CHƯƠNG 20
Chiến dịch long trời lở đất chính thức khai hỏa, đến khi Trần Cận trong lốt mới cứng cựa ra trình diện, Ngô Cung kinh ngạc đến quai hàm rớt ra lại chắp vào, chắp vào lại muốn rớt ra, cứ như vậy miết một hồi, Trần Cận đã âm thầm nghiến răng muốn nổi sùng lắm rồi, nhưng rốt cuộc nhờ ơn tác phong kinh người của Trần Thạc mà còn nhịn được, bất quá, một bên đã nháy nháy mắt, cầu cứu Michael.
Ve Gió đại nhân (đã được săn sóc qua bởi kỹ thuật cải trang siêu phàm của Salwa), để xong việc không bị Trần Cận nhắm đầu trả thù, hắn đành ra dáng trí thức không hiềm chuyện cỏn con, tự giác đỡ lời: “Ngô gia, mong ngài có thể ra tay mở đường, Trần tiên sinh và cả Fiennes tiên sinh đều vô cùng biết ơn.”
“A, phải phải.” Ngài Rết lúc ấy mới sực tỉnh, đương nhiên vẫn còn cảm thấy áp lực nặng nề bởi sự thay đổi kỳ dị có một không hai này, “Hẳn rồi hẳn rồi, Trần tiên sinh…” sấn lên bắt tay Trần Cận, “Lần trước là tôi không rõ sự tình từ đầu, không biết anh là cốt cán Hào Môn… Quả là, không nhận ra ngay nhân tài ẩn mình, tưởng lầm Trần tiên sinh như đám đàn em, thật mạo phạm quá.” Biết mạo phạm còn chưa chịu thả tay ra?! Cái thói ở đâu hả!
“Việc ấy, Ngô gia không cần để bụng. Có những chuyện ta đều hiểu là được rồi.” Trần Cận nghiêm mặt xa gần cảnh cáo, “Lần này Ngô gia hết lòng với Hào Môn, hẳn nhiên chúng tôi sẽ ghi nhớ, sau này cần đến, Hào Môn cũng sẽ ra sức vì Ngô gia.”
Cặp mắt háo sắc kia vẫn nhịn không được mò mẫm soi mói từ đầu tới chân hắn: “Trần tiên sinh quả nhiên thẳng thắn, có những lời này của anh, Ngô mỗ nhất định phải dốc hết sức hỗ trợ.”
“Đa tạ.” Mỉm cười hoàn hảo, thể hiện cả vẻ tự tin nắm chắc phần thắng lẫn khí chất chừng mực lạnh lùng, đích thị là Trần Thạc.
Đến Michael đứng đối diện cũng phải thừa nhận, Trần Cận lúc này mang một phong thái vừa ung dung vừa nguy hiểm khó mà diễn tả, không lẽ anh em nhà nó có thần giao cách cảm gì gì đó thật?
Có được thông tin đích xác rồi, Trần Cận và Michael cùng đám vệ sĩ hùng hồn rồng rắn rút quân, xe vừa ra đến đầu phố, Trần Cận lập tức lộ nguyên hình sừng sộ: “Mặt cá gỗ, ông đúng là đồ đểu mà, vừa xong con rết khốn kiếp ấy quấy rối tôi đó, bộ ông không thấy hả, ông được lắm!”
“Có phải quấy rối tao đâu, làm sao tao phải cuống lên?” Michael lần này cũng không chịu thua, độp lại: “Mà đồ đàn ông lố lăng bừa bãi như chú mày, nếm mùi sớm đi là phải, loại ấy chúng nó nhận đồng loại không sai đâu.”
Hỏng bét, làm sao lại nói toạc hết bụng dạ ra rồi, cả giận bộc phát a.
“Ông nhắc lại lần nữa xem…” đôi mắt vừa phừng phừng bốc hỏa giờ đã sa sầm lạnh băng.
“Đằng trước, dừng xe!” Michael đột nhiên quát lên, tài xế vội đạp thắng phanh gấp, ông anh Michael lập tức phi thẳng lên ghế trước, tránh xa tầm sét đánh là sáng suốt nhất, bỏ lại Trần đại ca ngồi tức tối sau xe.
