Hành Trình Theo Đuổi Vợ Cũ Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 70: Chương 70: Nó vỡ rồi. Anh làm cho nó trở lại nguyên vẹn có được không!




Loay hoay một lúc, ba người bọn họ cũng dọn dẹp xong đóng hỗn độn trước khi những người khác kịp tới. Trần Tuấn Tú lúc này quần áo xộc xệch, đã không còn vẻ đẹp phong lưu như lúc nãy nữa, trên gương mặt anh tuấn kia cũng lấm tấm một tầng mồ hôi.

“Ngại quá. Mới sáng sớm đã làm phiền anh rồi!”

“Không sao! Chỉ là chút chuyện nhỏ. Nhưng tôi phải về nhà thay đồ rồi.”

“Thật lòng cảm ơn anh.”

“Đừng khách sáo. Tôi sẽ giúp cô điều tra chuyện này.”

“Không cần đâu! Như vậy phiền lắm!”

“Không có gì thật mà. À...Mà chuyện đó... Tôi và Dạ Thẩm Lan đã chia tay rồi, cô đừng ghét bỏ tôi nữa.”

Nói rồi anh ta để lộ ra một nụ cười tươi tắn rồi rời khỏi cửa hàng. Tiểu Lộ nhìn theo bóng lưng đó, cô vỗ nhẹ vào vai Y Hạ.

“Sao...anh ta lại nói với chị điều đó?”

“Chị không biết!”

“Chị Y Hạ...Hình như anh ta thích chị.”

“Thôi đi, ăn nói bậy bạ. Coi chừng “diêm vương mặt lạnh” nghe thấy là em xong liền đó.”

Nghe đến tên”diêm vương mặt lạnh “ Tiểu Lộ trong vô thức rụt cổ lại, rùng mình một cái,. cảm giác sóng lưng lạnh ngắt. Ai chứ ông đó thì cô không có lá gan để đụng vào.

“Nhưng mà chị, chuyện này là ai làm?”

“Chị cũng không biết. Nhưng chị nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”

Trong lòng Y Hạ nhớ đến tin nhắn hôm qua, không biết có phải là do người đó làm hay không. Cô đi vào phòng làm việc, lấy điện thoại ra xem lại tin nhắn. Từng ngón tay xinh đẹp nhẹ nhàng lướt trên bàn phím.

“Là ai?“. Dòng tin nhắn gửi đi, Y Hạ nhíu mày suy nghĩ. Cô thật sự không thể nghĩ ra mình đã đắc tội với người nào.

Ting.

Tiếng chuông báo tin nhắn, người bên kia đã phản hồi.

[Muốn biết thì đến địa điểm đó gặp tôi.]

Nhìn dòng tin nhắn, Y Hạ trầm mặc suy nghĩ. Đã quá rõ ràng, người này là cố tình nhắm vào cô. Lại một tin nhắn được gửi đến.

[Đây chỉ là màn chào hỏi! Tôi còn tặng cho cô một món quà khác lớn hơn nữa kìa. Nó sẽ được gửi đến nhanh thôi.]

Đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp kia trở nên hoảng loạn. Người đó...lại muốn giở trò gì nữa đây.

[Rốt cuộc là ai? Muốn gì ở tôi?]

[Không muốn gì cả, chỉ muốn gặp cô một chút để ôn lại chuyện xưa]

Y Hạ không nhịn được nữa, liền nhấn nút gọi. Thế nhưng đầu dây bên kia đã tắt máy.

Suốt ngày hôm đó, Y Hạ chẳng có tâm trí nào để làm việc, cô cứ suy nghĩ về những gì vừa mới xảy ra. Cuối cùng là ai mà lại có thể làm ra những tiếng đáng sợ này chứ!

_____________

Hoàng hôn tắt nắng...

Mộ Ninh Uyển tan làm trở về lại bắt gặp dáng người cao lớn của Cố Dạ Bạch đang đứng trước cổng nhà cô. Đã một tháng nay rồi, ngày nào anh cũng đứng đó đợi cô trở về, cô cũng không biết nên làm sao mới phải.

Ngày hôm đó khi anh bị sốt, cô đã đưa anh vào nhà ân cần chăm sóc. Khi anh tỉnh lại cô cũng đã nói với anh rất rõ ràng rồi. Cô đã không muốn làm phiền anh nữa vậy tại sao bây giờ anh lại không chịu buông tay.

