Tử Chương gần ba mươi phút mới đi vào, trên tay còn cầm một tờ kết quả kiểm tra.
Vân Sam ngồi bên trong tay chân lạnh toát, hai năm cô và người nhà đều đi kiểm tra sức khoẻ một lần nhưng lần này cô lại khẩn trương.
Tử Chương ngồi xuống sofa đối diện hai người, đẩy tờ kết quả đến trước mặt Vân Sam.
- Tôi có hai tin cần thông báo, thứ nhất là chúc mừng cô vì có thai gần một tuần còn thứ hai...cơ thể cô hiện tại rất yếu, cơ hội xảy thai cũng rất cao, nếu cô vẫn muốn giữ đứa bé lại thì vẫn có cách chỉ là những chuyện nặng hay đứng lên ngồi xuống nhiều thì không được làm.
Tử Chương không để ý đến khuôn mặt trắng bệch của cô mà vẫn nói tiếp.
- Tử cung của cô hơi nhỏ nên lúc sinh có thể sẽ hơi khó còn nguy hiểm hơn thì cả mẹ và bé đều sẽ gặp nguy hiểm, nếu muốn bỏ đứa nhỏ này tôi đề nghị nên bỏ bây giờ, vì cơ thể cô yếu nên để lâu càng bất lợi không thể phẩu thuật chỉ có thể uống thuốc trục xuất nó ra bên ngoài.
Là một bác sĩ Tử Chương không khuyến khích người mẹ bỏ đi đứa con của mình chỉ là...có vài trường hợp đặc biệt bắt buộc phải bỏ nếu không về lâu dài sẽ ảnh hưởng đến mẹ và đứa nhỏ trong bụng.
Vân Sam nhớ tới gì đó đột nhiên trả lời rất dứt khoác.
- Không muốn, tôi sẽ không bỏ đứa nhỏ.
Cố Phong lúc này mới lên tiếng.
- Không được, Tử Chương nói sức khoẻ cô rất yếu nếu để lại sau này sẽ nguy hiểm đến cô với đứa nhỏ.
Vân Sam: “ Con của tôi sau này là tự tôi nuôi, nguy hiểm hay không tôi cũng không hối hận.”
Cô quay qua nhìn Tử Chương, nhìn tờ giấy đặt trên bàn.
- Tôi sẽ giữ lại đứa nhỏ này, cảm ơn anh, tiền Cố Tổng sẽ trả.
Vân Sam không nói hai lời liền đứng dậy muốn đi ra ngoài, hắn nhanh tay mà nắm lấy tay cô.
- Không có đứa này thì có đứa khác, sức khoẻ cô hiện tại rất yếu đừng miễn cưỡng.
Vân Sam lúc này thật sự kích động rồi.
- Anh biết gì chứ, nếu sau này con tôi biết tôi muốn bỏ nó như mẹ của tôi bỏ tôi, thì nó sẽ như thế nào? Anh không hiểu, một người như anh sẽ không bao giờ hiểu cảm giác ba mẹ bỏ rơi mình là cảm giác như thế nào đâu, con tôi có thể ba nó không cần nhưng mẹ nó sẽ luôn luôn cần nó.
Cô nói luôn một mạch thì thở gấp, móng tay bấm vào lòng bàn tay.
Cố Phong hơi ngẩn ra, hắn không biết ba mẹ Vân Sam muốn bỏ cô, đúng là hắn không hiểu cảm giác bị ba mẹ bỏ rơi là như thế nào, bây giờ không hiểu sau này cũng không hiểu.
Từ khi sinh ra đến bây giờ, Cố Phong chưa bao giờ chịu cực thứ gì, ngoài cố gắng làm việc hay cố gắng học thì bố mẹ hắn chưa bao giờ cho hắn bận tâm đến chuyện gì khác, sau này khi Cố Phong tự tay tiếp quản công ty gia đình, chuyện hắn để tâm là để làm sao để công ty đi lên mà thôi.
Thế sự bên ngoài hắn chưa từng để mắt tới càng không hứng thú để mắt đến.
Cố Phong rất nhanh liền khôi phục vẻ không lạnh không nhạt như lúc đầu.
- Ba nó vẫn sẽ cần nó, nhưng tôi không muốn cô phải bỏ mạng vì đứa nhỏ này.
Vân Sam cười như không mà nhìn hắn.
- Đứa nhỏ này tôi vẫn sẽ không bỏ.
Tử Chương mờ mịt nhìn hai người, Cố Phong bây giờ là muốn kêu cô gái này bỏ đứa nhỏ? Vì lo lắng cho mạng người ta hả?
Được rồi, Tử Chương cảm thấy một tuần nay bản thân tăng ca đến hỏng rồi, mắt bị mờ tai cũng bị điếc rồi nên mới tự nghe ra mấy lời này.
Tử Chương định lên tiếng xin đi ra ngoài thì Vân Sam nhìn cậu.
- Bác sĩ Tử, tôi có thể dùng thuốc bổ hay gì đó hay không? Đứa nhỏ này tôi sẽ không bỏ.
Tử Chương nghe thì gật đầu.
- Có thể uống thuốc bổ nhưng đó là phụ trợ mà thôi, cô nhớ ăn uống đầy đủ, thời gian đầu sẽ không có khẩu vị chỉ cần qua thời gian này sẽ tốt.
Cô nói cảm ơn liền hất tay người đang nắm tay mình mà đi ra ngoài.
Tử Chương cảm thấy Cố Phong đang cố tình muốn cướp vợ người khác còn cướp công khai, tâm tư cũng không thèm giấu đúng là Cố Tổng.
Tuy cô gái lúc nãy dễ nhìn thì có dễ nhìn, mắt cũng to khuôn mặt kiểu như vậy cũng khó tìm vừa xinh đẹp lại có chút lanh lợi thật sự là một mỹ nhân, nhưng Cố Phong cũng không nên làm như vậy chứ...
Hắn không nói hai lời cầm tờ giấy lúc nãy chạy theo sau.
- Cô đi chậm chút, đừng chạy.
Vân Sam: “ Tôi không chạy mà còn nhảy nữa.”