Edit by Triệu Viu
Lục Thừa Châu nhìn thấy cảnh sát cầm còng tay muốn bắt Cố Mang đi, ánh mắt liền trở nên hung dữ.
Xung quanh tỏa ra khí lạnh, làm người khác không lạnh mà run.
Tay cảnh sát cứ như vậy đứng im trên không trung.
Trong lòng mọi người đều run sợ.
Từ đầu tới cúi, Cố Mang cũng không động một chút.
Thản nhiên đứng trên bậc cầu thang, hai tay vẫn còn trong túi áo.
“Bà nội đã tỉnh.” Lục Thừa Châu giọng lạnh như băng.
Mọi người sắc mặt biến đổi: “Cái gì?! Tỉnh rồi sao?!”
Thực sự là có thể cứu được sao?
Lục Hi Vi còn không chắc chắn.
Điều này làm sao có thể?!
Mèo mù đụng phải chuột chết sao?
Cố Mang trên mặt không chút biểu cảm, đổi dáng chân, vẫn đứng đó.
Gió đêm thổi những sợi tóc xinh đẹp của cô.
Vừa lạnh lùng nhưng cũng rất xinh đẹp.
Cô từ trong túi lấy ra một cây bút cùng với một mảnh giấy khoảng chừng bàn tay.
Xiêu xiêu vẹo vẹo viết chữ.
Dưới ánh đèn, đôi mắt trong trẻo kia đẹp vô cùng.
Tất cả mọi người đều nhìn cô.
Yên lặng như tờ.
Viết xong, Cố Mang đưa tờ giấy cho Lục Thừa Châu: “Đây là toa thuốc, uống một tuần, chăm sóc cơ thể.”
Lục Thừa Châu nhận lấy, nhìn thấy dòng chữ trên giấy rất khó nhìn: “...”
Cố Mang nhét tay trở vào trong túi áo, lạnh lùng nói: “Chú Lục, cháu còn có việc, đi trước.”
Nói xong, cô hiên ngang đi xuống bậc thang, ánh mắt ngông cuồng.
Không để một ai vào mắt.
Lục Thượng Cẩm: “...”
Lục Thừa Châu nhìn bóng lưng cao gầy của cô, chân mày hơi nhếch lên, lên tiếng: “Cố tiểu thư.”
Cố Mang dừng lại, quay đầu nhìn về phía anh.
Người đàn ông cười, hỏi: “Lần tới châm cứu lúc nào?”
Lần tới.
Cố Mang cũng cười theo, lại là đường cong lạnh, giọng nói dễ nghe lộ ra sự lạnh nhạt, chậm rãi nói: “Uống thuốc đúng liều, một tuần sau sẽ hết bệnh.”
Lục Thượng Cẩm nghe vậy, vẻ sợ sệt trên mặt cũng dần biến mất: “Cố Mang...”
“Chú Lục, cháu còn có việc.” Thiếu nữ bỏ lại lời, đeo lên màu đen mũ lưỡi trai, xoay người đi ra ngoài.
Bóng lưng cô độc.
Một đôi chân dài thẳng tắp.
Thượng Cẩm mím môi, mắng tất cả mọi người ở đây trong lòng.
Đám ngu xuẩn này khiến vị bác sĩ đây tức giận!
“Chú Lục, người này là chú tìm ở đâu tới?” Lục Thừa Châu nhìn bóng lưng Cố Mang hỏi.
Lục Thượng Cẩm nghiêng đầu, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Lục Thừa Châu, trong lòng như thắt lại, sắc mặt không đổi noi: “Cháu ấy châm cứu cũng không tệ, chú nghe nói bác sĩ bên này đều không thể chữa, nên muốn thử một chút.”
Lục Thừa Châu không lên tiếng.
Không biết là có tin hay không.
Lục Thượng Cẩm có chút sợ đứa cháu này của ông, quá bí ẩn, tâm tư khó đoán.
Ông ho khan một tiếng: “Nếu mẹ không sao, chú về Minh Thành trước.”
Nói xong vội vàng xoay người rời đi.
Lục Thừa Châu một tay đút vào túi quần, đôi mắt sâu nhíu lại.
...
Bên trong phòng.
Lão phu nhân đã tỉnh được một lúc, nhưng sức khỏe còn yếu, lại ngủ mê man.
Lục Hi Vi kiểm tra tổng quát cho lão phu nhân một lần.
Cục máu trong đầu cũng đã tan hết, thân thể con người tự phục hồi thì khoảng hai đến ba tháng liền khỏe lại.
Cô có chút nghẹt thở, nhìn kết quả trong tay.
Thật không thể tin được.
Bác sĩ cũng cảm thấy có chút bí ẩn, chần chừ nói: “Lục tiểu thư, có phải là trước đó cô làm não bộ dẫn lưu, nhưng hiệu quả chậm, cho nên cục máu mới tan?”
Nhưng cái này cũng không thể nói được.
Còn chưa nghe nói qua dẫn lưu phẫu thuật lại có hiệ uquả chậm.
Lục Hi Vi nghe vậy, ánh mắt hơi dừng lại, chậm rãi nhìn về phía ba vị bác sĩ quân y.