Thẩm Hạ Thiên cứ thế lái xe một mạch lao tới cố viện của Cung gia. Người làm ở đây biết anh nên mở cửa cho anh. Khi anh đi tới chỗ của Cung Ân Thần và con trai, nỗi sợ trong anh mới ngưng lại. Anh nhìn cô đang cùng con trai chơi ở ngoài sân thì anh chợt thở phào. Anh từ phía sau đi tới ôm lấy cô. Thân hình mềm mại và mùi hương trên người cô khiến anh bình tĩnh.
Cung Ân Thần bị ôm bất ngờ thì hơi cứng người nhưng khi nhận ra được là ai thì cô mới nhẹ nhàng hỏi, “ Có chuyện gì sao?” Sau đó cô thấy Tiểu Màn Thầu đang nhìn hai người, chợt đỏ mặt, đẩy anh ra.
Tiểu Màn Thầu xấu hổ, quay người lại cười khúc khích, “ Hai người cứ làm đi, xem như tiểu gia chưa thấy gì.”
Thẩm Hạ Thiên thả cô ra, anh không dám kể cho cô nghe về chuyện “Thera”, anh lựa chọn im lặng. “ Nhớ em!”
Cung Ân Thần cười hạnh phúc, “ Chúng ta xa nhau chưa lâu.”
Anh quay sang nhìn con trai, anh nhấc bổng con lên, đặt con ngồi lên vai của mình, đây là niềm khao khát của anh suốt năm năm qua. Tiểu Màn Thầu ngồi ở trên cao, bật cười khanh khách.
“ Thích không?” Anh ngắm nhìn nụ cười của con.
“ Thích ạ.” Tiểu Màn Thầu gật cười. Trước đây nhóc đã từng thấy ba của Ed đặt cậu ta như thế này ở trên vai, lúc đó cậu rất ngưỡng mộ. Bây giờ cậu cũng có ba rồi, cũng được ba đặt lên vai.
Cung Ân Thần nhìn một lớn một nhỏ cùng nhau vui đùa, lòng cô chợt ấm hẳn. Rất nhanh thôi, bọn họ sẽ được như thế này mãi mãi.
Sau khi chơi chán chê, cả hai cùng ngồi trên hành lang.
Cung Ân Thần rót nước đưa cho hai ba con. Cô nhìn Tiểu Màn Thầu mồ hôi ướt đẫm tóc, chợt mỉm cười.
“ Anh đã từng đến đây rồi phải không?” Cung Ân Thần hỏi anh. Khu vườn ở cố viện này ở phía sau, rất khó tìm, vậy mà anh có thể dễ dàng tìm đến đây thì chắc hẳn anh cũng đã từng đi tới cố viện.
Thẩm Hạ Thiên gật đầu, “ Năm năm trước, anh đã từng đến đây gặp ba em. Đó là ngày chúng ta phán quyết li hôn, anh để thư kí tới toà án còn anh tới đây gặp ba em.”
Cung Ân Thần ngạc nhiên, ba cô đã từng gặp anh ư....
“ Ông ấy muốn anh trả tự do cho em.” Thẩm Hạ Thiên chớp mắt, con ngươi màu xanh như biển lắng sâu.
“ Tự do?” Cô lẩm bẩm.
“ Ông ấy nói hãy để cho em có sự tự do mà suốt hơn hai mươi lăm năm trước em bị cướp mất. Thay vào đó, ông ta cam tâm tình nguyện dâng Cung gia cho anh.” Thẩm Hạ Thiên kể, giọng điệu anh vẫn trầm ổn phẳng lặng.
“ Anh đã không đồng ý.” Anh chợt mỉm cười, nhìn cô.
Cung Ân Thần không hiểu ý anh.
“ Anh cho em tự do 5 năm.”
Cung Ân Thần cuối cùng cũng hiểu lí do vì sao tới tận bây giờ anh mới quay lại tìm cô.
“ Anh đã thề trên một phần dòng máu Thẩm gia của mình rằng sẽ cho em rời xa anh chỉ đúng 5 năm. Sau đó anh sẽ quay lại, mang em về giam hãm vào trái tim anh.” Anh giơ tay lên vuốt tóc cô. Đáy mắt anh ánh lên tia hạnh phúc.
Cung Ân Thần cắn môi, hoá ra suốt năm năm qua, cô tưởng cô trốn được anh, chẳng qua là anh đang “thả” cô thôi.
