểm mắt khắp nơi, lại khéo léo kết hợp với thiên thời địa lợi nhân hòa, thì có tính mưu lược và tính dự báo nhất trong các bài thi, thậm chí đến địa thế đều đã nắm rõ như lòng bàn tay, khiến Trẫm kinh ngạc. Hiện giờ, Trẫm muốn ngự giá thân chinh, là cơ hội rất tốt, vì sao ngươi lại ngăn cản Trẫm?”
Kiếp trước, Nam Cương âm thầm đánh lén Đông Ngụy thất bại, bị Nữ hoàng ngự giá thân chinh hung hăng đánh cho trở về. Đúng như vậy, đúng như mọi người nghĩ tới, Nữ hoàng dẫn 30 vạn đại quân thừa thắng xông lên, khẳng định có thể san bằng Nam Cương, đánh tan quân địch. Nhưng thật đáng tiếc, một năm nay Đông Ngụy cũng không yên ổn, vốn là phía Nam lũ lụt chậm chạp chưa giải quyết, phía Bắc lại bạo phát hạn hán kéo dài đến nửa năm.
Trong nháy mắt, trận chiến tốc chiến tốc thắng này vì thiếu thốn vật tư, mà kéo dài hơn nửa năm. Sau cùng tuy là Nữ hoàng chiến thắng trở về, mạnh mẽ hạ nhuệ khí Thát Lỗ, nhưng với Đông Ngụy mà nói, lại là một trận hao tổn lớn.
Về sau, phương pháp mở rộng kênh rạch trị thủy chính thức được thông qua, nhưng bởi vì kinh tế Đông Ngụy tiêu điều nghiêm trọng, công trình trị thủy phải mất mấy tháng mới chính thức hoàn thành. Nạn hạn hán phía bắc cũng bởi vì ngân lượng quốc khố không đủ, không kịp cứu được hết nạn dân. Năm ấy, dân chúng bị đủ tạn tàn sát, đã chết không dưới vạn người.
Mãi cho đến khi đầu năm sau, Đông Ngụy mới từ từ sống lại trong tình hình thiên tai năm qua. Mà tới giữa tháng tư, đại quân Nam Cương vốn là quân vỡ một mảnh lại lớn mật tiến công lần nữa.
Cách chiến dịch vừa rồi chưa tới nửa năm, Nữ hoàng suy xét chiến lực quân địch thiếu sót, cho nên thống lĩnh 20 vạn đại quân nghênh chiến với Nam Cương binh tàn tướng yếu, dựa vào thế lực yếu ớt của quân dịch mà quét sạch quốc địch.
Ai ngờ đánh với Nam Cương một trận, Đông Ngụy chắc chắn thắng lợi lại bại lui, tình hình chiến đấu thảm thiết, chỉ một tháng ngắn ngủi, đã bị mất ba tòa thành trì. Càng làm cho người khác hoảng sợ hơn là, đại quân Nam Cương vây giết Tề vương, một mạch tiến công tới Đông Ngụy, thế như chẻ tre làm cho cả Đông Ngụy khủng hoảng.
Kiếp trước Tiêu Vãn là Binh Bộ Thư Lệnh Sử cả một năm, đều rõ ràng hơn bất cứ ai, tương lai bạo phát mấy trận chiến dịch trọng đại ở đâu, với một trận quan trọng xoay chuyển vận mệnh của Tiêu gia!
Thấy Tiêu Vãn trầm mặc kì lạ, mím môi không nói, Lý Nhược Hoa hơi hơi nhếch môi, nói: “Bệ hạ, chắc là Tiêu tiểu thư sợ người bị thương, dù sao người là quốc thể, nếu ở ngoài chiến trường xảy ra ngoài ý muốn…”
“Chỉ là Tiêu tiểu thư, ngươi lo lắng nhiều rồi.” Nàng ta lại xoay chuyển, lại thêm mắm thêm muốn nói, “Bệ hạ là chân mệnh thiên tử, chiến vô bất thắng, sao có thể thua hoặc xảy ra ngoài ý muốn được.”
Mắt Sở Thiên Duyệt thoáng nhìn về phía Tiêu Vãn, đã thấy nàng hơi hơi mở miệng, giọng nói trong veo mà lạnh lùng vang lên trong đại điện: “Bệ hạ, thảo dân cho rằng hiện tại chưa phải thời cơ tốt, không cần Bệ hạ ngự giá thân chinh, mà chỉ cần tiến công Nam Cương.”
