CHƯƠNG 19
Lần đầu tiên bị kẻ khác dạy dỗ như vậy, Fiennes lại chỉ cảm thấy trong lòng gợn lên những cơn sóng khó gọi thành lời, như thể từng góc khuất lẩn chìm bấy lâu đột nhiên bị chiếm trọn, nhất thời khiến hắn nảy sinh một thứ cảm giác kích động mãnh liệt. Trần Cận giống như một mặt gương, đứng trước hắn, Fiennes luôn vô thức bộc lộ chính mình, mà những tia phản xạ hắn ngẫu nhiên đáp lại, lại chói lòa đến muốn thương tổn con mắt người ta.
Vốn đã không định thể hiện thái độ thế này, nhưng lời buột khỏi miệng rồi Fiennes mới nhận thấy mình có chút sỗ sàng: “Trần Cận, tôi có thể giúp cậu chứng tỏ bản thân.”
“Anh đâu phải Chúa Cứu Thế, khỏi cần lo chuyện bao đồng, anh đi gây dựng cho thiên hạ, rồi ai gây dựng cho anh?” Trần Cận quay đầu nhìn hắn, sống lưng ưỡn thẳng, “Tôi đủ thỏa mãn với tình trạng hiện giờ rồi, không phiền anh làm ơn.”
“Cậu không tin tôi?”
“Không, chỉ là tôi muốn dựa vào chính mình.”
Fiennes cũng cảm thấy bản thân quá nóng vội, rốt cuộc khẽ cười xòa: “Đứng đắn cao thượng như vậy, coi chừng bị đâm lén.”
“Phải rồi, chịu thiệt với anh có ít đâu, giờ muốn gì nữa?” Vừa nói vừa quào quào tóc, bộ dạng bực bội, “Đại ca à, tự lo cho mình giùm đi, ngồi cao chót vót như anh cũng đâu có dễ.”
“Cậu biết đấy, sự cạnh tranh trong nội bộ Hào Môn tàn khốc vô cùng, dù là Diệm cũng không thể thao túng tất cả, phần tử ly khai càng ngày càng ngang ngược hiếu chiến, chỉ có thanh trừng toàn diện mới đảm bảo thực hiện được mục tiêu của mọi phân bộ… dù chẳng một trò chơi nào thực sự công bằng, nhưng ta vẫn buộc phải chơi đến cùng.”
“Không dưng giọng điệu nghe cổ hủ dữ vậy, mà thấy quen tai lắm à, ai ta…” trầm ngâm chút chút rồi như bừng tỉnh, búng ngón tay cái chách, “Rồi, Gallo Ge.”
Fiennes không nổi giận mà chỉ cười cười: “Xem ra cậu vẫn thấy mình chưa được góp hết sức nhỉ?”
“Anh hùng không đất dụng võ, giờ còn bi đát đến nước giả dạng em út nhà mình đi lòe thiên hạ, bữa sau phải kêu Trần Thạc diễn tôi thử coi sao” Trần Cận lớt phớt lượn tới trước mặt Fiennes, trong khoảnh khắc, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên ám muội, thấp thoáng bập bùng những tia lửa cháy, nhuốm đẫm sự khiêu khích mãnh liệt, thoáng chốc, vẻ mê hoặc lẫn sững sờ hiển hiện trên mặt Fiennes, Trần Cận bất thần giật lấy cổ áo đang phanh nút của đối phương, đổ mình áp trên ngực hắn, rồi lanh lẹ gắn môi lên yết hầu hắn, khêu gợi mút hôn, khiến đối phương khẽ rên rỉ, rất nhanh, cánh tay đôi bên đã quấn lấy nhau, chà xát đến khó xa rời.
Ngay lúc Fiennes sắp khống chế không nổi dục tình bùng phát, vòng tay đột ngột trống rỗng, khí lạnh trôi sượt qua ngực hắn, hụt hẫng khôn tả, kích thích khôn tả, cho đến khi hai mắt bừng tỉnh rõ ràng, chằm chằm chiếu thẳng vào đôi con ngươi trong suốt lạnh lùng mà ma mãnh của Trần Cận.
“Ngụy trang… ngón nằm vùng bắt buộc, tôi đủ điểm qua cửa chưa?”
“Đúng là càng phải tin tưởng cậu.” Lời lẽ nghe không ra nửa li cổ vũ, xem chừng Fiennes đã có chút kìm chế không nổi, chực phát tác ngay tại trận.