Hít một hơi thật sâu, Mộ Ninh Uyển chầm chậm đi về phía anh. Có những chuyện dù có muốn tránh cũng không thể tránh được. Vậy nên cách duy nhất là phải đối diện tìm cách giải quyết.

“Sao anh lại tới nữa vây?”

Mộ Ninh Uyển nhàn nhạt hỏi khi cô đang lấy chìa khóa mở cửa. Cố Dạ Bạch im lặng nhìn cô, đôi mắt thâm trầm đầy đau khổ. Người con gái này đã từng yêu anh rất lâu vậy mà bây giờ đến một cái nhìn cô cũng chẳng buồn nhìn anh. Không trách cô được! Là bản thân anh không biết nắm giữ, là anh làm cô tổn thương trước nên bây giờ cô đang trả lại cho anh thôi.

Thấy anh không trả lời, Ninh Uyển quay đầu lại nhìn anh. Xuất hiện trong đôi mắt kia là hình ảnh cô độc của người mà cô yêu thương nhất, điều này khiến trái tim cô có chút xót xa. Hình như...anh đã ốm đi nhiều rồi.

“Sao không trả lời! Anh tới đây làm gì?”

“Anh muốn nhìn em một chút thôi. Đợi em vào nhà rồi anh sẽ đi!”

Cố Dạ Bạch cố nặn ra một nụ cười chua xót. Trái tim Ninh Uyển lại đau lên từng hồi. Nhìn thấy anh như thế này...cô thật sự không nỡ.

“Vào trong đi.”

Ninh Uyển để lại một câu rồi đi vào. Cố Dạ Bạch sững sờ mất mấy giây rồi cũng đi vào trong. Đây là lần đầu tiên trong hơn một tháng qua cô để anh đi vào nhà mình.

Bước vào phòng khách, Ninh Uyển rất lịch sự mời anh ngồi xuống ghế sofa, bản thân lại vào bếp rót nước cho anh, đúng mực của chủ nhà đối với khách. Đặt ly nước xuống trước mặt anh, cô không mặn không nhạt mà hỏi.

“Anh muốn gì ở tôi?”

“Ninh Uyển, đừng lạnh nhạt với anh như vậy nữa có được không?”

“Vậy thì anh đừng tìm tôi nữa.”

Vừa nói, cô vừa đưa ly nước lên uống. Cố Dạ Bạch nhìn cô, trong mắt toàn là sự đau lòng. Là anh...đều là lỗi của anh.

“Anh xin lỗi! Anh sai rồi. Em tha thứ cho anh một lần, chỉ một lần này thôi có được không?”

Trong lời nói của anh mang theo cả sự rung rẩy. Động tác trên tay Ninh Uyển ngưng động, cô nhìn anh bằng một loại biểu cảm không thể nói thành lời.

Cốc nước trên tay bị cô làm rơi xuống sàn vỡ nát, nước trong cốc văng tung tóe khắp nơi. Cô cụp mắt xuống, che giấu đi những giọt nước lấp lánh bên trong.

“Nó vỡ rồi. Anh làm nó trở lại nguyên vẹn có được không?”

“Ninh Uyển...”

“Nếu như anh có thể khiến nó trở về trạng thái nguyên vẹn như lúc đầu và làm cho nước trên sàn trở lại trọn vẹn trong đó thì tôi sẽ tha thứ cho anh.”

Đôi mắt đau lòng của Cố Dạ Bạch đỏ lên, hai giọt nước mắt bất giác lăn xuống. Mộ Ninh Uyển có chút thất thần nhìn anh, lần đầu tiên cô thấy anh khóc. Nhưng mà... khóc rồi thì sao chứ, cũng không thể thay đổi được chuyện anh đã làm tổn thương cô.

“Cố Dạ Bạch, anh biết không, có những thứ đã vỡ là sẽ vỡ, dù có cố gắng cũng không thể khiến nó lành lặn như cũ được. Trái tim con người cũng như vậy, một khi đã vỡ một lần thì sẽ không để anh có cơ hội làm vỡ nó thêm lần nào nữa.”

“...”

“Mời anh về cho.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.