Trạm đầu tiên đêm đó – Hồng Đạt, sòng bạc bán công khai nổi danh nhất thành phố, một nơi để mặc sức vung tiền như rác.
Tuy sinh ra trong một gia đình có nòi cờ bạc, nhưng lạ là hai anh em Trần Cận, Trần Thạc tuyệt nhiên không hề ham thích đỏ đen, thậm chí còn có phần ác cảm, có lẽ vì từ nhỏ đến lớn đã thấm thía quá đủ sự khốn khổ của những con bạc phải sống phiêu bạt bấp bênh như cha mẹ mình, từ đáy lòng bọn hắn đều không thể chấp nhận chuyện này, thậm chí Trần Thạc còn coi nó như một trò “tự tra tấn vô vị”, ấy vậy mà bữa nay lại có cơ hội ôn lại gia nghiệp a
“Hình như chú mày bảo chú mày đánh bạc thường thôi hả.” Trước khi vào bàn, Michael lo lắng ghé tai hỏi hắn.
“Đằng nào tiền thua cũng là ông trả, gì phải lo, hạ bài cho đúng kiểu là được.” Trần Cận thờ ờ đưa mắt nhìn Michael, “Tôi đóng Trần Thạc thôi, có ai kêu diễn vai thần bài đâu, ông anh xem phim Hồng Kông lắm quá à?”
Michael cắn răng nuốt cái từ đã chực vọt khỏi miệng lại, hạ quyết tâm chờ xem thằng lỏi con này sẽ “đúng kiểu” thế nào đây.
Trần Cận đã mở miệng vào việc chính: “Ông chắc tối nay San Lệ Tô sẽ đến chứ?”
“Năm ngày gần đây, tối nào cô ta cũng tới lúc chín giờ, mà chỉ đánh tài xỉu, không bao giờ làm cái, hơn nữa chơi đúng nửa tiếng là rút lui, chưa lần nào lâu hơn.”
“Loại người đặt tài ra tài đặt xỉu ra xỉu, lại biết tự chủ như thế, dễ thắng lắm.” Trần Cận kết luận chắc chắn, “Không thể coi thường cô ả này được.”
“Đầu óc chú mày xem ra cũng có lúc tỉnh đấy.”
“Ý gì hả?” Quẳng cho Michael ánh mắt phê bình sắc lẻm, uy lực vô cùng của Trần Thạc, bảo đảm hắn không còn cửa cự nự, sau ngồi ngẫm lại, coi bộ mình diễn hơi bị nhập vai quá thì phải?
Hôm đó quả nhiên không chộp hụt, vai nữ chính ra sân khấu rất hoành tráng, một bộ đồ tím tuyền, tóc uốn yêu kiều quyến rũ, chậm rãi bước vào sòng bạc với gương mặt khoác vẻ lạnh nhạt, Trần Cận giờ có bảo nhớ lại diễn xuất đặc sắc của cô nàng trong mớ AV cũng chịu không rung rinh nổi, vì người phụ nữ này thực sự không phải hạng nanh nọc chua ngoa tầm thường, chỉ cần sảy chân một bước không chừng sẽ lĩnh đủ với cô ta.
Kế hoạch đặc biệt hiệu quả ở chỗ nhanh chóng giành được một vị trí vừa dễ dàng thu hút sự chú ý của San Lệ Tô vừa không quá lộ liễu, Trần Cận im lặng quan sát San Lệ Tô đặt cửa, cô ta không cược một cách tùy hứng, hình như đều đã suy tính qua, cũng không phải ăn được cả, nhưng thắng nhiều hơn thua. Nói chung… mọi sự đều hết sức bình thường, bình thường đến mức có chút kỳ quái.
Thực tế mà nói, một “chân gỗ” trứ danh như vậy, căn bản không có chuyện đêm nào cũng phải đến sòng bạc góp nhặt mấy đồng tiền lẻ, cô ta dư sức thao túng những vụ làm ăn bạc tỉ, chuyện này rõ ràng bất hợp lý đến đáng ngờ. Trần Cận nghĩ, nếu hắn không đoán lầm, cô ta tới sòng bạc để chờ ai đó, hoặc trung chuyển một thứ gì đó. Ngày đầu tiên, phí công.
