Hành Trình Theo Đuổi Vợ Của Tổng Tài

Chương 30: Chương 30: Sao Lại Không Nhận Ra?




Vân Sam chỉ nói như vậy chứ thật ra sao cô dám nhảy chứ? Muốn nhảy cũng phải đợi lúc sức khoẻ ổn đã, hiện tại cô cũng không còn một mình mà là mang theo một sinh mạng.

Vân Sam đi rất nhanh, bước chưa đến mười bước đã ra khỏi bệnh viện, Cố Phong phía sau cũng bước rất dài.

- Tôi đưa cô về, tôi tạm thời duyệt cho cô nghĩ ba tháng để dưỡng thân thể, khi nào khoẻ...

Vân Sam không đợi người nói hết đã cắt ngang.

- Không cần nghỉ phép ba tháng, tôi vẫn làm được, hôm nay cho tôi nghỉ nữa buổi, chiều tôi sẽ đến.

Cố Phong: “ Tôi đưa cô về.”

Cô không từ chối, xe lái gần mười lăm phút mới đến nhà Vân Sam, Vân Tịnh đang ở phía ngoài sân tưới cây, Lâm Thiên đi theo sau mà líu ra líu ríu, vừa đổ xe đã nghe thấy giọng nói non nớt nói không ngừng.

- Cây hoa mẹ trồng sao lại không lớn ạ?

- Có sâu nè mẹ ơi.

- Bé sâu đang ăn lá hả? Ăn một chút thôi nha ăn nhiều là hoa bị đau, đau là hoa chết đó.

Vân Tịnh nhìn chiếc xe trắng đổ trước nhà thì nheo mắt nhìn, bà thấy Vân Sam bước xuống, loáng thoáng thấy gương mặt bên kia ghế lái.

Nháy mắt khuôn mặt Vân Tịnh hết trắng lại xanh, môi bị bà cắn đến trắng bệch.

Cố Phong:“ Chiều nay tôi đến đón cô.”

Hắn nói xong liền lái xe đi mất, không đợi Vân Sam kịp phản ứng.

Vân Tịnh thấy cô thì liền đè nén giọng mà nói.

- Người lúc nãy là bạn của con hả?

Cô lúc này mới để ý đến mẹ mình đang đứng ở sân tưới cây, hàng rào bên ngoài nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy bên trong.

- Là đồng nghiệp ạ, hôm nay con không được khoẻ nên nhờ anh ấy đưa về.

Bà sao lại không biết Cố Phong? Con trai duy nhất của Cố Hàn cũng là người thừa kế Cố Thị, cũng là người cùng con bà lên đầu trang báo hôm qua.

Vân Tịnh muốn nói gì đó mấp máy môi được một lúc, thì thở dài.

- Con vào nghỉ đi, khi nào khoẻ thì đi làm còn nếu không thì con nghỉ làm ở chỗ hiện tại đi, nhìn con cực đến mặt trắng mặt xanh mẹ thật sự không nở nhìn.

Vân Sam cảm thấy mẹ mình hôm nay rất lạ, bình thường mỗi ngày đều thúc cô đi tìm việc làm, hôm nay lại muốn cô nghỉ? Công ty lớn như vậy vào được đã không dễ gì, Vân Sam còn được tăng lương nên càng không thể nghỉ.

Nhưng ngoài miệng cô vẫn đáp ứng mà gật đầu.

- Được được, đều nghe mẹ.

Vân Sam đi lại Lâm Thiên mà hôn”chụt” một cái lên má thì chạy vào nhà.

Vân Tịnh đơn giản chỉ là không muốn con gái bà đi theo vết xe đổ của bà năm đó mà thôi, người trong giới thượng lưu nếu không dính tới thì càng tốt, Vân Tịnh chỉ mong sau này mãi mãi sau này con gái bà sống yên ổn không xảy ra sóng gió gì lớn mà thôi.

Bà đưa mắt nhìn xuống Lâm Thiên, đứa nhóc cao chưa tới gối của mình.

Vân Tịnh ngồi xổm xuống mà hôn lên trán cậu.

- Lâm Thiên của mẹ, mong còn mỗi ngày đều bình an khoẻ mạnh có được không? Hai đứa đừng rời xa mẹ càng không được giống như mẹ.

Nhóc nghe bà nói mấy câu này thì gật đầu, cho dù câu hiểu câu không.

- Lâm Thiên cũng mong mẹ với chị hai bình an khoẻ mạnh, mỗi ngày về sau đều mua đồ ăn ngon cho Lâm Thiên.

Cậu nói xong cười hì hì hôn nhẹ lên má Vân Tịnh.

Bà không biết sau này sẽ như thế nào, nếu kéo dài bình yên cho bà và hai đứa nhỏ như bây giờ thì thật tốt, Vân Tịnh biết chuyện năm đó không thể tránh mãi.

- Lâm Thiên qua nhà bác Trần chơi với Trần Sâm đi, một lát mẹ sang đón được không? Chị Sam đang nghỉ không được chạy về làm phiền chị.

Trần Sâm là người hàng xóm bên cạnh nhà, nhóc lớn hơn Lâm Thiên hai tuổi, năm nay đã lên mẫu giáo học.

Nhóc Lâm Thiên rất thích chơi với Trần Sâm, mỗi lần qua chơi về đều không muốn, hận không thể tối ngủ cùng.

Cậu nghe nói đến qua nhà Trần Sâm thì gật đầu vui vẻ mà nói.

- Được ạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.