Coi bộ không nên thử nghiệm với hắn a, thất sách a Thành ra đành cười khan: “Phải y như thiệt mới qua cửa được a.”
“Kỹ thuật diễn xuất của cậu quá đủ thật rồi, cả tôi suýt chút nữa cũng bị cậu lừa.”
A, coi cái gã này làm bộ tỉnh rụi như không, nhưng miệng lưỡi châm chích vậy mấy hồi thấy hắn xài với mình đâu, xem ra chọc giận hắn thiệt tình rồi. Vừa xong diễn đúng là có hơi… một giây lúc ấy, bản thân mình cũng đã tưởng không còn là diễn kịch, nhận ra những tia dục vọng lóe lên trong mắt kẻ khác, mà đối tượng lại chính là mình, cảm giác này quả có chút… lệch lạc.
Trần Cận trỏ trỏ ra phòng khách bên ngoài, tính lỉnh đi: “Tôi… đi tắm đây.”
“Liệu có thể nói tôi biết, vì sao cậu muốn gặp Diệm không? Không phải chỉ đơn giản để nhìn qua một lần chứ?”
Tính cậy miệng nhau a? “Bí-mật.” Bày ra biểu cảm hàm ý sâu xa rồi dứt khoát quay lưng đi thẳng vào phòng tắm.
Kỳ thực, Trần Cận cũng không phải “sùng bái mù quáng”, hắn và Diệm đích thực có một mối tương giao sâu sắc, chẳng qua đương sự không hề hay biết mà thôi, có điều với Trần Cận mà nói, đó vẫn luôn là một chuyện cũ đáng để ghi nhớ.
Mỗi ba năm, Hào Môn sẽ tổ chức một cuộc tập trận với quy mô lớn, nổi tiếng là kỳ sát hạch khắc nghiệt nhất của đội sát thủ – “Khảo sát Scotch”. Chín năm trước, một đấu thủ trẻ mã số NR-9 trở thành quán quân với thành tích 8 tiếng 36 phút 57 giây, ghi dấu kỷ lục xuất sắc nhất trong lịch sử Hào Môn, không quá bốn năm sau, người đó trở thành thủ lĩnh tối cao của Hào Môn, “Diệm”.
Ba năm trước, hắn từng lấy đó làm mục tiêu, tham dự chiến dịch cực kỳ gian khổ này, kết quả hắn hoàn thành trong 14 tiếng 23 phút 27 giây, thành tích xếp hạng nhất năm đó, đồng thời phá kỷ lục vô địch trẻ tuổi nhất, nhưng chừng ấy không đủ xoa dịu sự đả kích Trần Cận phải chịu đựng, khi ý thức được mình đã thi đấu một cách hoàn hảo, hắn bắt đầu nảy sinh thêm một sự sùng bái mới mẻ với Diệm.
Tình hình lúc đó, hắn đang ước lượng tốc độ, tìm kiếm trạm kiểm soát, mọi khâu chào sân, bọc hậu đều rất thuận lợi, đến khi bắt đầu mô phỏng tư duy tội phạm để phán đoán thì gặp trở ngại, rốt cuộc bị luẩn quẩn lạc lối khi vượt rừng Đen, nhưng không để mình tuyệt vọng tới mức bỏ cuộc như nhiều đấu thủ khác, hắn quyết tâm kiên trì đến cùng, kết quả bước một bước tới được địa vị hôm nay, nhưng điều khiến hắn mãi canh cánh trong lòng là… hắn muốn biết Diệm làm thế nào hoàn thành được tất cả trong vòng 8 tiếng rưỡi, chưa nói năm đó còn không được trang bị hệ thống định vị vệ tinh, để có thể cầu viện bất cứ lúc nào.
Vẫn nhớ rất rõ ràng, lúc qua hẻm núi thì mất đầu mối, thiếu chút nữa không thoát được, hắn đã tự nhắc đi nhắc lại rằng phải giữ bình tĩnh, cuối cùng là ngồi luôn xuống đặt mình vào địa vị của Diệm mà suy luận, nếu là Diệm, hắn sẽ làm gì? Hắn nhất định sẽ lựa chọn đường tắt trực tiếp nhất, hiệu quả nhất để đánh chiếm trạm địch, nhưng hắn làm cách nào? Sau khi phân tích bốn phương án khả thi, Trần Cận dứt khoát chọn cách đơn giản nhưng trí mạng nhất, bất quá kinh nghiệm của Diệm dạy cho hắn, đường cùng dù đánh liều nhưng nhất định vẫn phải biết giữ mạng, chiến thắng không phải mục tiêu duy nhất, mà thời gian càng không thể lãng phí, có lẽ đây chính là cái gọi là bản năng sinh tồn của kẻ mạnh. Thực tế chứng minh, đặt cược không lầm, hắn phá vòng vây thành công.
