HAPPY NEW YEAR !!!!!
Bước qua năm thứ 3 đồng hành cũng wordpress, ta nhất định sẽ hoang thành bộ này trước khi kỳ nghỉ dài của chúng mình kết thúc. Và bắt đầu làm một bộ nữa. Có là bộ cuối cùng trước khi ta ngưng hoạt động wp này. Cám ơn tất cả mọi người. Có một năm mới thật vui vẻ nhé
_________
40
Hoàng Sơn đi từ phòng họp ra, gân xanh trên thái dương nổi lên. Phó cục trưởng đặc biệt cường điệu, vụ án y xử lý trên tay này, là đại án cần phải tập trung xử lý trong đầu năm nay. Toàn cục từ trên xuống cần phải chấn chỉnh tunh thần, phối hợp kiệt lực, phải đen tên Chu Toàn cầm đầu bọn xã hội đen một lưới tóm gọn toàn bộ.
Nghe nói, cuối năm tỉnh còn tính triển khai một đợt nghiêm sát mới, phỏng chừng giống như ba năm trước đây, thành phố Bình Sơn sẽ khu chịu nhiều nhất, Hoàng Sơn vừa nghĩ tới, đầu lại căng thêm.
Nử cảnh Tiểu Cao từ WC bước ra, không chú ý liền đụng phải y đang nặng lòng. Cô cũng là người mới, mới đến hai năm, chỉ mới 24-25 tuổi, đầu óc vẫn còn toàn chuyện nữ sinh. Thấy Hoàng Sơn, xấu hổ le lưỡi, kêu một tiếng: “Hoàng đội trưởng !”
Hoàng Sơn sửng sốt: “Cô sao lại ở đây, chăng phải bảo cô ở trên lầu quan sát camera sao?”
Tiểu Cao rụt vai, nghĩ, quá mót cũng không thể nghẹn được, nghẹn thành bệnh ở trong cục có được tính là tại nạn lao động không chứ? Bất quá, đối mặt với đại đội trưởng tính tình hung bạo, so với phần tử tội phạm còn đáng sợ hơn, lời này vẫn là không dám nói ra.
Cho nên nhu nhuận đáp: “Vâng, em bây giờ lên nhìn đây.”
Kỳ thật lần này hành động, lý do chính đáng nửa điểm cũng không có, chủ yếu là phát hiện quan hệ của người này cùng Trần Hạo không bình thưởng, muốn hù doạ y chút, xem từ miệng y có lộ ra chút manh mối nào không. Cho nên tuỳ tiện nói ra một cái tội danh, trước tra khảo ra rồi lại tính.
Hai người lên lầu, vừa đến trước màn hình theo dõi lập tức choáng váng, Hàn Tiểu Bằng và Hàng Hành ban nãy còn ngồi ở bàn thẩm vấn bây giờ lại không thấy đâu, Hoàng đại đội trưởng xoay qua hỏi Tiểu Cao: “Người đâu?”
Tiểu Cao kề sát, đến nỗi mặt sắp dán vào màn hình, cô nhìn chằm chằm hai giây, rụt rè nói: “Đội trưởng, dưới bàn có hai cái đùi…..”
Hai cái đùi này là của Hàng Hành, vừa thẳng vừa dài, thực gợi cảm.
Hàn Tiểu Bằng được một tấc lại muốn tiến một thước, lúc này đã đem quần Hàng cảnh quan lột ra. Đương nhiên, ban nãy do y thừa dịp Hàng Hành không chú ý, cướp súng của người ta.
Cửa phòng thẩm phấn cơ hồ là bị phá ra, cái bản trên đầu Hàn Tiểu Bằng cũng bị lật nghiêng. Tay phải của y còn bị mắc trên bàn, cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ cùng cái bàn bị lật ngửa lên.
Một đôi giày sa màu đen không chút lưu tình đạp lên tay trái y, như là muốn đem xương ngón tay y nghiền nát. Hàn Tiểu Bằng quay đầu nhìn, lại thấy một nam nhân thân hình cao lớn, góc cạnh rõ ràng. Y còn nhớ rõ lần trước từ phòng club đi ra, có nhìn người này vài lần, không phải vì giống diễn viên người Nhật, mà lúc đó Hàn Tiểu Bằng kỳ quái nghĩ, phục vụ sinh tại sao lại lớn tuổi như thế chứ? Lúc ấy không suy nghĩ kỹ, giờ nghĩ lại thật là thất sách
Y mới nghe ra từ miệng Hàng Hành, một chuỗi tội danh dài của Trần Hạo, lại còn là tội cố ý giết người, lại còn không chỉ là một người.
