Edit by Triệu Viu
Lục Thừa Châu ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn: “Chị?”
Lục Nhược Thủy, con gái nhỏ nhất của Lục gia.
Cô khinh thường nhìn Lục Thượng Cẩm, lạnh nhạt nói: “Thừa Châu, em có thể vào, nhưng hai người kia thì không được.”
Những người khác cũng không có ý tốt xem kịch hay.
Có Lục Nhược Thủy ra mặt, bọn họ chỉ cần im lặng theo dõi.
Lục Thừa Châu ánh mắt lạnh nhạt. liếc nhìn Lục Nhất.
Lục Nhất trực tiếp nắm lấy cánh tay cô, kéo qua một bên.
Lục Nhược Thủy không chút đề phòng, bị kéo lùi về sau, liền hét lớn: “Lục Nhất! Cậu dám! Một tài xế như cậu dám làm vậy với tôi!”
Lục Nhất buông lỏng cánh tay, thân hình cao lớn ngăn trước mặt: “Nhược Thủy tiểu thư, đắc tội.”
“Cút ngay!” Lục Nhược Thủy trợn mắt nhìn anh.
Lục Nhất không nhường một bước.
“Tôi không có rảnh xem các người ồn ào.”
Lục Thừa Châu bỗng lên tiếng, ánh mắt lạnh nhạt, thờ ơi nói: “Không biết gì thì nên biết thân biết phận, tôi có thể dạy các người miễn phí.”
Giọng người đàn ông âm trầm chậm rãi, làm người ta không rét mà run.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người không có tự tiện lên tiếng.
Trong sân lại yên lặng.
Lục Thừa Châu đẩy cửa nhà ra, cùng Cố Mang và Lục Thượng Cẩm đi vào.
Trong phòng, lão thái thái cũng bị một đám người vây quanh.
Trong phòng này có những máy móc hiện đại nhất cùng với thuốc men.
Ba bác sĩ quân y được xếp vào Tổ chức Y khoa Thế giới đang vây quanh giường bệnh của lão thái thái lúc này khá bất lực.
Xuất huyết não, bọn họ cũng đã dẫn lưu, nhưng cũng vô dụng.
Lục Hi Vi trầm giọng nói: “Ba vị, phải làm một ca phẫu thuật để lấy cục máu trong đầu bà nội, nếu không thì nguy hiểm!”
Lục Hi Vi là con gái thứ hai của Lục gia.
Y thuật cao siêu, được tổ chứ Y học Thế giới bình chọn là bác sĩ chuyên khoa não uy tín nhất.
Một vị bác sĩ quân y nói: “Lục tiểu thư, lão phu nhân tuổi tác đã cao, căn bản là không thể chịu nổi nếu như phải phẫu thuật não.”
Lục Hi VI cau mày: “Làm phẫu thuật có mấy người chúng ta ở đây, còn có hai lăm phần trăm thành công, còn không, bà nội ngay cả tối nay cũng không thể qua nổi!”
Ba vị bác sĩ nhìn nhau, ánh mắt cũng rất bối rối.
Trầm mặc mấy giây, cũng đồng ý.
“Được rồi, Lục tiểu thư, vậy thì phẫu thuật, cô sẽ mổ chính.”
Lục Hi Vi ừ một tiếng.
Y tá lập tức chuẩn bị, đẩy lão thái thái đến phòng phẫu thuật vô trùng đã sớm được chuẩn bị.
Cố Mang đứng cạnh cửa, đôi mắt lạnh lùng nhìn lão thái thái nằm trên giường bệnh.
Nghe xong đám người này nói chuyện, cô nhếch môi một cái, nhàn nhạt nói: “Loại bệnh này, các người còn muốn phẫu thuật, đoán chừng sẽ chết trên bàn mổ.”