“Bệ hạ, thảo dân cho rằng thừa thắng xông lên, thừa dịp Nam Cương quân tâm bất ổn rồi san bằng Nam Cương, là thượng sách, mà Bệ hạ ngự giá thân chinh, càng có thể ủng hộ sĩ khí, được nhiều công lao!”
“Thảo dân đồng ý với quan điểm của Lý tiểu thư.” Mấy người còn lại phụ họa, nhao nhao biểu đạt ý mình, đều không ngoại lệ cho rằng, lúc này xuất chinh Nam Cương là thượng sách. Trong lòng các nàng càng thêm khinh bỉ Tiêu Vãn không nhìn thấy tiến lui, dám ngỗ nghịch Thánh thượng.
“Hiện tại quốc gia ta đúng là có binh lực cường thịnh hơn Nam Cương, nếu có thể tốc chiến tốc thắng, Bệ hạ ngự giá thân chinh thật sự là thượng sách, nhưng địa thế Nam Cương vô cùng hiểm trở, không phải hơn nửa khắc là có thể công phá cửa thành. Mà không thể nhanh chóng tấn công Nam Cương, là cực kì bất lợi với quân ta, thậm chí còn là một mối tai họa thật lớn. 30 vạn quân cần nhân lực vật lực để duy trì, chỉ là riêng lương thảo cần chuẩn bị hơn ba ngàn thạch…”
Kì thật trước một ngày thi đình, Sở Thiên Duyệt đã sớm thương thảo chuyện ngự giá thân chinh, một nửa là ủng hộ, một nửa lại như Tiêu Vãn lo lắng tới chuyện vật tư. Nhưng Sở Thiên Duyệt tự phụ cho rằng, trận chiến dịch này mình tuyệt đối có thể tốc chiến tốc thắng! Quân bị và lương thực 30 vạn đại quân cũng không là vấn đề.
Trong mắt lộ lên một tia sắc bén, giọng Sở Thiên Duyệt và vẻ mặt đều nghiêm khắc, lạnh lùng cắt ngang: “Những thứ này trước khi Trẫm xuất chinh đều đã chuẩn bị đầy đủ, cũng không là vấn đề. Hơn nữa, vào thời điểm mấu chốt, có thể cướp đoạt nhu yếu vật của quân địch.”
Thấy Sở Thiên Duyệt gian ngoan mất linh, cực kì tự tin, Tiêu Vãn có chút thất vọng mở miệng: “Phần vấn đáp thi hội nhắc tới cách trị thủy, thảo dân cho rằng Bệ hạ quan tâm dân chúng, hiện tại xem ra, Bệ hạ theo đuổi cảm giác chiến thắng mang lại. Vì xuất chiến, lại không để ý tới dân chúng, Bệ hạ làm hỏng danh Thánh quân!”
“Làm càn!” Sở Thiên Duyệt sắc mặt nghiêm lại, tức giận vỗ bàn. Mà một tiếng quát lớn của bà làm cho các thí sinh sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, đến ngay cả tám vị giám khảo đều thầm than Tiêu Vãn cuồng vọng, dám ở trước mặt mọi người trách cứ Đương kim Nữ hoàng! Quả thật không muốn sống nữa rồi!
Tiêu Vãn không vì một tiếng gầm của Sở Thiên Duyệt mà run sợ, mà ngẩng đầu, thẳng lưng đứng trên đại điện. Cho dù trong lòng hoảng muốn chết, hai tay nàng gắt gao nắm chặt, mắt lóe ra kiên định.
“Ngô hoàng bớt giận!” Thôi Minh Ngọc ở bên cạnh giảng hòa, ánh mắt ám chỉ Tiêu Vãn nhanh chóng cúi đầu nhận sai, nhưng Tiêu Vãn lại không nghe.
“Thảo dân ăn nói vụng về, không thể giống như người khác luôn khen Bệ hạ người anh minh thần võ, trăm trận trăm thắng. Thảo dân chỉ biết, thời gian gần đây, Hoàng Hà vỡ đê lần thứ hai, lương thảo đã thiếu thốn. Phía bắc thì ba tháng chưa mưa, có tình hình xảy ra hạn hán, đoán là đã sớm chuẩn bị cứu tế. Mà tình hình thiên tai đã như vậy, nếu Bệ hạ ngự giá thân chinh, Đông Ngụy không có quốc quân, quốc khố không có ngân lượng cứu tế, đối với dân chúng mà nói quả thực là khó khăn, này không phải là một tai họa lớn sao?”