Này là một đoạn chuyện cũ Trần Cận vừa ngâm mình trong bồn tắm vừa nhớ lại, bất quá, tư tưởng cá nhân của Diệm thực sự gây ảnh hưởng đến ít nhiều quyết định của hắn, khiến hắn đôi khi nổi trội hơn người khác, hay có thể nói là hành động càng liều lĩnh hơn.
Niềm tin, đó là bí quyết tồn tại Diệm truyền đạt đến mọi thành viên Hào Môn. Lại nói, cho đến giờ chưa có một ai khác khiến Trần Cận chú tâm đến vậy, hôm nay khi Fiennes nhắc đến cuộc hội đàm, đặc biệt là lúc hắn ta nói có khả năng Diệm sẽ tham dự, thực tình hắn kinh ngạc muốn chết, đúng là nhắm đúng tim đen nhau a…
Gã Fiennes này cũng biết gài người ta lắm, cứ như hắn ta biết tỏng hắn muốn gì, rặt hại hắn rối linh tinh beng, đầu óc nảy ra toàn ý tưởng quái dị, đã vậy giờ còn lôi “Diệm” ra nắn gân hắn, nói một hồi lại vẫn quay về đúng cái vấn đề ấy, nham hiểm thiệt tình a
Đột nhiên hắn nghĩ tới một giả thiết điên rồ… Fiennes không phải có mâu thuẫn gì gì với Diệm chớ… Mà nếu vậy thật, mạng hắn thành ra treo lủng lẳng họng súng rồi còn gì?! Hắn còn chưa mơ được lún đầu giữa đám thượng cấp tranh giành đấu đá đâu, cơ mà nghĩ kĩ thì không phải, cứ coi bộ dạng tâm huyết của hắn ta bây giờ thì biết, chắc không vấn đề gì đâu a Bất quá đêm nay dám hắn phải vận hai mấy thành công lực đặng kiềm chế cơn kích động muốn xông tuốt vô phòng Fiennes, chặn ngang xương cuộc hội đàm quan trọng, chung quy lại người kia cũng đâu có dễ gặp được a
Diệm luôn luôn hành động rất quyết đoán, gần đây tình hình vùng Trung Đông biến động, các phe phái san bằng quyền lực, không thiếu những kẻ đối địch chuốc thù hằn với hắn, nội bọn phần tử ly khai đã đủ chứng minh điều đó. Kể từ giờ phút này, Trần Cận lại bắt đầu nghiêm túc sắm vai diễn mới, buộc phải cố gắng, đã không còn đường lui nữa rồi.
Sau ngày mai, đối với Trần Cận mà nói, không chừng sẽ là một trận gian khổ. Mới sáng sớm Michael đã mò đến đập cửa, tay xách túi lớn túi nhỏ, vừa thấy Trần Cận đầu tóc bù xù đi ra đã tống hết cho hắn cả mớ bọc bị: “Của chú mày, đại ca bảo coi số đo của chú mày để sắm mấy bộ đồ, toàn lựa theo thẩm mỹ cậu em chú mày đó.”
Trần Cận tuỳ tiện gẩy một cái mác lên coi giá: “Chà chà, coi bộ mình có một thằng em phá gia đây”
Michael vung vẩy một hộp băng hình trong tay, rồi lôi Trần Cận vào phòng khách, ngồi xuống cái ghế bự, bắt hắn ngoan ngoãn quan sát mà học tập.
“Đây là hội trường buổi họp báo với phóng viên cách đây mấy tháng, nội dung đoạn cuối từng gây sóng gió một thời đấy, nhân vật chính Trần Thạc và Trịnh Diệu Dương của tập đoàn Trụ Phong, người trước là cậu em yêu quý của chú mày.” Michael tỉnh bơ tóm tắt nội dung cuộn băng, một điều cậu em, hai điều cậu em, hại Trần Cận nghe đến phát ngứa ngáy.