Từ xưa đến nay, giết người thì phải đền mạng. Trong lòng Hàn Tiểu Bằng lộp bộp chút, giống như có người cầm chày gỗ gõ một phát ngay trên ngực y, y liền lập tức thay đổi sách lược. Không tìm Hạo Hạo nữa, trước giữ chân đám cảnh sát này, để Hạo Hạo chạy càng xa càng tốt.
Hàng Tiểu Hoa đang nằm trên đất, bị lột như trứng luộc, toàn thân trên dưới trừ bỏ bộ vị mấu chốt còn lại toàn bộ đều lộ ra ngoài, bởi vì Hàn Tiểu Bằng uy hiếp hắn: Hỏi ngươi một câu đáp một câu, không nói liền lấy hết quần áo của ngươi.
Tiểu Cao đỏ mặt, yên lặng lui ra ngoài.
Hàng Tiểu Hoa mang theo khuôn mặt đỏ lừ, đứng lên mặc quần áo. Hoàng Sơn chỉ tiếc rừn sắt không thành théo nhìn chằm chằn hắn hai phút, cuối cùng không nhẫn tâm mở miệng mắng hắn, chuyển mặt, quay sang trên người Hàn Tiểu Bằng.
“Ngươi mẹ nó giỏi lắm, còn dám tập cảnh !”
Hoàng đội trưởng đối đám phần tử tội phạm không chút lưu tình. Biết Hàn Tiểu Bằng trước có vào đơn vị, trải qua hai tháng huấn luyện chuyên môn tra tấn, chiêu thức gì cũng đều được nếm thử rồi, nhưng vào tay Hoàng Sơn, vẫn có chút ăn không tiêu.
Một cưới giày da đen kia đạp xuống dưới, y chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong bụng như sắp vỡ. Y là người trong nghành, biết vị trí và lực đạo đại đội trưởng này dùng khống chế đều rất tốt. Đợi lát nữa xong việc vén áo lên, đảm bảo vẫn là cái bụng trắng trắng nộ nộn, nhìn không ra từng bị đạp.
Đại khái qua nửa giờ, Hoàng Sơn rốt cuộc ngừng chân. Y nhìn Hàng Hành nói: “Lấy dây thừng trói y lại, nhìn xem hắn mẹ nó còn muốn chơi trò gì.”
Đồng chí Hàng Tiểu Hoa bình thường đã nghe thấy tác phong bưu hãn của đội trưởng mình, đây là lần đầy thấy y ra tay, bị doạ đến choáng váng. Lại ngẩng đầu nhìn camera, phát hiện Tiểu Cao bên ngoài thực thông minh, đã sớm tắt camera rồi.
Hàn Tiểu Bằng mặt trắng bệch doạ người, giống như cương thi vậy. Ngực dính dịch trào ra từ dạ dày, áo cũng bị thấm đẫm mồ hôi, ẩm ướt dính trên lưng.
Hàng Hành đi qua, kéo y dậy, ấn vào trên ghế chuẩn bị trói lại, phát hiện đối phương bị đánh đến nổi eo cũng không thẳng được.
Hắn trưởng thành trong hoàn cảnh đơn thuần, lại vừa mới tốt nghiệp, không đổi được bản tính đơn thuần lương thiện của học sinh, đảo mắt đã quên chuyện Hàn Tiểu Bằng nhục nhã hắn ban nãy, đối với ‘Người bị tình nghi phạm tội’ này sinh lòng thương hại. Cả người ngồi xổm xuống, bắt đầu buộc từ bắp chân trước. Một bên buộc một bên cảnh cáo, nhắc nhở nói: “Muốn chịu ít tội thì thành thật chút đi.”
Hàn Tiểu Bằng tuỳ ý hắn buộc dây thừng, không chặt. Y cảm kính liếc nhìn Hàng Hành.
Hoàng Sơn đem hoá đơn ngân hàng đập ở trên bàn: “Sáng hôm nay, Trần Hạo chuyển cho ngươi 200 vạn, là tiền gì?”
Hàn Tiểu Bằng cúi đầu, lại bắt đầu giả chết.
Hoàng Sơn cười lạnh: “Xem ra còn chưa nhận đủ giáo huấn hả?”
