Edit by Triệu Viu
Lục Hi Vi thấy người đi ra, lập tức tiến tới: “Bà Giang, bà nội tỉnh chưa?”
Bà Giang thở dài, lắc đầu một cái, vẻ mặt lo âu: “Lão phu nhân vẫn còn đang hôn mê.”
“Xem ra tôi đoán đúng rồi.” Lục Hi Vi lạnh lùng nhếch môi: “Cô nếu thật là lợi hại như vậy, thì xếp hạng y khoa sao lại không có tên cô?”
Bất quá chỉ là học được chút da lông, cũng dám ở trước mặt một chuyên gia giỏi như cô múa rìu qua mắt thợ.
Thật là mất mặt.
Cố Mang không lên tiếng.
Lục Tứ lão gia sắc mặt khó coi, liếc nhìn cảnh sát, hất cằm về phía Cố Mang: “Chữa trị qua loa, mang đi.”
Cố Mang hai tay đút vào trong túi, sớm nhìn ra cảnh sát đến đây là bắt cô, cũng không quan tâm.
Ánh mắt cùng với bộ dạng lười biếng kia.
Vừa ngông cuồng vừa ngạo mạn.
Coi trời bằng vung.
Cảnh sát lấy còng tay ra.
Lục Thượng Cẩm chắn ngang trước mặt Cố Mang, ánh mắt sắc bén lướt qua tất cả mọi người, giọng nói lạnh lùng: “Nói Cố Mang chữa trị qua loa, bằng chứng đâu?”
Lục Hi Vi cười lạnh: “Chú Lục, cô ta là dùng kim châm bà nội cháu, lại lấy máu của bà, bà nội đến bây giờ vẫn không tỉnh, cô ta đây không phải chữa bệnh tùy tiện thì là gì?”
“Hi Vi, đừng nghe bọn họ nói nhảm, mau vào làm phẫu thuật cho bà của cháu.” Nói xong, Lục Nhược Thủy đi về phía cảnh sát: “Đưa đồ lừa đảo này đi.”
“Ai dám!” Lục Thượng Cẩm âm thanh sắc bén.
Lục Tứ lão gia ánh mắt trầm xuống: “Tôi dám! Lục Thượng Cẩm, đừng quên, hai mươi năm trước anh đã bị trục xuất khỏi Lục gia! Bây giờ chuyện của Lục gia chúng tôi, không tới phiên anh nhúng tay vào!”
“Cậu!”
Lục Thượng Cẩm sắc mặt cực kì khó coi.
Quét mắt nhìn Cố Mang như người ngoài xem cuộc vui, trong lòng vô cùng mệt mỏi.
Rõ ràng người sắp bị đưa đến đồn cảnh sát là cô.
Làm sao có thể bình tĩnh như vậy?
Thật là Vua không gấp có thái giám gấp.
Lục Hi Vi đi đến bên cạnh Cố Mang, hơi dừng chân, ánh mắt khinh thường liếc cô: “Một giờ sẽ tỉnh? Hai ngày hết bệnh? Haha, không biết tự lượng sức mình.”
Nói xong, cô đi vào phòng.
Lục Tứ lão gia không nhịn được nói: “Nhanh đưa cô ta đi, người thế này lại dám đặt chân vào Lục gi a chúng tôi.”
Lục Thượng Cẩm nghe những lời này, bí bách đến khó chịu.
Khó trách Cố Mang đến bây giờ vẫn không sợ thân phận mình bị vạch trần.
Bởi vì nếu như bị vạch trần, cũng không ai tin.
Ai dám tin, vị bác sĩ mà các gia tộc đều muốn thiết lập quan hệ, lại là một cô gái mười bảy tuổi.
Một đám ngu xuẩn!
Ông hít một hơi thật sâu, nén sự tức giận, nhìn về phía Cố Mang.
Vẫn không vội vàng.
Ai.
Lão đại chính là kiêu ngạo như vậy.
Cảnh sát đi vòng qua sau Lục Thượng Cẩm, còng tay, áp giải Cố Mang đi.
Cố Mang tay ở trong túi áo, gõ nhẹ một cái.
Đếm đến lần thứ ba.
Ngay lúc này.
Cửa phòng của Lão phu nhân lại mở ra, Lục Thừa Chân bên trong đi ra.
Lục Hi Vi tay đứng im giữa không trung, thấy Lục Thừa Châu đi ra, liền ngẩn người.
Ánh mắt trong lúc vô tình liếc vào trong phòng, thấy bác sĩ đang nằm trên giường nói gì đó.
Lão phu nhân đôi mắt nhăn nheo, lúc này từ từ mở ra.
Rõ ràng người đã khôi phục ý thức.
Cô khiếp sợ trợn tròn mắt nhìn cảnh này.
Điều này làm sao có thể?!
Lục Hi Vi cau mày, ánh mắt khó tin.
Nhanh đi vào trong phòng kiểm tra.
Bà nội rơi vào hôn mê sâu, bây giờ không cần phẫu thuật, chỉ cần châm cứu liền có thể tỉnh?!
Cô không tin!