Edit by Triệu Viu
Hạ Nhất Độ hai tay tùy ý để lên vô lăng, cười nói: “Ngày hôm qua bạn cô ta mở miệng liền mấy chục triệu, ở chỗ như Thiên Khuyết cũng rất bình tĩnh, hôm nay làm sao lại đáng thương đi mua loại quần áo hai mươi tệ? Đồ hai mươi tệ có thể mặc không?”
Hai mươi tệ không đủ bọn họ uống ly nước.
Lục Thừa Châu chống cằm, khẽ nhếch môi mang theo chút lạnh lùng, nếu cười lên, chỉ sợ hớp hồn người khác.
Anh ta không quan tâm tới nói: “Đẹp.”
Tần Phóng cùng Hạ Nhất Độ hết sức đồng ý gật đầu, hai người đối mặt lúc này, đáy mắt chợt lóe lên một chút giễu cợt.
Xem ra anh Thừa có chút động tâm.
“Đáng tiếc đã là mẹ.” Tần Phóng có chút tiếc nuối nói.
Đèn xanh, Hạ Nhất Độ liền đạp chân ga.
...
Cố Tứ chọn quần áo giống với Cố Mang như đúc.
Không đen thì trắng.
Trong tiệm quần áo màu đen hoặc màu trắng, liền lấy xuống, đi tính tiền.
Mua hơn hai trăm tệ được rất nhiều quần áo, bà chủ mặt tươi như hoa, tiễn bọn họ ra tới cửa.
Bên cạnh còn có một cái balo giảm giá.
Cố Tứ tùy tiện chọn một cái màu đen, đem quần áo nhét vào, động tác nhanh chóng đeo sau lưng.
Hai người đi tới trung tâm mua sắm lớn nhất Minh Thành mua đồ.
Nhiều người như vậy.
Chị cậu ghét nơi đông người.
Cố Mang nói: “Ăn cơm.”
Quầy ăn ở trung tâm thương mại rất đắt, mỗi người hết bốn mươi bảy ngàn.
Cố Tứ nhìn bàn đầy tôm hùm với thịt dê, thịt bò, toàn những mỹ vị, khóe môi co giật.
Toàn bộ đồ ăn đắt nhất đều ở trên bàn!
“Chị, sao tự nhiên đem em đi ăn ngon như vậy, em nghi ngờ chị tối nay không phải đưa em đi học, mà là tiễn em lên đường.” Cậu chật vật nuốt nước miếng một cái, mặt đầy phúc tạp nói: “Bữa cơm tạm biệt?”
Cố Mang tay áo xoắn lên cao, cổ tay xinh đẹp chống cằm, một tay khác tùy ý xoa xoa cốc trà sữa.
Dưới ánh đèn, ánh mắt thật sự rất đẹp, khóe miệng như cười như không, đáp lại: “Không khác bữa cơm chia tay là mấy.”
Cố Tứ lấy đũa bỏ thức ăn vào chén.
Cố Mang cười: “Ăn đi, ăn nhiều một chút, liền lên đường.”
Cố Tứ bĩu môi, lần nữa gắp thịt nhét vào miệng: “Em không tin chị chịu đâu, em ngoan như vậy, chị đi đâu tìm được một em trai bảo bối như em!”
“Em trai? Cậu ấy không phải con trai em sao?” Một giọng nam đột ngột lên tiền.
Cố Mang khóe miệng nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng nghiêng đầu nhìn một cái.
Tần Phóng, Hạ Nhất Độ hai người ở phía trước.
Lục Thừa Châu ở phía sau, bước đi thong thả, một tay đút túi, khí chất khiếp người.
Tóc ngắn tinh tế, chân mày kiếm và ánh mắt sáng, mặc một chiếc sơ mi có đường viền vàng, cổ áo phóng đã cởi hai khuy, lộ ra một chút xương quai xanh.
Không hổ là Lục thiếu gia nổi tiếng, khí thế không tệ.
Tần Phòng xoa cằm suy tư: “Không phải là hai mẹ con, mà là hai chị em, giống nhau.”
“Nói nhảm!” Cố Tứ liếc mắt, cậu cùng chị cậu không giống nhau thì giống ai chứ!
Hạ Nhất Độ không khách khí cười ra tiếng: “Người bạn nhỏ kiêu ngạo thật.”
“Tần Phóng, Hạ Nhất Độ, các người quen biết bọn họ sao?”
Bên cạnh ba người còn có một người phụ nữ, cả người đều là những món đồ hiệu nổi tiếng, khí chất đoan trang, cử chỉ nhẹ nhàng.
Là dáng vẻ của một thiên kim tiểu thư của một gia đình danh giá.
Vu Xu dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Cố Mang một lượt từ trên xuống.
Tần Phóng: “Coi như là đã gặp qua.”
Cố Mang: “Không quen.”
Hai người đồng thời lên tiếng.
Bầu không khí có phần lúng túng.
Tần Phóng sờ mũi một cái.
Hạ Nhất Độ lại cười trên nỗi đau của người khác, giải thích với Vu Xu: “Gặp mấy lần, không chào hỏi, không quen.”
Vu Xu gật đầu, khóe miệng không tự chủ nhếch lên.
Không quen sao?