Edit by Triệu Viu
Cố Mang cúi đầu, liếc nhìn Cố Tứ đứng đến eo mình, tay bỏ ra khỏi túi quần, xoa đầu cậu.
“Nhìn thấy chưa, không phải trường học, là quân đội.”
Cố Tứ rũ đầu nói, giọng nói non nớt trầm thấp: “Thấy rồi.”
Cổ Mang ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt cậu, giọng chưa bao giờ nghiêm túc: “Cố Tứ, em là một thiên tài, nhưng lại quá yếu, thật sự xảy ra chuyện gì, chị sẽ không thể bảo vệ được em.”
“Em biết.” Cố Tứ ánh mắt đỏ ửng, hơi ngấn nước: “Nhưng em không muốn xa chị.”
Cố Mang ôm cậu, nhẹ nhàng xoa lưng: “Ngoan, nghe lời.”
Cố Tứ khịt mũi, lấy tay lau sạch nước mắt, cắn răng nặng nề nói: “Chị, chị chờ em trở về, ai dám bắt nạt chị, em sẽ đánh chết người đó!”
Cố Mang cười, nắm lấy bời vai nhỏ: “Ai dám bắt nạt chị, không sợ cục gạch trong tay chị sao?”
Cố Tứ miệng mím chặt, đôi mắt trong veo kiên định nhìn cô: “Sau này chị không được dùng tay để ăn trân châu trong trà sữa! Ai dám bắt nạt chị, em sẽ đánh, chị xem vui!”
“Ừ“. Cố Mang xoa má cậu: “Em đi phải nghe lời, phải khiêm tốn, đừng phô trương, biết không?”
Cố Tứ kéo quai của balo: “Em biết rồi! Chị nhất định phải chờ em trở về!”
“Đi đi.” Cố Mang đứng lên.
Cố Tứ khuôn mặt nhỏ căng thẳng, đi tới chỗ xe, đưa lưng về phía Cố Mang, không dám quay đầu.
Sợ mình không chịu được lại khóc.
Lục Thượng Cẩm nói với sĩ quan chỉ huy Tống Duyên nói: “Lão Tống, tiểu tử này thông minh, đào tạo thật tốt, tiền đồ tươi sáng.”
Tống Duyên nói: “Được rồi lão Lục, người do ông đề cử, chúng tôi sao lại không thể coi trọng?”
Lục Thượng Cẩm vỗ vào cánh tay ông ấy nói: “Anh em tốt.”
“Ông định khi nào trở về Lục gia?” Tống Duyên nói: “Bệnh tình của lão phu nhân sợ rằng không còn nhiều thời gian, mẹ con nào lại đối đầu như thế, Lục gia gần đây hoạt động ngầm rất mạnh, đều là các kế hoạch xấu xa.”
Vừa dứt lời.
Điện thọai của Lục Thượng Cẩm reo lên.
Nhìn thấy trên màn hình là từ Thủ đô gọi đến, trong lòng ông có chút căng thẳng.
Nhận điện thoại, không biết bên kia nói cái gì, Lục Thượng Cẩm sắc mặt thay đổi: “Tôi lập tức trở về.”
Tống Duyên cau mày hỏi: “Chuyện gì?”
Lục Thượng Cẩm vẻ mặt nặng nề: “Mẹ tôi bệnh tình trở nặng, lão Tống, cho tôi mượn máy báy đặc biệt của ông.”
Tống Duyên phân phó cho cấp dưới: “Lập tức thực hiện.”
“Được.”
Tống Duyên biết tình hình xấu, nhanh chóng nói: “Lên xe trước, đưa các người đến sân bay.”
“Được.” Lục Thượng Cẩm nắm chặt điện thoại di động, không chớp mắt nhìn Cố Mang, nhỏ giọng nói: “Cố Mang, chú...”
“Đi thôi.” Cố Mang cắt lời ông.
Lục Thượng Cẩm cảm kích gật đầu, gấp đến độ cả người đều run rẩy: “Hy vọng tới kịp.”
Tống Duyên lơ đãng nhìn qua Cố Mang, đôi mắt sắc bén sâu thẳm.
...
Thủ đô.
Cố Mang cùng Lục Thượng Cẩm hai người từ máy bay riêng đi xuống.
“Cố Mang, chú không tiện đến nhà Lục gia, tìm một người cùng chái đi vào.” Lục Thượng Cẩm nhanh chóng nói: “Bây giờ, chú đến lại càng thêm loạn.”
Hai mươi năm không trở về, bây giờ lại về, những người khác sẽ nghĩ gì.
Cố Mang lạnh nhạt nói: “Không thành vấn đề.”
Cô chỉ là đang trả lại một ân tình mà thôi.
Ra khỏi sân bay, Lục Thượng Cẩm đưa cô đến một chiếc xe thể thao màu đen dừng ở ven đường.
Cửa xe chậm rãi kéo xuống.
Lục Thừa Châu thấy cô gái đi bên cạnh Lục Thượng Cẩm, mắt khẽ động.
Tài xế Lục vừa nhìn thấy Cố Mang, trợn to mắt: “Lục thiếu gia, đó không phải là...”
Lục gia nói ông mang một vị bác sĩ tới, không phải là cô gái này chứ?
Nhỏ tuổi như vậy thì làm được gì?
Không lâu sau.
Lục Nhất chỉnh lại bộ vest, xịt thơm miệng.