Edit by Triệu Viu
Nhìn bọ họ mấy người đứng trước bàn, Cố Tứ cau mày, giọng nói non nớt lạnh lùng: “Nói không quen các người, có thể đi chỗ khác, đừng làm phiền chúng tôi ăn cơm!”
Phiền phức!
Nhất định là để ý chị cậu xinh đẹp!
Thủ đoạn bắt chuyện thì cũ rích!
Cố Mang đổi tư thế, thản nhiên dựa vào ghế.
Cánh tay duỗi thẳng trên mặt bàn, bàn tay xinh đẹp cằm con dao lên, nhẹ nhàng dựng xuống.
Mũi dao lạnh và sắc, mi mắt đang lúc kiên nhẫn từng chút từng chút biến mất.
Cố Tứ sợ là chị cậu chuyển cổ tay một chút, dao liền đâm tới.
Chị cậu mấy nay tâm tình không tốt.
Lục Thừa Châu nhìn cô gái cả người toát lên vẻ bướng bỉnh liều lĩnh, híp mắt một cái.
Nếu đã đến Thiên Khuyết, thì có thể ăn cả thế giới.
Nhưng lại đi mua đồ giảm giá.
Người đàn ông câu môi, trong mắt có ẩn tình, giọng nói dễ nghe: “Hai người bạn nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn, đừng quấy rầy bọn họ ăn cơm, đi vào phòng.”
“...”
Cố Tứ lặng lẽ liếc nhìn chị cậu, phát hiện chị cậu như cười như không, thầm mắng những người này không biết sống chết!
Tần Phóng còn chưa trêu đủ hai chị em họ.
Nhưng Lục Thừa Châu cũng lên tiếng, anh không thể làm gì khác hơn đành phải nói: “Được rồi.”
Hạ Nhất Độ liếc nhìn hai người.
Nếu tiếp tục, con dao trong tay cô gái kia sợ rằng sẽ đâm tới.
Lục Thừa Châu ở lại cuối cùng, thản nhiên đi vào.
Lúc đi qua quầy phục vụ, anh ta lấy điện thoại di động lên xem, màn hình đang ở chế độ trả tiền.
Nón tay thon dài chỉ về phía Cố Mang.
Người thu ngân mỉm cười gật đầu, ánh mắt không khỏi kích động.
Lục Thừa Châu.
Một người đàn ông khiến tất cả phụ nữ phải đổ rạp.
...
Ăn cơm xong.
Cố Mang sống lưng đã mỏi, lười biếng dựa vào ghế, ngón tay không nhanh không chậm lướt điện thoại, chơi game.
Mỗi một phát súng, chính xác khiến người khác muốn thét lên.
Headshot với một phát súng!
Cố Tứ cầm điện thoại di động đi tính tiền.
Nhanh chóng trở lại, trên tay cũng không cầm theo bill.
Cố Mang cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Thế nào?”
Cố Tứ ngồi xuống: “Chị, bàn chúng ta đã có người thanh toán, có thể là đám người kia, chỉ là không biết ai.”
Cố Mang giết người cuối cùng, được hạng nhất.
Sau đó cất điện thoại di động, đứng lên, thấp giọng: “Ừ, đi.”
Vừa ra đến cửa.
Cô quay đầu nhìn vào trong phòng, khóe mắt có chút tia máu.
Không che giấu được sự tức giận.
Sự liều lĩnh trong máu.
Cố Tứ nhìn quán bánh ngọt: “Chị, chị ăn bánh hạnh nhân không?”
“Đi, mua thêm vài gói đường.”
“Được rồi.”
Cố Tứ vội vàng chạy đi mua.
...
Mười hai giờ đêm ở ngoại ô, mọi thứ đều im ắng.
Có hai chiếc xe quân đội đậu trước cổng biệt thự dưới chân núi.
Một xe biển xe có sáu số, một xe có bảy số.
Cửa xe mở ra, giày da quần lính đạp trên đất, bốn người đàn ông mặc đồ rằn rì, khuôn mặt lạnh lẽo bước xuống xe.
Lục Thượng Cẩm cùng bốn người chào hỏi, quay đầu nhìn về phía Cố Mang: “Còn có lời gì nói với Cố Tứ không? Nếu không để cho cậu ấy đi đi.”