43
Trần Hạo bị giam ở phòng số 15. Hào trưởng là Nghiêm Đông, cũng rất nổi tiếng ở Bình Sơn, bị giam vì tội cố ý gây thương tích , phỏng chừng bị phán từ tám đến mười năm tù.
Quản giáo mang Trần Hạo vào, đặc biệt đem Nghiêm Đông gọi đến, chăm sóc hắn: “Người này là tự thú, không thoát khỏi tử hình. Cậu dám sát chặt chẽ chút cho tôi, hắn có yêu cầu gì, tận lực thoả mãn. Tư tưởng hắn nếu vừa có gì đó gió thổi cỏ lay, lập tức báo cho tôi.”
“Ai, tôi hiểu rồi, quản giáo.”
Nghiêm Đông mặt ngoài đáp ứng lưu loát, trong lòng hủng hùng hổ hổ không thoải mái. Tử tù đều không tin vào người khác, khả năng thừa nhận kém, vừa vào liền lập tức tự làm hại mình, gặp trúng tên biến thái, còn muốn lôi kếu mấy tên bạn tù cùng chết. Dù sao cũng đã bước nửa chân vào quỷ môn quan, không cần cố kỵ chỗ nào nữa.
Nếu trong phòng giam có chuyện gì, hào trưởng cũng bị xui xẻo theo. Cho nên Trần Hạo cùng mấy tên phạm nhân khác không giống, căn bản không phải chịu tội, vừa đến liền được Nghiêm Đông và mấy tên thân thiết của y nâng lên trời.
Phòng giam dộng khoảng ba mươi mấy bình, ở đến hơn hai chục người, nghe nói đây đã là phòng tốt nhất trong tù. Giường dành cho Trần Hạo được đặt gần cửa sổ, Nghiêm Đông tiếp đón hắn, cho hắn ở một nơi sạch sẽ.
“Cậu chính là Trần Hạo a. Là cùng với bọn Chu Toàn đi, đã từng nghe rồi.” Nghiêm Đông lấy ra từ dưới gối một gói thuốc lá, rút một cây cho Trần Hạo, nói: “Kêu tôi Đông Tử là được, về sau chính là huynh đệ rồi. Đừng suy nghĩ áp lực quá, có yêu cầu gì cứ nói tôi sẽ làm cho.”
Trần Hạo cười cười, nói: “Đông ca yên tâm đi, trong lòng tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, sẽ không gây phiền toái cho mọi người.” Lời hắn nói là thật, vừa nghĩ tới Hàn Tiểu Bằng không sao nữa, trong lòng hắn cũng đã bình tĩnh lại.
Một lát sau đó, một thằng nhóc mập mạp đem thau nước đến, đặt trước mặt Trần Hạo, nịnh nọt nói: “Hạo ca, rửa mặt lau người đi.”
Nghiêm Đông chỉ vào nó nói: “Đây là Tiểu Hoà, chuyên môn hầu hạ chúng ta. Cậu ngày hôm qua không ngủ được đúng không, thôi đừng làm gì nữa, cứ nằm trên giường nghỉ ngơi đi.”
Nói xong quay đầu đạp người què bên cạnh một cước: “Này, phần công việc của Hạo Ca ngươi làm, nhanh tay nhanh chân chút, làm không xong đừng nghĩ tới việc ăn cơm.”
“Vâng, vâng.” Người què kia cúi đầu khom lưng đáp.
Cả ngày hôm đó, Trần Hạo đều nằm trên giường, vắt chân nhìn Nghiêm Đông bên dưới mang theo một đám người làm việc trong phòng giam. Nói đúng là, Nghiêm Đông cùng anh em tốt của hắn ngồi trên giường chỉ huy, còn lại mười mấy người kia làm việc. Trong những người này, có người thì ít việc hơn, chẳng hạn như Tiểu Hoà kia, nửa buổi sáng đã làm xong việc, thời gian còn lại, an vị bên chân Nghiêm Đông, mát xa chân cho y.
Mà có vài người, giống như người què kia, một mình làm không biết bao nhiêu phần việc của người khác, như thế nào cũng không thể làm xong, đến giờ ăn cơm chiều, Nghiêm Đông mới ném nửa cái bánh mì ngô bẩn hề hề cho hắn, nói: Hôm nay coi như biết điều.
