Hành Trình Theo Đuổi Vợ Cũ Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 71: Chương 71: Mưa




“Em hận anh đến vậy sao?”

“Không có. Chỉ là không muốn nhìn thấy anh nữa“.

Không muốn nhìn thấy anh nữa!

Cố Dạ Bạch nhắm mắt, ngửa mặt lên trần nhà. Hoá ra bây giờ, đến cả nhìn thấy anh cô cũng không muốn.

“ Được! Anh đi.”

Thân hình cao lớn khó khăn đi từng bước thật chậm ra khỏi nhà cô. Ninh Uyển đi theo phía sau anh, đợi anh ra ngoài rồi đóng cổng.

“Từ nay về sau, đừng tới tìm tôi nữa.”

Cô gái nhỏ quay lưng đi vào trong bỏ lại một người cao lớn đứng đó, đến cả chân cũng không tài nào nhấc lên được. Thì ra cảm giác bị người ta tàn nhẫn vứt bỏ lại đau đớn đến vậy. Vậy thì khi anh lạnh nhạt với cô thì cô lại đau lòng đến mức nào cơ chứ!

Bầu trời đêm đột nhiên nổi sấm. Từng trận gió lớn lạnh lùng thổi qua mái tóc người đàn ông. Anh đứng đó, thân hình to lớn ngập tràn trong cơn gió điên loạn, tựa như lòng anh đang nổi lên một trận giông bão. Bắt anh phải từ bỏ cô sao? Thật là làm khó anh quá.

Cơn mưa đêm đột ngột kéo đến, từng giọt mưa nặng hạt rơi xuống da thịt anh, lạnh buốt. Cố Dạ Bạch đứng đó, trước cổng nhà cô, không cử động, đôi mắt thâm trầm rơi vài giọt nước mắt hoà lẫn vào mưa.

Mộ Ninh Uyển hối hả chạy lên ban công để gom hết đống quần áo cô phơi lúc sáng nay. Thời tiết ở Thượng Lãng thật sự là thất thường khó đoán. Rõ ràng là bầu trời đêm vẫn đang rất đẹp, vậy mà chỉ một cái quay lưng lại đổ mưa như trút nước. Chẳng biết có phải một con hồ ly nào đó vừa mới thất tình hay không, nếu không thì tại sao lại đổ mưa bất ngờ như thế! Ninh Uyển vẫn tin vào câu nói mà Cố Dạ Bạch vẫn hay nói với cô “Khi hồ ly khóc, bầu trời đẹp sẽ bất chợt đổ mưa. Người ta gọi là mưa hồ ly.”

Đôi mắt xinh đẹp vô tình nhìn xuống dưới, trước cổng nhà cô, một người đàn ông vẫn bất động ở đó để mặc cho những giọt mưa rả rích rơi vào người. Bàn tay nhỏ nhắn khẽ rung lên, cô gom hết đống quần áo vào rồi tùy tiện vứt chúng lên giường. Đôi chân nhanh chóng chạy xuống dưới, cầm ô chạy ra khỏi nhà.

Cánh cổng mở ra, gương mặt anh nhợt nhạt vì lạnh, đôi môi mỏng cũng không còn chút máu. Mộ Ninh Uyển nhíu mày nhìn anh, bước chân chậm rãi đi đến bên cạnh che ô cho người trước mặt.

“Anh đang làm trò gì vậy?”

“Mặc kệ anh, em vào nhà đi.”

“Anh...Anh bị điên rồi đúng không? Anh không biết lo cho sức khỏe của mình sao?”

“Anh không sao! Em đừng lo.”

Mộ Ninh Uyển thật sự cạn lời, không thể nói lí với con người trước mặt nữa. Cô trực tiếp kéo cánh tay rắn chắc kia, lôi anh vào nhà. Nếu để anh tiếp tục đứng đó thì chắc là sáng mai sẽ có một cái xác bị đóng băng trước cổng nhà cô mất.