Y lại gần, Hàn Tiểu Bằng lập tức rụt lui.
Hoàng Sơn lại cười, dùng khớp ngón tay nhịp nhịp trên bàn tra khảo: “Khai ra. Đừng tưởng ngươi không nói, thì Trần Hạo sẽ không nói? Cho ngươi biết, hắn đang ở bên kia ghi bút ký. Tường thuật sự việc, khai ra tất cả, hy vọng nhờ vậy sẽ được giảm án. Ngươi là người tốt nghiệp Nhân Đại, đầu óc thông minh, đạo lý bên trong không hiểu sao?”
Hàn Tiểu Bằng nghe, đầu gục càng thấp, tâm nói, đồ chó má, xướng mặt trắng xong lại xướng mặt đỏ. Hạo Hạo nhà ta vẫn còn đang chạy vui vẻ ở bên ngoài kia kìa. Còn bày ta chơi cái trò ‘Sách lược tù binh’, đại ca này bị ngốc à?
Hoàng Sơn thấy Hàn Tiểu Bằng giống y như mấy cục đá trong hầm cầu, vừa thối vừa cứng, cực kỳ khó chịu. Y làm nghề này mười mấy năm, gặp vô số người, người giống Hàn Tiểu Bằng, vừa gặp chính là biết loại dính tình cảm cá nhân.
Y khẳng định cực kỳ rõ ràng, đội hình cảnh không có chứng cứ, nếu hỏi không ra mục đích, cũng không thể nhốt người này lâu được.
Hoàng đại đội trưởng trầm tư, làm sai để cạy miệng người này ra đây?
Y cầm hồ sơ của Hàn Tiểu Bằng, lật từng trang xem, đúng lúc này, cửa phòng thẩm vẫn mở, nữ cảnh Tiểu Cao hoang mang bối rối chạy vào.
Hoàng Sơn tâm tình không tốt, ném cho cô một câu: “Làm gì thế? Vội đi đầu thai à.”
Tiểu Cao rõ ràng là chạy một đường đến, khuôn mặt đỏ bừng, nói chuyện không thể ức chế sự vui mừng.
Cô nói: “Đội trưởng, Trần Hạo đến tự thú.”
Hàn Tiểu Bằng nghe vậy, thân mình chấn động, tim trùng xuống.
Hết Chương 40
_____
41
Trong phòng thẩm vấn, bao gồm Hoàng Sơn và ba hình cảnh cốt cán bày trận địa sẵng sàng đón địch. Trần Hạo không chút e dè thú nhận hơn mười vụ án được khởi tố trong vòng 4 năm nay, là do mình cố ý giết người. Ngoài việc này ra, hắn còn liên tiếp tố giác các phần tử tội phạm, đứng mũi chịu sào là Chu Toàn, tiếp đến là vài người thân thiết với Chu Toàn, sau cùng là vài người có quan hệ chặt chẽ với y, thậm chí bên trong còn có vài nhân viên chính phủ mật thiết.
Thời gian, địa điểm, nhân vật, sự kiện, cho dù là tận mắt nhìn, hay là tin đồn, Trần Hạo đều khai sạch sẽ không hề giữ lại chút công đạo nào.
Về Trần Hạo mà nói, hắn biết mình phạm tội, bị theo dõi, hôm nay vốn tính chạy trốn, nhưng đến bến tàu, lại phát hiện Chu Toàn cử rất nhiều người mai phục trong tàu, muốn giết hắn để bảo vệ bản thân. Hắn nghĩ lưới trời thưa nhưng cuối cùng không thoát được, chạy cũng chết không chạy cũng chết, dứt khoát hạ quyết tâm bằng bất cứ giá nào, Chu Toàn ngươi bội bạc không để ta có đường sống, ta đây có chết cũng kéo ngươi cùng chết.
Bởi vậy sở dĩ đến tự thú, đầu tiên là vì hắn cùng ten họ Chu kia có mâu thuẫn không thể giải quyết được, tiếp đến là vì bản thân ôm hy vọng với con đường chính nghĩa, muốn tranh thủ xử lý hết.
Lúc Trần Hạo nói, biểu tình bình tĩnh, từng câu từng chữ được sắp xếp rõ ràng, những điều được ghi chép lại không cần sửa, có thể trực tiếp đánh vao máy tính, hiển nhiên đã suy nghĩ về chuyện tự thú từ lâu.