Dăm ba bảy loại lưu manh ra oai trong này, vừa xem liền hiểu ngay.
Qua giờ cơm chiều, đám đại gia bắt đầu xem tin tức trên radio, đang nói đến “Người nước ngoài đều sinh hoạt trong…”, bỗng nhiên bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân hỗn tạp, tiếp liền nghe mấy tên phạm nhân ở phòng khác đứng dậy làm loạn, có người còn kêu lên: “Mẹ nó, nhìn tiểu bạch kiểm mới đến kìa ! Ngon lành hết sức !”
Trần Hạo vừa nghe đến ba chữ ‘Tiểu Bạch Kiểm’ không khỏi rùng mình một phát, nghiêng người từ trên giường nhảy xuống.
Mà Nghiêm Đông bên này cũng đã hết sức hưng trí, vọt ra đến cạnh cửa, nắm chặt mấy song sắt.
Tiếng bước chân ngày càn gần, không bao lâu sau liền nghe một tiếng rống to: “Tránh ra, mẹ nó một đám bẩn thỉu hỗn loạn.”
Nghiêm Đông nhanh chóng được nhường ra vị trí cạnh cửa.
Cửa mở, Hàn Tiểu Bằng bị đẩy mạnh vao bên trong. Y nghe tiếng quản giáo ở phía sau nói: “Đông Tử, tên này mới đến, đừng khi dễ người ta.”
Hết Chương 43
_____
44
Nói không khi dễ, là không có khả năng. Trại tam giam chính là miếu hoà thượng, mấy hoà thuợng đầu trọc bên trong ở đây đã hơn một năm, ngắn cũng hơn một tháng, sớm nghẹn hỏng rồi. Hàn Tiểu Bằng là tiểu mĩ nam da trắng thịt mềm, khó lắm mới có một người như thế đến, mấy tên kia còn không làm loạn sao?
Theo lý thuyết nếu y mới tới trước hết phải cho một đòn đe doạ, cho y không thể lỗ mãng được. Nhưng có lẽ vì Hàn Tiểu Bằng rất thanh tú, khiến đám người trong trại giam không nỡ xuống tay, đại khái cũng là cảm thấy tiểu bạch kiểm này dáng người không thể chịu nổi một đấm, cho nên sợ chỉnh y lại gặp chuyện không may. Nghiêm Đông quan sát nhìn y nửa ngày, cuối cùng vung tay lên: “Tính, hỏi trước đi.”
Một hán tử da đen bên cạnh y mở miệng nói: “Tên gì?”
“Hàn Tiểu Bằng.”
“Không bị theo dõi?” *chém =))))*
“Không.”
“Phạm tội gì?”
“Nhận hối lộ, bao che.”
Trần Hạo đứng ở sau, nghe y nói như vậy, trong lùng hung hăng mắng một tiếng đm !
“Nhận hối lộ, bao che?” Nghiêm Đông vô cùng hứng thú, một bàn tay liền sờ lên mặt Hàn Tiểu Bằng: “Xem ngươi dưỡng mình đến xinh đẹp như vậy, là ngồi văn phòng phải không? Phần tử trí thức?”
Hàn Tiểu Bằng chung quy không phải Trần Hạo, từ nhỏ đều là làm từng bước mà lên, chưa từng cùng lưu manh tiếp xúc, cho nên không rõ quy tắc trong này. Đến trại giam này, thực không thích ứng, nhất thời cũng không chú ý phải ứng đối Nghiêm Đông như thế nào.
Y vừa vào liền thấy Trần Hạo, nhưng người trong lòng lại đứng ở sau đám người đó, bất động thanh sắc, vì thế y cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc Nghiêm Đông chất vấn y, Hàn Tiểu Bằng vẫn luôn hướng về phía Trần Hạo nhìn nhìn.
Còn chưa nhìn đã hai mắt, đã có một bàn tay đập xuống đầu y. Chỉ nghe Nghiêm Đông mắng: “Ánh mắt mày mẹ nó phiêu về chỗ nào đó hả ! Nói cho mày biết, tao là hào trưởng ở đây, mày tiến vào đây tao quản lí, phải nghe sự an bài của tao. Dám không nghe lời, ông đây sẽ đánh ngươi đến nhả ph*n.”