San Lệ Tô không hề để mắt nhìn đến hắn, Trần Cận cho rằng cô ta cố ý làm vậy, vì thế hắn chọn cách không rút dây động rừng. Ngày thứ hai, hệt như hôm trước, cũng khéo thật.
Đêm thứ ba, Fiennes mới đi được một ngày rưỡi đã bất ngờ liên lạc với Trần Cận.
“Cô ta rất kỳ lạ à?”
Trần Cận cũng có chút rầu rĩ: “Chắc chắn cô ta muốn tôi làm gì đó, nhưng tôi không thể khẳng định… cô ta tuyệt nhiên lờ đi mọi kiểu ám chỉ, đàn bà con gái đã trang điểm ăn diện mà lại thờ ơ trước đàn ông đẹp trai lắm tiền, rõ là bất thường, nhất định phải có nguyên nhân hợp lý.”
“Cô ta đang đợi người.”
“Anh… sao dám khẳng định?”
“Tôi có thông tin mới, cô ta đang đợi kẻ nhận ám hiệu.”
“Ý anh là… cô ta đợi khách mua mới à?”
“Nói cho chính xác, là chiêu bài mới từ tên trữ hàng gan góc đang chỉ huy cô ta, hàng tồn lại có kẻ mạo hiểm muốn mua, nhưng lần này bọn chúng rất thận trọng.”
“Vậy có cần thiết phải chường mặt đến sòng bạc cả tuần nữa không?” Đã thế thì dù đong đưa kiểu gì cũng đâu ăn nhằm với cô ả, “Không phải tôi manh động, chỉ e lỡ mất thời cơ thôi, vậy đêm mai tôi sẽ tiếp cận trực diện với cô em nhé.”
“Tốt nhất là khiến cô ta tin cậu không phải đối tượng nguy hiểm, hễ thấy động phải rút lui ngay lập tức, San Lệ Tô có thể đã biết về cậu, không loại trừ khả năng cô ta biết cả Trần Thạc.”
“Nhưng cô ta đã xác định tập đoàn Trụ Phong không phải khách hàng của mình.” Trần Cận vừa tự phân tích đã thấy tình thế lạc quan hẳn lên, “Nếu vậy, thân phận của tôi xem ra vẫn kín đáo lắm, trước mắt bọn chúng không thể đoán được mục đích thực sự của tôi.”
“Khi tiếp cận cô ta, cậu phải đặc biệt cẩn thận.” Fiennes rất ít dặn dò người khác như vậy, chỉ vì đây là Trần Cận, hắn không muốn có một chút nào bất trắc.
“Rõ rồi, cũng mong ông anh điều tra tới tới giùm đi, để tôi đỡ khỏi vòng vèo mãi.” Trần Cận vừa nghĩ mấy bữa nay cứ phải đứng đắn nghiêm trang miết, giờ được dịp phải xả hơi liền: “Giờ tôi mới biết ấy, tán gái cũng mệt ghê gớm. Rủi chiến hết nổi, tôi sẽ kêu cha mặt cá gỗ lên đài luôn, không lại bảo toàn giành hết vinh quang của ổng.”
Đầu dây bên kia nghe bật cười một tiếng.
“Rồi, biết thế, đa tạ đại ca đích thân bật mí tin tức xịn, thằng em sẽ quyết tận dụng thời cơ.”
“Đừng hành động một mình, giữ khoảng cách tối đa mười mét với Michael.”
“Lúc quyết định chỉ có tự mình cứu mình, nhiều khi một mét đã đủ quá xa rồi.”
“Người hiểu được nguyên tắc ấy tức là có kỹ năng sinh tồn hoàn thiện.”
Trước khi ngắt máy, Trần Cận cười cười báo cáo: “Đại ca à, San Lệ Tô chơi tài xỉu thắng giùm mình đến tám bảy ngàn đô Hồng Kông rồi nè”
“Khoản lời lớn vậy cậu cứ giữ lại, sau này coi như tiền tử tuất được rồi.” Hiếm có dịp nghe Fiennes nói chuyện bông đùa bằng giọng điệu nghiêm trang vậy, hại Trần Cận cũng sửng sốt, phá lên cười.