Chỉ có lúc Hoàng Sơn hỏi quan hệ của hắn và Hàn Tiểu Bằng, hắn đột nhiên trở nên có chút phòng bị. Hắn nói mình gởi tiền cho Hàn Tiểu Bằng, là để vu oan giá hoạ.
Hoàng Sơn thắc mắc: “Ngươi đổ tội cho y làm gì?”
Trần Hạo nói, hắn cũng Hàn Tiểu Bằng biết nhau nhờ tán gẫu qua mạng tìm tình một đêm. Sau này, bọn họ ở chung, vài loại dấu hiệu làm hắn nghi Hàn Tiểu Bằng là cảnh sát nằm vùng.
Hoàng Sơn cùng hai hình cảnh khác nghe xong không nhịn được cười. Trong đó có một tên mập mạp nhe răng cười, nói: “Ngươi không phải có bệnh chứ hả, chuyện như vậy cũng có thể nghĩ ra, lại còn phải bồi người nằm vùng bên người ngủ, tổn thất quá lớn rồi !”
Trần Hạo cũng cười, nói: “Hiện tại tôi phát hiện y cũng không phải. Cho nên muốn cùng các anh nói rõ. Tôi là người trọng cảm tình, Hàn Tiểu Bằng tốt xấu cùng từng cùng tôi một chỗ, không muốn các anh nghĩ oan y.”
Tên mập mạp hừ hừ một chút, nói: “Trước nói cho ngươi nhớ kỹ, về phần y có bị tình nghi hay không, không đến ngươi tính.”
Hoàng đại đội trưởng bên cạnh ngược lại cảm thấy hứng thú, hỏi: “Ngươi tại sao lại cảm thấy y là nằm vùng?”
Kỳ thật không bao lâu trước, Hoàng Sơn ở trong phòng theo dõi xem lại camera, nhìn tháy Hàn Tiểu Bằng đem Hàng Hành đẩy ngã, mạnh mẽ mà nhanh chóng, tuyệt đối là người từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Nếu y không có cẩn thận xem kỹ hồ sơ của Hàn Tiểu Bằng, cũng không nghĩ đến người nọ tốt nghiệp trường vũ trang.
Trần Hạo này lại có thể hoài nghi ngừoi kia là ‘Cảnh sát nằm vùng’, tưởng như hoang đường, nhưng trên thực tế, lại rất thuyết phục. Hoàng Sơn cảm giác, nếu y nói không sai, trên người Hàn Tiểu Bằng này có bí mật.
Bị vài người chỉnh chỉnh ép buộc một đêm, lời khai được đánh ra hơn hai mươi tờ giấy, Trần Hạo nhìn lại từ đầu đến cuối, xác nhận không có vấn đề gì, ký tên ở trên giấy, ấn vân tay.
Một lúc sau, Hàng Hành cầm còng tay đến, còng tay hắn, nói: “Đi thôi, đưa cậu đến trại giam.”
Hết Chương 41
_____
42
Trại giam là một nơi chim không thèm thả sh*t ở trấn trên, cách thành phố Bình Sơn một khoảng xa, bởi vì Trần Hạo là trọng phạm, nên có đến 3 hình cảnh áp giải hắn đi; Hai người ngồi trước, Hàng Hành ngồi ở sau, song song với Trần Hạo.
Trên đường đi, Trần Hạo giống như bức tượng đá, không nói một tiếng, chỉ nhìn cảnh sắc tối đen ngoài cửa sổ mà ngẩn người. Lời khai hắi nói, nửa thật nửa giả. Thật chính là vài chuyện cùng Chu Toàn, giả là về Hàn Tiểu Bằng.
Hắn vốn đã muốn đi, nhưng đi đường thuỷ không được liền lui mà tiến theo đường bộ. Mua vé ở bến xe miền nam, lại mua mì ăn liền và xúc xích nướng, vừa ngồi ăn vừa đợi xe đến trong nhà chờ.
Một lát sau đó, có một học sinh xách túi du lịch ngồi vào hên cạnh hắn, tay cầm ipad chơi.
Trần Hạo cũng không trò chuyện cùng, chỉ ở một bên liếc xem, kết quả là không thấy thì thôi, vừa thấy hắn liền cảm thấy ruột gan nhức nhối. Học sinh đó đang xem một cái video, là có người dùng điện thoại quay lại, rất ngắn.
Ban đầu quay ở cự ly xa, song mới lại gần, lúc đầu chỉ quay được chân của rất nhiều người, kêu loạn xạ, tiếp đến có một người bị đè xuống đất một cách dã man, thanh âm người đè y đặc biệt lớn: “Thành thật chút đi, bọn ta là cảnh sát.”