“ Anh đã biết đến sự tồn tại của Tiểu Màn Thầu từ trước rồi phải không?” Cô hạ giọng, đây là điều mà cô thắc mắc. Không thể tự nhiên anh biết đến con được.
Thẩm Hạ Thiên im lặng, không nói gì. Anh nắm lấy tay con trai của mình, một lúc lâu sau anh mới khẽ nói, “ Lúc anh biết nó, em mang thai được 7 tháng. Anh như một tên điên chạy tới Canada tìm em, yên lặng ở bên cạnh em tới lúc em lên bàn đẻ. Suốt cả quá trình em sinh con, anh đều ở bên nắm tay em.”
Cung Ân Thần vẫn nhớ trong tiềm thức của cô ngày hôm đó là cái nắm tay chặt chẽ mà ấm áp của ai đó. Cô tưởng cô mơ hồ, hoá ra là thật.
“ Anh thậm chí còn biết em đã từng có ý nghĩ bỏ con.”
Cung Ân Thần cảm thấy người mình run lên, cô sợ hãi nhìn anh.
“ Nhưng thay vì trách em, anh lại trách mình hơn. Lúc ấy anh không ngờ, em lại hận anh tới vậy.”
Tiểu Màn Thầu nãy giờ đều im lặng nghe ba mẹ nói chuyện, những câu chuyện này, cậu nhóc đều đã được cậu Justin kể lại. Không phải tự nhiên, một đứa bé năm tuổi lại có suy nghĩ già dặn tới như vậy. Chỉ là thằng bé sớm đã biết nhiều thứ, cho nên nét mặt không còn ngây thơ. Cậu nhìn bàn tay nhỏ bé của mình đang được ba nắm chặt, cậu chợt mỉm cười, cuối cùng cậu cũng đã có tất cả.
Cung Ân Thần thất thố đứng dậy, cô rời khỏi vườn.
Thẩm Hạ Thiên không đuổi theo cô, anh ngồi cùng con trai, “ Để con nghe phải nhiều thứ không hay rồi.”
“ Không sao cả.” Tiểu Màn Thầu lắc đầu.
“ Từ nay chúng ta sẽ không ai bỏ ai nữa.” Anh ôm con vào lòng mình. Đúng vậy, không ai có thể phá vỡ gia đình của anh.
——————-
Justin ngày hôm nay thong thả cũng tìm tới cố viện. Anh vừa đến thì đã bị Thẩm Hạ Thiên gọi đi nói chuyện riêng.
“ Anh nói Kay đã cho Jack Din tạo ra “Thera” ư?” Sau khi nghe câu chuyện tưởng như là trò đùa từ Thẩm Hạ Thiên thì anh ta cũng trầm tư không kém.
Thẩm Hạ Thiên gật đầu.
“ Về cơ bản, đây gọi là hồi sinh đúng không?” Justin suy nghĩ.
“ Jack Din nói cô ta chỉ sống được 3 tháng. Và cô ta không hề có kí ức đầy đủ của Thera chân chính.”
“ Nhưng chúng ta đều biết, suốt năm năm qua, Kay phát điên sau cái chết của Thera. Bây giờ tự nhiên lại xuất hiện một “Thera”, hơn nữa giá trị tồn tại của cô ta cũng chỉ được 3 tháng. Vậy tạm thời anh ta sẽ yên lặng trong khoảng thời gian đó. Chúng ta sẽ dễ dàng xử lí Lôi Nặc hơn.”
“ Nhưng mà, ngoài Lôi Nặc, chúng ta còn đang phải đối mặt với một kẻ nữa.” Thẩm Hạ Thiên đột nhiên nói.
Justin ngạc nhiên, “ Còn có ai nữa?”
Thẩm Hạ Thiên mở điện thoại ra, bật cho Justin xem thứ mà Vân Nhiễm đã để lại trong cái USD. Đó là một bản danh tính bí mật về một người tên Hàn. Anh ta không có ảnh nhưng hầu hết thông tin đều lưu trữ khá đầy đủ.
Tên: Hàn
Tuổi: 32.
Thân phận: Tổng bộ chính của Hắc Đế. Sát thủ cấp cao. Người có khả năng cao là chủ của Hắc Đế.
Thân nhân: -Mẹ: Mộc Dưỡng Hoa
- Được Vu Đường, chủ của Hắc Đế hiện tại thu dưỡng năm 10 tuổi. => Con nuôi.