“Ông anh thành dễ thương rồi nha”
Tim Fiennes thoáng đập mạnh, chính hắn cũng không thể lý giải nổi thứ phản ứng ngốc nghếch này của mình. Dễ thương à? Đổi lại trước đây, hắn căn bản không thể chấp nhận kiểu từ ngữ ẻo lả ấy nói về mình, này ngang bằng khiêu chiến với cả quyền lực lẫn địa vị của hắn. Mà hắn càng không tưởng tượng được lại tồn tại một thủ lĩnh phân bộ cấp quốc gia có thể khiến hắn không sao kiềm chế nổi thế này. Cảm giác hụt hẫng dai dẳng đã dần dần trở thành một nỗi buốt nhói ngọt ngào đến lạ lùng, từng chút từng chút vương víu lấy tinh thần luôn cứng rắn, dứt khoát của hắn. Thì ra đời này rồi cũng một lần phải nếm mùi đơn phương luyến ái.
…
Ngày thứ tư… chấm dứt giai đoạn quan sát, lập tức áp dụng phương án chủ động ráo riết.
Đúng giờ San Lệ Tô xuất hiện ở sòng bạc Hồng Đạt, Trần Cận quyết định không ở nguyên vị trí lẳng lặng thăm dò nữa, thay vào đó hắn khéo léo chuyển chỗ tới ngồi cạnh cô nàng mà không bị ai chú ý. Hết ván thứ năm, bọn họ “vô tình” chạm tay khi đặt cược, rốt cuộc cô ta ngước lên nhìn Trần Cận, nhưng không buồn phản ứng mảy may, thậm chí đến một nụ cười cũng keo kiệt với hắn.
“Sao cô cứ luôn đặt xỉu vậy?” Làm như thản nhiên hỏi cô em.
“Chẳng sao cả.” Tiếp tục lãnh đạm đẩy phỉnh ra.
“Mà sao tôi cứ đặt xỉu theo cô hoài nhỉ?”
Cô em rất thẳng thừng: “Tôi không muốn quen anh.”
“Thời vận mà, vẫn là năm ăn năm thua đấy thôi.”
“Anh tin thời vận à? Tôi thì không.” Rốt cuộc khóe miệng cô ta cũng khẽ nhếch lên, “Thời vận đều là ván bài đã được kẻ khác xào sẵn thôi.”
“Ha?” lòng hắn nhất thời lạnh toát, cố ý đẩy hết chồng phỉnh của mình sang bên kia, “Nhưng tôi lại không hề nghi ngờ.”
Trần Cận cảm thấy mùi nguy hiểm, người phụ nữ này rất kín đáo, nhưng chính lời lẽ cay nghiệt đang bán đứng cô ta, hắn siết chặt nắm tay, trong đầu chuông cảnh báo réo loạn.
Nhà cái bên kia đã hô: “Bốn-bốn-ba, xỉu!” xung quanh tiếng than bực bội lại nổi rầm rầm.
“Anh còn tin sao?” Đột nhiên San Lệ Tô chủ động quay sang, ánh mắt vừa quyến rũ vừa đắc ý liếc nhìn hắn, tia sát khí chỉ lóe lên trong một khoảnh khắc, Trần Cận trân mình cảnh giác, một trận rờn rợn chạy dọc sống lưng, tuy mặt không đổi sắc nhưng trong bụng hắn đã thấy nặng trĩu, hắn bình tĩnh lẳng lặng lùi lại, chậm rãi lẫn mình vào đám đông, rồi rất nhanh sải bước ra ngoài, càng đi càng gấp gáp, cùng lúc ấn nút thiết bị liên lạc trên cổ tay, gọi Michael: “Rút ngay! Ở đây là hỏa mù, chúng đã xuất hàng rồi!”
Vừa chực lao đến lối ra, xung quanh chớp mắt đã thấy hơn mười tên xuất hiện, coi bộ phục sẵn từ sớm rồi, mà tuyệt đối không phải bọn đầu sai tôm tép, nhìn thoáng qua đủ đoán ngay chúng đều có nghề đánh đấm. Quanh đây người đông, mục tiêu lại quá phân tán, căn bản không thể đọ súng, cao thủ ẩn mình không biết còn bao nhiêu nữa, chính lúc này, tư duy của Trần Cận càng tỉnh táo, hắn điều hòa nhịp thở, cảnh giác gườm quanh bốn phía, rồi cúi đầu nói một câu: “Ông đi trước đi.”