Ninh Uyển đi vào trong lấy ra một chiếc khăn đưa cho Cố Dạ Bạch.

“Lau khô trước đã, không sẽ lại cảm lạnh mất.”

Mộ Ninh Uyển đau lòng nhìn anh.

Cô giận anh là thật, muốn cắt đứt với anh cũng là thật. Thế nhưng mà bảo cô trơ mắt ra nhìn anh tự dày vò bản thân mình như thế thì...cô lại không thể làm được. Dù sao đi nữa thì anh vẫn là người mà cô đã yêu suốt bao nhiêu năm qua.

________

Nhược Kiến Nam vừa bước ra khỏi cửa quán cà phê thì trời liền đổ mưa. Anh thở dài đứng dưới hiên nhà, nhìn những giọt mưa tí tách rơi xuống. Thượng Lãng thật lạ lùng, mưa nắng thất thường không có lấy một lời báo trước.

Một thân người nhỏ bé diện trên người bộ váy công sở từ phía xa chạy tới. Luống cuống thế nào lại trượt chân ngã về phía trước. Nhược Kiến Nam thuận tay đỡ lấy, cơ thể nhỏ nhắn kia cứ thế mà nằm gọn trong vòng tay anh. Mùi hương dịu nhẹ của nước hoa sộc thẳng vào mũi, Nhược Kiến Nam nheo mắt nhìn cô gái nhỏ trong tay mình.

Sau khi lấy lại ba hồn bảy vía, cô gái nhỏ mới giật mình đẩy tay anh ra. Đôi mắt trong veo ngước lên nhìn anh, cô cúi đầu mỉm cười.

“Nhược tổng! Xin lỗi tôi không cố ý. Cảm ơn anh đã đỡ tôi.”

“Cô biết tôi?”

“Vâng! Nhược tổng, tôi là Lục Ngân Chi, nhân viên phòng kế toán làm việc ở công ty Anh Lam.”

“Sao tôi chưa từng gặp cô?”

“Nhược tổng, anh thật biết đùa. Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi trong số rất nhiều nhân viên ở đó, anh lại là tổng giám đốc cao quý thì sao có thể để tâm đến những nhân viên như chúng tôi.”

Kiến Nam hơi nhếch môi lên cười. Cô gái nhỏ này nói cũng đúng. Anh Lam có nhiều nhân viên như thế nếu bắt anh nhớ hết thì chắc là đầu anh sẽ đau chết mất.

Lục Ngân Chi rùng mình, đưa tay lên ôm lấy cơ thể. Đầu tóc và quần áo trên người cô đều bị nước mưa làm cho ướt hết, cô lại không thể chịu lạnh, cơ thể cô khẽ run lên.

Nhược Kiến Nam nhìn thấy hành động này trong lòng cũng không nỡ. Anh cởi chiếc áo vest đắc tiền ra khoác lên người cô. Lục Ngân Chi giật mình nhìn về phía anh, đôi mắt trong veo kia lại có chút rung động.

“Đừng để bị lạnh.”

Nhược Kiến Nam nở một nụ cười ấm áp. Trái tim nhỏ bé của Lục Ngân Chi vô tình chậm mất một nhịp. Có ai ngờ được nụ cười nửa vời đó lại khiến cho tâm hồn của cô gái nhỏ rung động rồi. Mà Nhược Kiến Nam anh cũng không thể biết, cô nhân viên đứng bên cạnh lại là người mà sau này anh trân quý hơn cả báu vật.

Hai người, một nam một nữ đứng dưới hiên nhìn trời mưa tầm tã, Lục Ngân Chi đưa tay ra hứng lấy vài giọt nước mưa rồi mỉm cười dịu dàng như một nàng thơ. Hình ảnh đó lại bị vị Tổng giám đốc kia thu vào tầm mắt, anh ngây người nhìn cô, nhìn đến quên cả mọi thứ xung quanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.