Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 691: Chương 691: Tin tốt




Rời khỏi bệnh viện, Mộc Thanh trở về nhà trọ, hai ngày nay chỉ ngủ được có mấy tiếng, thể lực và tinh thần của anh đều cạn kiệt nghiêm trọng, cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt.

Nghỉ ngơi xong rồi, anh còn muốn đi tìm Triệu An An.

Mộc Thanh không ăn cơm trưa, ngủ một giấc đến tối, chờ đến khi anh tỉnh dậy, bụng đã kêu vang trời rồi.

Anh gọi đồ ăn bên ngoài, ăn xong liền gọi cho Thượng Quan Ngưng.

Anh nói thẳng vào vấn đề: “Chị dâu, em có thể đi tìm An An không? Chuyện của Dương Mộc Yên, em muốn tự mình nói cho em ấy biết. Có thể thay đổi kế hoạch của chị không? Hay là... Chúng ta đừng lãng phí nhiều chuyện như vậy nữa, cứ để nó như vậy đi!”

Thượng Quan Ngưng biết ý tứ của Mộc Thanh, vừa tức giận vừa buồn cười.

Không ngờ cô vắt hết suy nghĩ vì hai người bọn họ, kết quả hai người đều không cảm kích! Bây giờ Triệu An An còn chưa biết mọi chuyện, nếu sau này Triệu An An biết, chắc chắn sẽ làm ầm ĩ với cô, nghe giọng của Mộc Thanh, hình như rất không thích việc cô không cho bọn họ gặp nhau.

Chỗ nào Mộc Thanh cũng tốt, nhưng mà quá mềm lòng, rất cưng chiều Triệu An An, không muốn Triệu An An chịu chút đau khổ nào.

Lúc trước, cô sốt rất cao, suýt nữa thì ngất luôn nhưng mà Cảnh Dật Thần vẫn lôi cô đến cục dân chính lấy chứng nhận kết hôn đó thôi!

Lúc ấy cô không tình cảm với Cảnh Dật Thần giống như bây giờ, thậm chí hôm sau cô còn muốn ly hôn với Cảnh Dật Thần, cuối cùng bị tình cảm của anh làm cho rung động, sống hạnh phúc với anh.

Chẳng lẽ đó là vì Cảnh Dật Thần không yêu cô hay sao?

Ngược lại, bởi vì Cảnh Dật Thần quá yêu cô, cho nên anh mới có thể dùng hết thủ đoạn lấy cô về nhà.

Có đôi khi việc kết hôn không thể lo lắng quá nhiều chuyện, nếu muốn mọi chuyện hoàn mỹ, vậy thì không thể nào.

Bây giờ Triệu An An không đồng ý, cũng phải dùng thủ đoạn và sức mạnh để ép Triệu An An đồng ý!

Thượng Quan Ngưng là phụ nữ, cô có thể hiểu được suy nghĩ của phụ nữ, trước kết hôn và sau kết hôn là hai loại tính cách khác nhau, nếu Triệu An An kết hôn với Mộc Thanh, chắc chắn sẽ không tuỳ hứng như bây giờ nữa, và chắc chắn sẽ không đẩy Mộc Thanh rời đi.

Không có giấy chứng nhận, không có quan hệ vợ chồng trên pháp luật, tâm lý sẽ không tương thông.

Mộc Thanh không hiểu tâm tư phụ nữ, Mộc Thanh chỉ biết, bây giờ Triệu An An không muốn, thì anh sẽ không ép cô gả cho mình.

Một mình Thượng Quan Ngưng sốt ruột, tóc cũng sắp bạc hết luôn rồi.

Cô khẽ thở dài, muốn nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác, đúng là rất rất rất khó khăn.

Cho dù chuẩn bị lúc trước của cô bị tất cả mọi người nghi ngờ, nhưng bây giờ nghe thấy Mộc Thanh muốn buông tha, trong lòng cô vẫn khó chịu.

Nếu không phải Triệu An An, đổi thành người khác, cô sẽ không quan tâm nhiều chuyện như vậy.

Đúng là giúp đỡ tận tình mà không có kết quả tốt mà.

Nhưng mà, bây giờ Dương Mộc Yên làm ra chuyện xấu như vậy, Thượng Quan Ngưng cũng không muốn nhúng tay vào quá nhiều, nếu Mộc Thanh muốn gặp Triệu An An, muốn đích thân giải thích chuyện của Dương Mộc Yên, thì cũng không sao.

Gặp thì gặp đi, cô sửa đổi kế hoạch một chút là được.

Dù sao thì, không lâu nữa, cô nhất định sẽ làm cho hai người đến được với nhau.

Tởng tượng đến việc Triệu An An và Mộc Thanh kết hôn, trong lòng Thượng Quan Ngưng lập tức tốt lên rất nhiều.