“Ông anh có ý gì đấy hả? Phải quân tử không a?” Đã quyết ngấm ngầm bùng phát, “Ông ăn no rửng mỡ đi móc máy ba thứ nhảm nhí rồi tính làm gì hả? Từ đầu đến cuối vẫn là việc của Hào Môn, Trần Thạc là Trần Thạc, mắc gì ông lôi nó vào?”
Không đợi Michael bật ra tiếng “Mày…”, Fiennes đã bước vào, trấn an Trần Cận.
“Cậu hiểu lầm rồi. Michael chỉ muốn cậu hiểu rõ hơn tác phong cử chỉ của cậu em cậu trước công chúng, tránh bị lộ quá dễ dàng.”
Michael đưa mắt nhìn đại ca đầy biết ơn, hắn thật tình hãi phải đấu khẩu với thằng nhãi tệ lậu này, lời qua tiếng lại một hồi, rốt cuộc toàn hắn thua, nhiều khi khùng lên chỉ muốn nhào vô tẩn cho nó một trận, nhưng lần nào cũng phải ráng nhịn, sau rồi ngẫm lại, thằng nhỏ cũng không đến mức đáng ghét, cơ mà bảo nó là đồ quái thai nhất quyết không sai.
Băng vừa lên hình được một phút, thị giác khán giả đã bị kích thích dữ dội. Ánh mắt Fiennes lia từ màn hình qua mặt Trần Cận mấy bận, rốt cuộc kết luận: “Nhìn qua bề ngoài, hầu như không phân biệt được.”
Trong khi Michael lại không biết sống chết đế thêm: “Nhưng coi tính tình, đúng là dứt khoát không thể cùng một hạng người.”
“Nè! Ông mặt cá gỗ, ăn nói đàng hoàng à, mắc gì không dưng ông bôi bác tôi!”
Không dưng cái đầu bây ấy… “Thử nghĩ, nếu tao có một thằng anh mặt mũi y đúc, cá tính lại một trời một vực, điên khùng tệ lậu, vừa bê bối vừa càn quấy, đích thị cái loại từ đầu đến chân không chỗ nào ra hồn, tao nhất định sẽ rầu ruột lắm lắm, thật tình mất mặt a, đáng sợ a Cũng may mình không phải sinh đôi, mẹ à, con biết ơn mẹ lắm.” Thật hiếm thấy Michael xúc động tràn trề, nói xong còn nghiêm trang phác phác một dấu thập trước ngực.
“Khinh người quá đáng a.” Miệng nói vậy, nhưng lạ là hắn chưa trả treo lại, bởi vì màn hình vừa chiếu đến đoạn hai nhân vật hợp lực đối phó với công chúng, nghe được câu “Gặp gỡ Trần Thạc là điều may mắn nhất với tôi.” của Trịnh Diệu Dương, hai mắt Trần Cận đã trợn trừng, thì ra chính sau cái vụ họp báo này, hắn mới bị một thằng bốn mắt rượt theo đòi chụp hình trên phố, Trần Thạc cũng to gan thiệt, ngồi trước cả đám người vậy mà cứ nhìn thằng Trịnh đắm đuối, lại còn phát ngôn mấy câu đến mờ ám, rõ là bị dạy hư hỏng a
“Em cậu can đảm thật, không như ai đó, một số mặt quá bảo thủ.” Fiennes vu vơ ám chỉ, vừa mỉm cười vừa phát biểu một câu đầy hàm ý.
Khích Trần Cận một phen lạnh xương sống: “Anh nói ai đấy hả?!”
“Leslie… chú mày nổi không đó?” Lại nói bên kia, Michael càng xem Trần Thạc trên màn hình càng phát hoảng, điềm đạm chừng mực lịch lãm, mà quay lại nhìn cái thằng đang ngồi ngả ngớn trên ghế… bảo làm sao yên tâm được, “Chú mày muốn tu thành như kia, chắc mất hơn trăm năm quá? Thật tình trông nhang nhác là may lắm rồi, tao không dám hy vọng nhiều lắm ở mày.”
