Hành Trình Tự Vả Của Phu Nhân

Chương 13: Chương 13: Coi trời bằng vung.




Edit by Triệu Viu

Lục Thượng Cẩm chào hỏi: “Thừa Châu.”

Vừa nói, ông liền mở cửa xe.

Cố Mang mi mắt rũ thấp, ngồi vào trong xe,

Lục Thượng Cẩm đi vòng qua bên kia, đóng cửa xe liền hỏi: “Bà nội thế nào?”

Lục Nhất hoàn hồn sau khi nhìn thấy Lục lão gia tự mình mở cửa cho Cố Mang, cho xe chạy.

Lục Thừa Châu nói: “Đang chữa ở bệnh viện quân y, tình hình không tốt lắm.”

Lúc nói chuyện, từ đầu đến cuối ánh mắt của anh ta đều ở trên người Cố Mang.

Cô gái lười biếng ngồi đằng sau nghịch điện thoại, cơ thể nghiêng qua lại, nhìn một cái chính là làm sao thoải mái nhất,

Theo cách riêng của mình.

Chỉ là dáng vẻ của cô lạnh như băng, khiến người khác không dám mở lời nói chuyện.

Bác sĩ chú Lục nói là cô?

Lục Thượng Cẩm vừa nghe tình hình lão thái thái không ổn, từ trước đến giờ ông đều bình tĩnh, nhưng kiềm chế không nổi bắt đầu nôn nóng: “Mấy ngày trước nghe nói bệnh tình có chuyển biến tốt, làm sao lại trở nặng?”

Lục Thừa Châu nói ra hai chữ: “Không biết.”

Tầm mắt vẫn rơi vào sợi dây đỏ trên cổ tay Cố Mang, ánh mắt kích động.

Cả ngày lẫn đêm người này đều mặc quần áo màu đen, nhưng chiếc vòng đỏ ngay cổ tay, làm nổi bật cổ tay trắng nõn.

Cố Mang không ngẩng đầu lên cũng có thể cảm giác được anh ta đang nhìn cô.

Ánh mắt sắc bén làm người khác không thể coi thường.

Mí mắt cô cũng không động một cái, đổi một tư thế thoải mái hơn, như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục chơi game.

Cả người đều toát ra vẻ bướng bỉnh.

Thật là coi trời bằng vung.

...

Đậu xe trước cửa biệt thự.

Lục Thượng Cẩm nói: “Thừa Châu, cháu dẫn Cố Mang vào đi, chú ở bên ngoài chờ.”

Lục Thừa Châu một tay nhét túi, ánh mắt sâu hút: “cùng vào đi, bà nội cũng muốn gặp chú Lục.”

Lục Thượng Cẩm do dự mấy giây, gật đầu.

Gia tộc Lục gia nội bộ lục đục, biệt thự là được thiết kế theo phong cách cổ điển độc đáo.

Sân loang lổ, tường trắng ngói xanh, sàn nhà đều được lót bằng đá cẩm thạch trắng.

Sân nhà lão thái thái giờ phút này sáng như ban người, đứng đầy người.

Họ đều là con cháu Lục gia.

Lục Thượng Cẩm vừa xuất hiện trong sân.

Bầu không khí liền thay đổi.

Vô số ánh mắt đều nhìn chằm chằm về phía Lục Thượng Cẩm, mang lại cảm giác đề phòng.

Lão thái thái bệnh tình nguy kịch, Lục gia đối mặt với khả năng sụp đổ.

Tài sản kếch xù, nhiều thêm một người, thì lợi ích của những người khác cũng bị ảnh hưởng.

Cố Mang hai tay nhét vào túi, không quan tâm đến tình hình hiện tại.

Nhân vật tai to mặt lớn trong giới chính trị, quân đội đều có ở đây.

Ha, Lục gia ở Thủ đô

Lục Thừa Châu khóe mắt lướt qua người Cố Mang.

Cô gái vẻ mặt lười biếng thản nhiên, dưới chân đi người thân cũng không nhận.

Đáy mắt lạnh lùng mờ mịt, yên tĩnh, đen nhánh lộ ra sự thâm thúy, cũng lộ ra mấy phần liều lĩnh.

Anh không tin Cố Mang lại không biết những người này.

Một nhân vật một ngày lên tin tức hai ba lần, cô ngược lại rất bình tĩnh.

Chân mày giật giật, anh ta thu hồi tầm mắt.

Không coi ai ra gì đi thẳng vào trong phòng.

Lục Thượng Cẩm chào hỏi đơn giản với những người này.

Lúc này, một người phụ nữ đột nhiên đến trước mặt bọn họ ngăn cản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.