Địa điểm phát hiện lần đầu: Vience, Italy. Lúc được Vu Đường tìm thấy thì một người đầy máu, trên tay cầm dao, bên cạnh là thi thể của Mộc Dưỡng Hoa. Bà ta tử vong vì 10 vết đâm trên người. ( Nghi vấn cao là chính Hàn đã giết mẹ mình.)
Justin đọc xong thì cảm thấy tên Hàn này đúng thật là quá bí hiểm. Hắn có một hồ sơ đúng là khiến người ta có chút sợ hãi mà.
“ Nhưng tại sao anh lại nghĩ người này sẽ là bất lợi cho chúng ta?”
“ Biết Mộc Dưỡng Hoa là ai không?” Thẩm Hạ Thiên chỉ vào cái tên này.
Justin lắc đầu.
“ Bà ta chính là vị hôn thê của Nam Cung Ngự. Hàn chính là con trai chung của bọn họ. Lúc Nam Cung Ngự cùng mẹ của chúng ta...Nhan Tịch tới Singapore thì Hàn đã được năm tuổi. Nghe nói, ông ta đã bỏ rơi vợ sắp cưới và con của mình.” Thiên chậm rãi nói.
“ Mộc Dưỡng Hoa biết rõ Cung Bích Đồng là ai và Cung Bích Đồng cùng với Nam Cung Ngự đã trải qua điều gì.”
“ Mộc Dưỡng Hoa là một người phụ nữ giỏi giang có phần rất quyết đoán. Liệu bà ta có chấp nhận để cho đứa con của mình sống yên ổn trong khi bà ta hận chết Nam Cung Ngự không?”
Justin nhìn thẳng vào mắt anh, một tia giễu cợt hiện ra, “ Nhất định không.” Đúng vậy, anh đã từng có một nỗi hận như thế.
“ Mộc Dưỡng Hoa đã trả tiền cho Hắc Đế để bọn họ thu nhận Hàn vào tổ chức, huấn luyện đứa trẻ đó thành một sát thủ kinh khủng với mục đích trả thù Nam Cung Ngự. Để ông ta bị giết bởi chính con trai của mình nhưng muộn quá, ông ta lại bị Mouray ra tay trước.”
“ Vậy nên mục tiêu của hắn tiếp theo chính là anh, tôi, Lisa và cả Cung Tử Dương.” Justin đột nhiên hiểu ra. Mục tiêu của hắn chính là bọn họ, những đứa trẻ được sinh ra từ những con người tội lỗi xưa. Có thể hiểu, không trả thù đằng cha thì đè đằng con mà giết.
Thẩm Hạ Thiên gật đầu, “ Đúng vậy.”
“ Nhưng không thể chắc chắn tới như thế.” Justin vẫn cảm thấy không tin cho lắm.
Thẩm Hạ Thiên lạnh nhạt, bật lên một dòng tin nhắn. Được gửi từ chính Vu Trạch, [ Cẩn thận, Thiên. Hắn đang đến tìm các người.]
Thẩm Hạ Thiên: [ Hắn?]
Vu Trạch: [ Là đứa con nuôi của ba tôi. Hắn đang trả thù các người.]
Justin nắm chặt tay lại, một tia lo sợ hiện lên. “ Chúng ta có thể không sao nhưng Lisa và cả Tiểu Màn Thầu....”
“ Đó mới chính là điều làm anh lo sợ.” Thẩm Hạ Thiên thở dài.
“ Đúng là một cổ hai tròng mà, hết Lôi Nặc giờ lại tới Hàn.” Justin không khỏi nhếch mép.
“ Về phía Lôi Nặc, chúng ta có thể dễ dàng hơn vì ta biết điểm yếu của hắn là ai nhưng Hàn thì ngược lại. Một kẻ máu lạnh như thế, sẽ không có một cái thóp nào để ta nắm.”
“ Vậy cho nên bây giờ....”
“ Chúng ta sẽ bắt tay với Lôi Nặc.” Thẩm Hạ Thiên dứt khoát.
Justin không tin nổi, “ Cái gì cơ?”
“ Chẳng phải Lôi Nặc và Hàn đều đang tranh nhau ngai vàng Hắc Đế sao?”
“ Chúng ta cho hắn cái hắn muốn, hắn sẽ giúp ta diệt cái ta không muốn.”
Justin biết Thiên là một kẻ khó đoán. Bắt tay với kẻ thù, bỏ qua cho kẻ đã khiến Thera chết. Đúng là bản sao của Mouray mà.
“ Nhưng trước lúc đó, ta phải bằng mọi giá giết chết “Thera” kia đã.”