Trần Hạo tức khắc ngây dại, bát mì trong tay lập tức rơi xuống, nước súp nóng hổi toàn bộ đổ trên chân hắn, nhưng hắn vẫn vô tri bất giác.
“Bằng Bằng !” Hắn khống chế không kêu lớn lên: “Bằng Bằng, là tôi hại anh !”
Toàn bộ chiều nay, đại não hắn đều bị những lời này chiếm cứ. Nhớ đến 200 vạn mình gửi Hàn Tiểu Bằng kia, hắn hận không thể có người đem hắn hung hăng tẩn một trận. Trần Hạo a, Trần Hạo, ngươi quả thực là đồ đầu heo. Ngươi như vậy không phải khiến cho Bằng Bằng bị tình nghi sao.
Mấy tên cảnh sát kia, nhất định sẽ chụp mũ lên đầu y. Đặc biệt nếu lúc này hắn chạy, Bằng Bằng ở cục cảnh sát còn có thể sống qua ngày sao?”
Trần Hạo thời thanh thiếu niên cũng không phải chưa từng vào đồn cảnh sát, hắn biết bên trong như thế nào, nhiều lúc chính bản thân ngươi sẽ bị buộc ra tội danh. [Hắc, câu này là lý tưởng cá nhân của Trần Hạo, không phải lập trường của tác giả ]
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp duy nhất có thể khiến Hàn Tiểu Bằng không chịu liên luỵ, chính là hắn đi tự thú, đem hết tất cả nói rõ ràng. Đương nhiên, hắn không thể nói là vì mình thích Hàn Tiểu Bằng, mới gửi tiền cho y xong bỏ chạy. Hắn sợ nếu nói thế chẳng khác gì đưa bím tóc cho người ta nắm, vậy Hàn Tiểu Bằng và mình không tránh khỏi có quan hệ.
Trần Hạo cũng không sợ chết, từ giây phút đầu tiên hắn giết người, đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Hắn cũng không phải đồ ngốc, hai mươi mấy mạng người trên tay hắn, cho dù là tự thú, kết cục, vẫn là chết.
Hy vọng duy nhất, là nếu mình chết, Hàn Tiểu Bằng có thể thoát khỏi lao ngục tai ương. Chie cần Bằng Bằng có thể được thả đi, sinh hoạt binh an bên ngoài. Hắn cho dù chết cũng cam lòng.
Nếu có người hỏi hắn: Ngươi có nghĩ tới, cho dù là ngươi tự thú di nữa, cảnh sát cũng sẽ không tin lời khai của ngươi, Hàn Tiểu Bằng vẫn sẽ chịu liên luỵ. Như vậy ngươi chết chẳng phí công sao.
Trần Hạo cũng nghĩ qua vấn đề này, nhưng hắn cảm thấy, mặc kệ kết quả ra sao, vì Bằng Bằng, thảy đáng giá.
Xe chạy bôn ba trên vùng đất hoang vu hơn một giờ, đến lúc đến trạm giam, trời đã tờ mờ sáng. Nhóm hình cảnh giục Trần Hạo xuống xe, đem hắn chuyển giao cho ban quản giáo.
Hành Hành cùng Trần Hạo làm thủ tục nhập sở, lại bảo quản giáo ký vào giấy tờ chuyển giao phạm nhân, lúc sắp đi, thừa dịp người khác không chú ý, hắn sáp lại gần Trần Hạo, nhỏ giọng nói: “Yên tâm đi. Hàn Tiểu Bằng không sao. Hôm nay có thể ra ngoài rồi.”
Một khắc kia, Trần Hạo giống như bị điện giật, nguyên bản cả người trầm trầm khí tức người chết, toàn bộ đều tản ra.
Quản giáo bên cạnh hoảng sợ, quát: “Làm gì đó ?”
Thẳng đến rất nhiều năm sau này, Hàng Hành vẫn còn nhớ rõ ánh mắt Trần Hạo nhìn mình khi đó, bên trong ánh mắt đáng sợ là hỗn loạn vô hạn vui sướng cùng cảm kích thâm tâm. Có lẽ Trần Hạo nằm mơ cũng không nghĩ đến, cư nhiên sẽ có một cảnh sát, có thể dễ dàng nhìn thấu tâm hắn.
Hết Chương 42