“Xì ông anh mặt cá gỗ đúng là thiếu hiểu biết, ông tưởng Trần Thạc như kia mà sướng hở? Gì chừng mực đứng đắn, cho ông ông thèm không?” Trần Cận đứng dậy, tới trước đầu máy rút luôn băng ra rồi quay lại, ánh mắt đột nhiên lấp lóe, “Mấy người sao biết được… tôi và Thạc Thạc nhà tôi có thần giao cách cảm, việc người này làm được, người kia đương nhiên cũng làm được.” Tự dưng có vẻ ngán ngẩm phẩy phẩy tay với Michael, “Ai dà giải thích với thể loại sinh vật một trứng cấp thấp như ông anh không ăn thua, nói ông cũng có hiểu đâu”
“Mày…” Michael lại một lần nữa cứng họng.
Đêm trước khi vào trận, đạo cụ đã được sắp đặt đâu vào đó, kể cả thiết bị chống nghe lén, thiết bị theo dõi mini, tạm thời không thể mang vũ khí theo người, để đề phòng, Michael đã bố trí các điểm giấu vũ khí, nếu tình hình chuyển biến xấu, lập tức sẽ điều quân đặc chủng tới hỗ trợ.
Tối hôm đó có ba vị khách lạ xuất hiện, nghe nói đều là cơ sở ngầm cấp cao của Hào Môn, thường thường thể hiện bản lĩnh trong những tình huống khẩn cấp nhất.
Nhiệm vụ đầu tiên của Trần Cận là tiếp xúc với Ngô Cung lần nữa, thu thập được thông tin chính xác về sòng bạc lớn và khu giải trí, để nắm được lịch trình của San Lệ Tô trong thời gian ngắn nhất.
“Ai mà biết lại phải đi gặp đồ con rết ấy chớ, lão háo sắc đó khó đối phó chết đi, lần trước thiếu chút nữa vì lão mà…” vừa nhớ ra chủ đề này dính dáng đến vài đoạn cấm kị, quanh đây lại đông người, hắn vô thức liếc mắt qua Fiennes, sáng suốt quyết định thôi thì trả thù để sau vậy.
Fiennes đưa ra chỉ thị cuối cùng: “Phải tuyệt đối giữ tiến độ, nếu đánh tâm lý không hiệu quả, buộc phải dùng biện pháp cực đoan, nhưng tránh làm San Lệ Tô bị thương, cô ta là nhân chứng quan trọng, mất đầu mối của cô ta, tổn thất sẽ rất lớn.”
“Rõ.” Trần Cận gật đầu, bụng dạ bắt đầu nặng trịch, dù sao cũng đâu phải một vụ vặt vãnh, nếu xử lý không gọn gàng, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến cả việc điều tra của cấp trên.
Michael giới thiệu cô gái Nga dong dỏng đứng kế bên: “Đây là Salwa, stylist, cô ấy sẽ giúp bề ngoài chú mày từ đầu tới chân giống hệt cậu em mày.”
Trần Cận thầm líu lưỡi, thật đúng là tội nợ a, rồi không bắt hắn tròng đồ đen thui chớ?
Nửa tiếng sau, bước ra trước mặt dân tình đã không còn là Trần Cận vốn có nữa, đến tóc cũng cắt ngắn mất nửa tấc, thiệt tình lúc đó hắn xót ruột muốn chết. Cơ bản đã có thể gọi là áo quần bảnh bao, đàng hoàng phong độ, toàn thân đều toát lên sức hấp dẫn siêu phàm của một ngươi đàn ông thành đạt.
“Thay da đổi thịt a…” Michael tán tụng.
“Ăn nói cẩn thận, ông anh mặt cá gỗ.” Tuy vẫn là lời lẽ vô lễ như cũ, nhưng phối hợp với một bộ Âu phục chỉn chu, biểu cảm lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm sắc bén… thật đúng là có sức đả kích ghê gớm.
Fiennes bước tới trước mặt hắn, có vẻ suy tư nghĩ ngợi, rốt cuộc nhẹ nhàng nói: “Hiệu quả không tồi, bất quá dáng vẻ trước đây giống với cậu hơn.”
“Cuối cùng cũng có một người biết hàng nha! Tôi cũng biết hồi nào tới giờ tôi vẫn đẹp trai hơn a” Nghe tới câu này cả đám xung quanh nhất loạt há mồm chết lặng.
——————-
một trứng: dồi =))))) ai hiểu khúc nầy dồi dơ tay =)))))) ồi nữa, ai dơ tay dồi thì ngồi iên ó =))))) bợn chẻ lào chưa dơ tay wa ây mình cùng luận não Cận =))))))