Từng câu từng chữ Tiêu Vãn chất vấn, làm Sở Thiên Duyệt kinh ngạc ngay tại chỗ. Bà bác bỏ nói: “Giải quyết chiến sự xong, Trẫm sẽ nhanh chóng xử lý tình hình thiên tai, sẽ không…”
“Sẽ không gì? Thật sự sẽ không sao?” Thấy Tiêu Vãn lớn mật cắt ngang lời Nữ hoàng, tất cả mọi người sợ tới mức không dám lên tiếng, nghĩ thầm dưới cơn thịnh nộ của Nữ hoàng, Tiêu Vãn tuyệt đối khó giữ được cái đầu. Nhưng Tiêu Vãn tiếp túc nói khiến cho các nàng kinh hãi ngay tại chỗ.
“Ta tin tưởng Bệ hạ có đủ mưu lược, cực kì tự tin với trận chiến này, cũng tin tưởng Bệ hạ là vì dân chúng an cư lạc nghiệp mới lựa chọn ngự giá thân chinh. Nhưng địa thế Nam Cương hiểm trở không phải không có tác dụng, trận chiến này một khi kéo dài, đại quân Đông Ngụy tất sẽ mệt mỏi không chịu nổi, sẽ mất nhuệ khí. Lực quân hao hết, vật tư cạn kiệt, các chư hầu khác nhất định sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, mà Đông Ngụy sẽ càng gặp phải thiên tai. Bệ hạ, người thật sự có thể bảo đảm trong khoảng thời gian ngắn có thể giải quyết hết cả chiến tranh lẫn tình hình thiên tai sao?”
Nếu như nàng không phải trùng sinh, nàng cũng cực kì tin tưởng Nữ hoàng anh minh thần võ, nhất định có thể san bằng Nam Cương. Vậy tai họa trong tương lai trước mắt, tất cả đều không đáng nhắc tới.
“Lúc chiến tranh và thiên tai bạo phát, giá hàng tất nhiên tăng cao. Vật tài khan hiếm, khiến cho thuế má với cưỡng ép lao động tăng thêm, tất nhiên sẽ khiến dân chúng than oán. Đồng thời, mở kênh rạch cần nhân lực vật lực, cứu tế cũng cần nhân lực vật lực. Người đem tất cả nhân lực vật lực đến tấn công Nam Cương, sẽ là đem cả Đông Ngụy đặt vào thế nước sôi lửa bỏng. Thảo dân biết Bệ hạ thật sự biết lối dùng binh, biết rõ lợi hại khi dùng binh, thảo dân cũng hi vọng mau chóng san bằng Thát Lỗ, lập lên thời thế an bình. Nhưng hiện tại bên trong chưa bình, thảo dân cho rằng, không thể chỉ vì cái trước mắt, lại tùy tiện tiến công Nam Cương! Xin Bệ hạ suy xét cẩn thận!”
Những lời này cất lên, cả điện Kim Loan lặng ngắt như tờ, toàn bộ đều vì Tiêu Vãn thao thao bất tuyệt, khiến cho cả giám khảo lẫn các thí sinh thẫn thờ một hồi lâu.
“Tiêu Vãn, ngươi luôn miệng nói mình ăn nói vụng về, Trẫm thấy ngươi mồm miệng lanh lợi, biết ăn nói, lá gan lớn hơn bất cứ ai!”
Đối mặt với Sở Thiên Duyệt châm chọc, Tiêu Vãn nhớ lại thù oán Tiêu gia kiếp trước, trong lòng trầm xuống, chỉ cảm thấy bản thân đang lãng phí võ mồm với hôn quân.
Hôm nay rõ ràng là thể hiện tài hoa trước mặt Nữ hoàng, tranh thủ đề tên bảng vàng. Nhưng nàng nhất thời trong lòng bất bình, lại ở trước mặt mọi người giận dữ mắng mỏ Nữ hoàng, nói vậy Nữ hoàng đã sinh ý chán ghét với nàng, chắc sẽ không cho nàng xếp vào tam giáp.
Nghĩ tới bản thân cô phụ mong đợi của mẫu thân và Sơ Thần, trong lòng Tiêu Vãn chua xót. Nàng quỳ rạp xuống đất, nhẹ nhàng nói: “Thảo dân biết tội, không nên chống đối Bệ hạ, xin Bệ hạ tha cho thảo dân.”
