Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 690: Chương 690: Phóng túng (2)




Trịnh Kinh cúi đầu nhìn em gái cả người đang tản ra ánh sáng mê người, tình yêu trong lòng như nước chảy, hắn cuối cùng cũng không khống chế được bản thân mình, cúi xuống, nhắm ngay vào bờ môi đỏ của cô hôn lên.

Trong chiếc xe nhỏ hẹp, độ ấm kịch liệt tăng lên, có hai người đang vong tình hôn môi, hô hấp dồn dập, quần áo hỗn độn.

Trịnh Luân đã bị Trịnh Kinh hôn môi và vuốt ve làm cho cả người đều trở nên mềm mại, cô theo bản năng liền ôm lấy cổ Trịnh Kinh, muốn đòi lấy càng nhiều.

Trịnh Kinh rốt cuộc cũng vẫn còn một tia lý trí, hắn gian nan buông Trịnh Luân ra, muốn dừng lại loại hành động không thể kiềm chế mà làm cho hắm trầm mê này.

Nhưng Trịnh Luân lại không chịu buông hắn ra, cô gái nhát gan ngày xưa, hiện đang liều mạng trong lồng ngực hắn.

“Anh, anh ôm em đi, anh đừng buông em ra, em không thích anh cách xa em như vậy……”

Cô vừa nói, vừa vụng về hôn hắn. Bàn ray nhoe của cô chui vào phía dưới áo sơmi của hắn, tác oai tác quái trên người hắn, đốt lửa hắp nơi.

Trịnh Kinh là người đàn ông khỏe mạnh bình thường, người ngồi trong lòng lại là người phụ nũe mà hắn yêu, châm ngodi như thế, phần tâm lý tỉnh táo còn lại của hắn cũng đi mất rồi.

Hắn gầm nhẹ: “Thất Thất, Anh yêu em!”

Hắn bắt đầu điên cuồng hôn cô, từ gương mặt xuống đến môi, từ môi xuống đến xương quai xanh, từ xương quai xanh đến nơi đẫy đà như bạch ngọc của cô.

Trịnh Luân không thể tự khống chế mà than nhẹ ra tiếng, cô ôm lấy đầu Trịnh Kinh, đứt quãng kêu “Anh..anh..”.

Loại cảm giác giống như điện giật này, làm cho cô cảm thấy thân thể không còn là của mình, cô giống như ma vậy. Khát vọng nụ hôn và sự âu yếm của Trịnh Kinh.

Bàn tay của to anh có chút thô ráp, chạm vào thân thể của cô mang đến cho cô cảm giác như luông điện chạy qua.

Đôi môi mềm mại mà nóng cháy, hôn đến khi cô nóng như lửa.

“A……”

Trịnh Luân thét chói tai một tiếng, rồi sau đó một cảm giác xa lạ vây quanh cô, cô rùng mình xụi lơ ở trong lòng Trịnh Kinh.

Trịnh Kinh không thể tưởng tượng từ trên ngực cô ngẩng đầu.

Cô có bao nhiêu mẫn cảm, có bao nhiêu yêu hắn, mới có thể vào lúc hắn chỉ hôn môi mà đã có thể đạt tới cao chào!

Đến chính Trịnh Luân còn không rõ lắm là chuyện như thế nào, cô chỉ biết là, vừa rồi trong nháy mắt, cô giống như ở trên mây, nó làm cô rất thoải mái và khó quên.

Cô thẹn thùng không thôi, đỏ mặt dựa vào lồng ngực của Trịnh Kinh: “Anh, em……”

Cô không biết nên biểu đạt như thế nào, cũng ngượng ngùng không biểu đạt.

Trịnh Kinh ôm lấy cô, hôn gương mặt cô, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, Thất Thất, đây là bieeu hiện em thích em, không cần thẹn thùng.”

Hắn nhắm mắt lại, hít sâu ước chừng năm phút đồng hồ, mới khống chế được xúc động muốn cô, ôn như mặc quần áo lại cho cô, lấy khăn giấy cẩn thận lau cái trán đầy mồ hôi của cô.

Không thể tiếp tục, tuyệt đối không thể.

Phía dưới của hắn giờ phút này rất khó chịu, cần phải tìm chỗ giải quyết.

Nhưng Trịnh Kinh vẫn nhịn xuống.

Hôm nay bọn họ đã làm quá mức rồi, hắn đã vượt rào!

Hắn biết, khi hôn sẽ không khống chế được chính mình, hắn biết, chính mình sẽ càng ngày càng lún càng sâu.

Trước kia hắn còn sẽ muốn đem em gái gả ra ngoài, nhưng là hiện tại, hắn căn bản là làm không được!

Trịnh Luân, chỉ có thể là của một mình hắn!

Hắn không thể chịu đựng được cảm giác có đàn ông khác chạm vào cô, không thể chịu đựng được sẽ có một người đàn ông khác làm những việc mà hôm nay hắn làm, thưởng thức sự tốt đẹp của cô.

Nhưng hắn cũng không nghĩ cả đời đều phải lén lút, người phụ nữ của hắn thì phải ưuang minh chính đại ở bên người hắn. Chứ không phải trốn đi không dám gặp người khác.

Trịnh Luân tốt đẹp như vậy, hiểu chuyện như vậy, cô ấy phải có được hạnh phúc!