Vì phối hộ với Nghiêm Đông, Hàn Tiểu Bằng nhanh chóng rụt mình, làm bộ dáng như rất sợ hãi. Sau đó y nghe thấy một thanh âm quen thuộc, cực kỳ lưu manh nói: “Đông ca, muốn nó tự nhả ph*n, phải sáp thằng nhãi này đến mức lỗ *** không kịp khép lại được kia.”
Hắn vừa nói xong, mấy tên phạm nhân có địa vị đều cười đến vui vẻ, không có địa vị cũng ở trong lòng suy nghĩ *** mỹ một phen. Còn ở trên người Hàn Tiểu Bằng vừa niết vừa nhéo, xong lại chữi thề. Người kia lại giống như một con thỏ nhỏ, thét chói tai tránh trái tránh phải.
Trần Hạo kéo Nghiêm Đông qua một bên: “Đông ca, anh xem em cũng không ở lành được bao nhiêu ngày nữa. Hôm qua lúc đến, trong túi còn giữ năm vạn, dù sao cũng dùng không hết. Chỉ là đã lâu rồi tôi chưa cùng phụ nữ, tiểu bạch kiểm này….”
Nghiêm Đông đấm Trần Hạo một quyền: “Mẹ nó, là của cậu, muốn yêu thương gì thì làm đi.”
Lại đem Hàn Tiểu Bằng kéo đến trước mặt Trần Hạo, hung thần ác sát vỗ mặt y nói: “Nhìn cho rõ vào, đây là Hạo ca. Về sau ngươi sẽ chuyên hầu hạ cậu ấy, mua cơm, giặt quần áo, đổ nước rửa chân, con mẹ nó tất cả đều tự biết điều chút cho tao, còn có….”
Y đè thấp thanh âm: “Mày thân là đàn ông con trai lớn lên như đàn bà, đến đây rồi, mông tức khắc không bảo đảm, tao nghĩ mày rất thông kinh, nên làm gì không cần tạo dạy chứ? Hạo ca trọng nghĩa khí, đem cậu ấy hầu hạ thư thái, mày cũng có ăn có uống qua ngày khá tốt đó.”
Y nói xong, cười *** đãng hai tiếng, đem Hàn Tiểu Bằng đẩy vào lòng Trần Hạo: “Được rồi, tiểu bạch kiểm cho cậu.”
Trần Hạo ôm eo Hàn Tiểu Bằng, nói cảm ơn Nghiêm Đông. Hàn Tiểu Bằng nghiêng đầu, hai tay bóp lên hai cánh mông vừa căng vừa tròn của Trần Hạo, vui vẻ miễn bàn.
Hết Chương 44
_____
45
Đêm đó sau khi tắt đèn, Hàn Tiểu Bằng rón ra rón rén trèo lên giường Trần Hạo.
Trong nhà tù điều kiện khó khăn, giường gỗ vừa mỏng lại hẹp. Hàn Tiểu Bằng nằm trên đó, mặt đối mặt cùng Trần Hạo, người sính ngườim giống như hai miếng băng dính, một chút kẽ hở cũng không có.
Đã vào mùa thu, nắng gắt cúi hè vẫn còn tàn sát bừa bãi. Giường của hai người tuy sát cửa sổ, nhưng cũng đã bị bịt kín, chỉ còn thấy gió qua ánh sáng.
Hai người nằm mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, cả người đều là mồ hôi ròng ròng. Dần dần, tiếng ngáy nổi lên bốn phía, Trần Hạo mới đánh bạo một phen, lau mồ hôi trưen trán Hàn Tiểu Bằng. Hắn khó chịu nói: “Ngày hôm qua tên cảnh sát áp giải tôi còn nói bọn hắn sẽ thả anh. Làm tôi cao hứng nửa ngày…. Cuối cùng, chung quy vẫn là tôi hại anh.”