Từ ngự tọa đi xuống, Sở Thiên Duyệt chậm rãi tới trước mặt Tiêu Vãn, lạnh nhạt nói: “Biết tội? Trẫm nhìn ngươi sắc mặt căm giận, chắc chắn có chỗ bất mãn.”
“Thảo dân không dám.
Tiêu Vãn kinh sợ đáp.
“Không dám? Tiêu Vãn, lá gan của ngươi rất lớn, lớn hơn mấy quan đại thần trong triều nhiều. Các nàng không dám ở trước mặt mọi người giận dữ mắng mỏ Trẫm, chứ đừng nói dám phản quyết lại quyết định của Trẫm. Nhưng ngươi lại dám!”
Sở Thiên Duyệt bỗng nhiên ngồi xổm xuống, nhìn vẻ mặt không yên của Tiêu Vãn, nghiêm túc nói: “Nhưng ngươi phân tích vô cùng có đạo lý, một khi thiên tai bạo phát, thật sự không phải thời cơ xuất binh tốt. Nhưng biên cương nhất định phải yên ổn trước, chuyện xuất chinh Nam Cương, Trẫm sẽ suy xét lại.”
Tiêu Vãn do dự giương mắt, đón nhận ánh mắt lộ ra đau buồn của Sở Thiên Duyệt. Biết Nữ hoàng nghe lời mình nói, trong lòng nàng vui vẻ, lập tức bổ sung thêm: “Đối với việc tiến công Nam Cương, thảo dân có một đề nghị là mượn đao giết người. Nam Cương với Tây Tần vốn có thù hận, Bệ hạ có thể phái người tới biên giới Nam Cương và Tây Tần, làm bộ hai nước tiến hành đánh tới bất ngờ. Sau khi kích động đại quân Tây Tần xong, âm thầm đưa tin giả tới Nam Cương gom quân tấn công Tây Tần. Đợi đến khi hai nước tàn sát lẫn nhau, Bệ hạ sẽ có thời gian xử lý thiên tai trong nước, đồng thời bảo toàn binh lực, huấn luyện đội quân. Đợi đến khi Tây Tần chiến đấu với Nam Cương, Đông Ngụy ta có thể ngư ông đắc lợi!”
Sở Thiên Duyệt mắt sáng lên, lập tức nâng Tiêu Vãn dậy, khen: “Không hổ là nữ nhân Tiêu gia, quả nhiên là trò giỏi hơn thầy! Tiêu đại tướng quân cả đời anh dũng thiện chiến, chiến công hiển hách. Tiêu Thượng thư vì nước vì dân, thanh chính liêm khiết. Không thể tưởng được là hậu sinh khả úy, dòng chính nữ lại gan dạ sáng suốt thông minh như vậy, hoàn toàn không thua kém các nàng!”
Được Sở Thiên Duyệt đột nhiên khích lệ, lại còn đưa tay kéo người dậy, cả người Tiêu Vãn sững sờ không phản ứng kịp. Các giám khảo và thí sinh đều bị vẻ mặt của Nữ hoàng điện hạ làm cho sợ tới mức hoảng loạn trong gió.
“Cuộc thi đình này, Trẫm rất hài lòng.” Sở Thiên Duyệt mỉm cười, khẳng định nói, “Lần thi hội và thi đình này sách luận đều gia tăng độ khó hơn các năm, có thể trổ hết tài năng vượt qua mấy ngàn người đã là cực kì không dễ dàng. Mà Tiêu Vãn ngươi, còn nổi bật trong mấy ngàn người. Trong lúc tất cả mọi người chỉ nghĩ đến chiến tranh mang lại chỗ tốt, chỉ có ngươi đi ngược lại mà nói tới chỗ tệ nhất. Nghĩ tường tận ở trước mặt mọi người, lại còn có gan dự đoán trước, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.”
Coi như không có sắc mặt như tro tàn của các thí sinh còn lại với các giám khảo bộ muốn nói lại thôi, Sở Thiên Duyệt cất giọng, nói: “Bài thi hội của ngươi đã khiến Trẫm kinh ngạc, nhưng cuộc thi đình này, càng làm cho Trẫm khẳng định. Tiêu Vãn, cuộc thi này ngươi hoàn toàn xứng đáng là Trạng Nguyên!”