Trận thế này hắn hiểu rõ, dù có hợp sức với Michael cũng khó giành phần thắng, trình độ bắn tỉa chuyên nghiệp của Michael ở đây cũng không phát huy được non nửa, đã vậy, nhất định phải để hắn thoát ra gọi cứu viện, tổ đặc công một khi đã phát động mạng lưới sẽ hành động cực kỳ thần tốc, chỉ không dè nhanh như vậy đã phải xài đến hạ sách, Trần Cận biết hắn nhất định phải đứng vững, kéo dài thời gian là có cửa thoát, hắn thủ thế nghênh chiến.
Tiếp sau hẳn nhiên là một trận ác chiến, đám cờ bạc phát khiếp chửi rủa ầm ĩ, hai máy giật xèng bị xô đổ, một nhóm người chen lấn chạy ra ngoài, bọn bảo kê sòng bạc đã nhận lệnh ngăn hết nhân viên ra vào, ba cửa ra đều bị đóng sầm, vòng người bao vây nhanh chóng hình thành, rắp tâm không cho ai bỏ chạy, còn lại đám cao thủ hùng hùng hổ hổ xông vào Trần Cận…
Chiến đấu đến một khắc cuối cùng, hắn chỉ còn mơ hồ trông thấy một nụ cười độc địa tím sậm ma quái lẩn khuất tận cùng đám đông.
Thật đúng là quanh năm xui chưa đủ, giờ vận hạn nó mới hè nhau ùn về a, chắc Michael đã thoát được rồi… lúc ấy Trần Cận chỉ còn nghĩ có vậy.
Cho đến khi bị nguyên xô nước lạnh ụp xuống đầu, thằng tốt nhịn mấy cũng phát khùng, huống là Trần Cận. Hắn nặng nề mở mắt, mông lung nhìn xung quanh, trong phòng có hai gã đàn ông, một gã án trước cửa, còn gã kia xách xô nước, mặt lạnh như tiền đứng ngay cạnh hắn.
Hắn đang tì lưng vào một cây cột sắt lạnh cứng, hai tay đều bị trói, cúi xuống tự kiểm tra, xác nhận ngoài áo khoác đã bị cởi, cánh tay có chút tê bại thì trên người mình không còn thương tích gì nghiêm trọng, chỉ có nửa bên mặt nóng rát, chắc chắn đã lãnh đủ… Cả đời căm nhất thằng nào dám đụng chạm đến mặt ông bây! Mẹ nó, tiếp viện gì ì ạch như rùa, giờ mấy người đang sắp hàng cách cả cây số ăn mừng thằng này sụp hố hả?! Còn giở cái trò quỷ gì nữa a!
Rõ ràng, hắn đã bị đem đến nơi khác, chờ được tìm thấy chắc chắn phải chịu tội thêm một hồi, ông anh mặt cá gỗ à, gì mà nhét súng lục trong chậu hoa chớ? Ông rõ là lậm phim đấu súng Quảng Đông quá mà, thật hại thân ghê gớm a, tôi còn trông cậy ông về phái quân cứu tôi khỏi nước sôi lửa bỏng đây, bữa nay nhất định ông anh bị nghĩa khí của thằng này kích động ngút trời rồi… Mà lại nói Fiennes, sếp lớn Fi nghe tin hắn bị bắt liệu có đau lòng chút xíu nào không ta? Chí ít phải nhớ chờ thằng này sống sót trở về rồi thưởng cho Xích bộ một khoản ra trò a. Trần Thạc bây à, anh em mình thật tình số khổ, rặt xả thân vì thiên hạ, nhằm lúc quan trọng mà anh dũng xông pha, rồi giờ anh bây bị tụi bất lương trói gô dưới gầm sàn ngược đãi, còn thiên lý ở đâu a
———————-
tài xỉu: =))) từ từ cho nhau cười miếng đã =)) đùa hông fải bị hưm đêu, dưng mờ cứ đụng cờ bạc là mó ra cả mớ ngôn từ chuyên môn dư nầy mần ta mắc cười wó =))))))