“Hạo Hạo.” Hàn Tiểu Bằng muốn nói lại thôi: “Kỳ thật…… Bọn họ vốn tính thả tôi đi rồi. Là tôi muốn vào đây cùng cậu.”
Thì ra sáng sớm hôm nay Hoàng Sơn liền nói với Hàn Tiểu Bằng đã bị trói ngốc trong phòng thẩm vấn một đêm, nói rằng y đã có thể lập tức cút ngay.
Hàn Tiểu Bằng thấy sắc mặt Hoàng đội trưởng vàng như nến, hai mắt ảm đạm không có ánh sáng, tinh thần uể oải, liền đoán được y khẳng định tối qua không có ngủ.
Vì sao không ngủ ư? Còn phải hỏi sao? Nhất định là tại công việc mà mất ăn mất ngủ.
Giống như một người chết đuối, ý đồ bắt lấy cọng rơm cuối cùng để cứu mạng, rõ ràng biết chắc sẽ không có kỳ tích xảy ra, Hàn Tiểu Bằng vẫn là nhịn không được hỏi ra miệng: “Trần Hạo thật sự tự thú sao?”
“Đúng vậy. Tài liệu đều ở đây cả rồi.” Hoàng Sơn vừa nói vừa lắc lắc mấy tờ giấy trong tay.
Nửa thật nửa giả nói: “Không cần lo lắng, cậu bị hắn khai sạch sẽ cả rồi.”
Hàn Tiểu Bằng nghe y nói vậy, sắc mặt càng khó coi.
“À, đúng rồi.” Hoàng đại đội trưởng đột nhiên nhớ đến chuyện gì: “Chủ nhiệm Vu ở đơn vị cậu ban nãy đã gọi lại đây, nói lát nữa ông ấy sẽ đón cậu, xử ký thủ tục cho cậu. Muốn xuống dưới lầu chờ trước không?”
Gì? Lão hồ ly ! ! ! ! Hàn Tiểu Bằng lộp bộp trong lòng, bị lão hồ ly bắt đem về thì còn gì nữa ! ! !
Nghĩ đến đây, Hàn Tiểu Bằng đột nhiên lủi về phía trước một bước, một phen kéo lấy cánh tay Hoàng Sơn, còn kém không dập đầu xuống đất, xả cổ họng kêu to: “Hoàng đại đội trưởng, tôi khai, tôi khai, tôi khai hết !”
Hoàng Sơn bị một đám ‘Phần tử tội phạm’ liên tiếp tự thú dẫn đến thất kinh, cả buổi mới phản ứng lại, hỏi: “Cậu nổi điên à ! Muốn khai gì?”
Hàn Tiểu Bằng nuốt nước bọt, nói: “Hai trăm vạn kia là phí Trần Hạo cho tôi, chỉ có tôi biết hắn muốn bỏ chạy, hắn sợ tôi báo án.”
Hoàng Sơn đứng tại chỗm không chuyển mắt nhìn chằm chằm Hàn Tiểu Bằng, Hàn Tiểu Bằng cố gắng làm ra bộ dáng chân thành nhất. Đại khái Hoàng đại đội trưởng nhìn chán rồi, cười mà không cười nói: “Tôi phát hiện ra, hai người các cậu thật ý tứ nha”, tiếp liền còng Hàn Tiểu Bằng lại
Trần Hạo nghe đến choáng váng: “Bằng Bằng, anh tội gì phải thế !”
Hàn Tiểu Bằng vẫn vô tâm vô phế mà cuoqif: “Hạo Hạo, tôi nhớ cậu.”
Kỳ thật, y còn không rõ tổ chức của mình sao?
Nếu thật sự phải lên xe lão hồ ly phái tới, y cả đời này cũng đều đừng nghĩ đến gặp lại Trần Hạo — bọn hắn sẽ giam giữ y giống như bệnh nhân SARS vậy, sẽ đem y nhốt vào một cái ***g sắt biệt lập, trừ phi Trần Hạo bị xử bắn xong rồi, bằng không sẽ tuyệt đối không thả y ra.
Y chỉ có cách vào tù, tranh thủ thời gian, nhưng rồi chung quy cứu người từ nơi này còn phiền toái hơn ở cục cảnh sát.
Hết Chương 45