Yêu hắn, trở thành em gái hắn, tất cả việc này đều không phải cô làm sai, cô không nên vì thế mà gánh vác những tin đồn và sự chỉ trích vớ vẩn!

Hắn muốn thay đổi tất cả!

Trịnh Kinh đem người phụ nữ mềm mại vào trong ngực, thấp giọng thở dài: “Thất Thất, kém chút là anh không thể khống chế được chính mình, về sau phải cách xa em một chút mới được, bằng không chính anh cũng không biết chính mình sẽ làm ra việc gì.”

Trịnh Luân trầm mặc trong chốc lát, dùng giọng nói ôn nhu như nước nói: “Anh, em……em nguyện ý, anh..… Không cần chịu đựng……”

Cô nói xong, trên mặt vì xấu hổ nên hiện ra một mảnh đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn Trịnh Kinh.

Trong lòng Trịnh Kinh sinh ra một vòng gợn sóng, ngón tay hắn xẹt qua cánh môi ướt át tươi đẹp của cô, nhẹ giọng nói: “Đồ ngốc……”

Nếu cứ như vậy mà muốn cô, vậy thì quá ủy khuất cho cô!

Trịnh Kinh không muốn làm như vậy.

Hắn muốn xử lý tốt tất cả mọi việc, hắn muốn cho cô quang minh chính đại đi theo hắn, cho cô danh phận, quuf xuống cầu hôn haesn, chỉ vó hắn mới xứng đáng có được cô!

Hắn phải cho cô lần đầu tiên hoàn mỹ mà khó quên, chứ không phải ở trong xe, ở vùng ngoại ô, bọn họ giờ vẫn là anh em, vẫn nên chờ đến khi có những nghi thức cưới hỏi trang trọng kia.

……

Mộc Thanh cho Trịnh Luân dùng thuốc, rồi sau đó lại đi xem Cảnh Dật Nhiên, hắn vẫn y hệt như ngày hôm qua, trạng thái vững vàng khỏe mạnh, nhưng lại không tỉnh lại, Tiểu Lộc vẫn ở bên cạnh hắn như cũ, không ăn không uống, cũng không chịu nghỉ ngơi.

Tiểu Lộc cho dù đói mười ngày nửa tháng cũng sẽ không có việc gì, nhưng không ăn bất kì một cái gì cũng không tốt.

Mộc Thanh tận tình khuyên bảo khuyên thật pâu, còn đáp ứng thay cô ấy trông Cảnh Dật Nhiên trong chốc lát, cô mới đứng dậy đi ra ngoài ăn cái gì.

Nửa giờ sau, Tiểu Lộc đã trở lại.

Mộc Thanh ngơ ngác nhìn nàng: “Nhanh như vậy liền ăn xong rồi?”

Tiểu Lộc gật gật đầu, “Ân” một tiếng, sau đó tiếp tục ngồi trông bên cạnh Cảnh Dật Nhiên, không chịu nói nữa.

Mộc Thanh bất đắc dĩ cực kỳ, nếu Cảnh Dật Nhiên vẫn luôn không tỉnh, chẳng lẽ cô vẫn sẽ luôn như vậy?

Cũng may nơi này là bệnh viện, không hề thiếu đồ dinh dưỡng dịch linh tinh.

Hắn ra phòng giám hộ, cầm hai túi dịch dinh dưỡng đi vào: “Đưa tay đây, tôi truyền dịch cho cô, như vậy cô tạm thời không ăn cái gì thân thể cũng sẽ không có việc gì.”

Chỉ cần không rời khỏi Cảnh Dật Nhiên, thì thế nào cũng đều được.

Tiểu Lộc vươn tay, tùy ý để Mộc Thanh đem kim tiêm cắm vào mạch máu của cô, truyền dịch cho cô.

Ánh mắt của cô trước sau đều ở trên mặt Cảnh Dật Nhiên, một chút cũng không nhìn Mộc Thanh.

Lúc này cho dù Mộc Thanh có tiêm cho cô không phải dinh dưỡng dịch, mà là thuốc ngủ, thì phỏng chừng cô căn bản cũng không phát hiện được.

Mộc Thanh thấy nàng vẻ mặt cô không sao, khí ngứa mồm, cậu lại không nơ, mặc kệ cô.

Đúng là, cậu là người luôn mềm lòng lại thiện lương, càng không thể trơ mắt nhìn Tiểu Lộc suốt đều bị đói như vậy.

Hắn oán hận trừng mắt nhìn liếc Cảnh Giật Nhiên chỉ còn một tia hô hấp mỏmh manh trên giường, ở trong lòng đem hắn mắng máu chó phun đầu.

Việc trước kia Cảnh Dật Nhiên cầm tù Triệu An An cậu còn chưa cùng hắn tính sổ đâu, hiện tại còn phải cứu mạng hắn, thật là nghẹn khuất!

Cậu đời trước là thiếu Cảnh gia bao nhiêu nhân tình, cả ngày hoặc là cứu tính mạng Cảnh đại thiếu, hoặc chính là cứu vớt tính mạng Cảnh nhị thiếu, hiện tại còn muốn nhọc lòng với vấn đề ăn cơm của bạn gái Cảnh nhị thiếu, mệt chết cậu rồi!

Bạn gái của chính cậu mà cậu còn chưa chăm sóc được đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.