Cô cười nói với Mộc Thanh: “Chắc chắn kế hoạch sẽ tiếp tục, chị chuẩn bị lâu như vậy, tìm nhiều người giúp đỡ như vậy, không thể bỏ dở giữa chừng. Huống chi, những chuyện chị làm đều là vì em, và vì hạnh phúc của Triệu An An. Chỉ có gả Triệu An An cho em, chị mới có thể yên tâm, mới có thể ăn nói với bà ngoại và dì, hai người đã nói, giao chuyện hạnh phúc cả đời của Triệu An An cho chị rồi!”

Bây giờ Mộc Thanh vẫn còn sợ Thượng Quan Ngưng, lúc nào cô cũng làm cho người ta cảm thấy mình ôn hoà nhã nhặn lịch sự, nhưng mà khi đụng vào vấn đề mà cô không thích, cô sẽ rất sắc bén, liều mạng giống như Cảnh Dật Thần.

Anh nhỏ giọng hỏi: “Em có thể đi tìm Triệu An An không?”

“Được, đi đi!” Thượng Quan Ngưng cười khổ đáp ứng, sao cô cảm thấy mình giống như cường hào chia rẽ hạnh phúc của người ta vậy, ép hai người không được gặp nhau giống như Ngưu Lang Chức Nữ!

Nhưng mà nếu không phải hai người không chịu cố gắng, sao tôi phải làm kẻ ác chứ!

Cô cũng muốn làm người tốt mà!

Mộc Thanh nghe thấy Thượng Quan Ngưng đồng ý thì liền vui không chịu được, vừa muốn nói ngọt thì liền bị Thượng Quan Ngưng ngắt lời: “Được rồi, đừng nói lời dễ nghe nữa, chị chỉ có một yêu cầu, em không thể nói kế hoạch cho An An biết, không thể để nó biết chuyện, còn lại thì chị mặc kệ.” Là không thể quản được.

Mộc Thanh cười đáp ứng, ngắt điện thoại, anh sửa soạn bản thân cho thật đẹp trai, cầm quà cho bà cụ Triệu và Triệu Chiêu rồi lái xe đến Triệu gia.

Về phần Triệu An An, món quà tốt nhất dành cho cô chính là anh đây!

Tới Triệu gia, là bà cụ Triệu tự mình tiếp đãi Mộc Thanh, Triệu Chiêu đi công tác, hai ngày rồi chưa về.

Bà cụ Triệu đã sớm xem Mộc Thanh như là cháu rể rồi, bây giờ nhìn thấy Mộc Thanh đến thì liền cười toe toét.

Nhưng mà hôm nay bà không biểu hiện quá nhiệt tình, chỉ lặng lẽ nói chuyện với Mộc Thanh.

Hôm nay Triệu An An có hơi khác thường, đến giờ vẫn chưa rời khỏi phòng, cứ nhốt mình trong phòng mãi, nghe thấy Mộc Thanh đến cũng không đi ra đón, đúng là kỳ lạ mà.

Bà cụ không biết cháu ngoại bị làm sao, đành phải quăng cho Mộc Thanh một ánh mắt, nói nhỏ: “Đứa nhỏ ngoan, con lên xem thử xem, nếu con nhóc kia nổi điên, con hãy tha thứ nó thêm một chút, khổ sở cho con rồi!”

Mộc Thanh cười lắc đầu: “Bà ngoại nói gì kỳ vậy, con thích An An còn không kịp, sao lại khổ sở chứ. Mặc kệ An An có chịu gả cho con hay không, con vẫn sẽ chăm sóc em ấy cả đời, bà ngoại yên tâm đi!”

Chuyện này, Mộc Thanh đã nói rất nhiều lần, nhưng mà chưa có lần nào lại bình tĩnh và thản nhiên như thế.

Trước kia, Triệu An An không muốn gả cho anh, trong lòng anh rất tức giận, nhưng mà bây giờ, anh cảm thấy có lấy hay không cũng không sao cả, cho dù cô không lấy anh, anh cũng sẽ đối xử tốt với cô.

“Còn có, bà ngoại, con muốn nói cho bà nghe một tin tốt, sở nghiên cứu thuốc chống ung thư đã có đột phá rất lớn, sau này mặc dù bệnh tình của An An tái phát, con nghĩ, con cũng có thể cứu mạng em ấy!”

“Cái gì?!”

Bà cụ Triệu lập tức đứng dậy, vừa mừng vừa sợ hỏi: “Con nói thật sao? An An nó... Sẽ không sao?”

“Con không chắc chắn 100%, nhưng mà vẫn có thể nắm chắc 90%!”

Lúc đầu Mộc Thanh không muốn nói chuyện này, dù sao thì thí nghiệm của anh vẫn chưa hoàn thành, nhưng mà anh rất tin tưởng loại thuốc mà mình nghiên cứu chế tạo ra, bây giờ nói ra, cũng có thể làm bà cụ Triệu yên tâm gả Triệu An An cho anh.

Quả nhiên, bà cụ Triệu vui đến chảy cả nước mắt, bà nắm tay Mộc Thanh nói: “Tốt quá, tốt quá! Bà biết, để An An đi theo con là đúng mà! Sau này bà sẽ nói với mẹ An An, chắc chắn nó sẽ rất vui!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.