Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 78: Q.2 - Chương 78: Chương 12.1: Bùng nổ toàn diện (1)




Editor: Puck

Diêu Bối Địch nhìn Tiêu Dạ, nhìn trên khuôn mặt lạnh lùng của anh không hề có chút nhiệt độ.

Cô khẽ cúi mắt xuống, xoay người định đi.

Đối với Tiêu Dạ mà nói, anh vốn khinh thường ngoảnh lại nhìn cô.

Cô nói nhiều hơn nữa, đều là dư thừa.

Bước chân cô xoay người rời đi đột nhiên lại ngừng một chút, nói, “Cho nên nói, anh muốn ly hôn?”

Tiêu Dạ lạnh lùng nhìn Diêu Bối Địch.

“Nếu như muốn ly hôn cũng có thể.” Diêu Bối Địch mím môi, “Cho dù tình cảm sáu năm này giữa chúng ta với nhau là như thế nào, kết thúc hôn nhân sáu năm này cũng phải cần thủ tục giống như người bình thường để hoàn thành, anh viết một phần thỏa thuận ly hôn đi, quyền nuôi dưỡng Tiêu Tiếu thuộc về tôi, chuyện khác anh xem đó mà làm.”

“Cô bây giờ đang uy hiếp tôi hả?” Tiêu Dạ nhướn mày, hung hăng hỏi.

Diêu Bối Địch nhìn vẻ mặt hơi chán ghét kia.

“Giống như sáu năm trước, tới uy hiếp tôi?”

“Tôi có thể uy hiếp anh cái gì?” Diêu Bối Địch thật bình tĩnh.

Cô đã từng một lần cho rằng, khi mình nói tới hai chữ “Ly hôn” này, nhất định sẽ có cảm giác trời long đất lở, có đôi khi con người đều cho là như thế, vốn tưởng rằng tất cả đều ở trong phạm vi mà mình không thể tiếp nhận được, nhưng thật ra thì, trong lòng còn cường đại hơn tưởng tượng của mình nhiều.

Ví dụ như, cô nhịn sáu năm này Tiêu Dạ chẳng quan tâm.

Ví dụ như, cô nhịn Tiêu Dạ và những người phụ nữ khác dây dưa không rõ.

Ví dụ như, cô nhịn Tiêu Dạ và Lôi Lôi xảy ra quan hệ.

Ví dụ như, đến giờ phút này, cô nhịn tất cả các cảm xúc trong lòng mình, nói chuyện ly hôn với Tiêu Dạ.

Giống như đi lại cả đời như vậy, cũng không phải là như thế.

Căn phòng yên tĩnh, hai người đột nhiên đều rất trầm mặc, không gian giống như đè nén hít thở không thông.

Sáu năm qua, bọn họ đều như thế, lời chưa bao giờ nói nhiều, cộng lại, có lẽ không bằng lời nói một ngày của vợ chồng bình thường. Rất lâu cô không chủ động mở miệng, Tiêu Dạ tuyệt đối sẽ không nói một chữ. Lúc cô nói chuyện, Tiêu Dạ đều lựa chọn xa cách.

Lạnh lùng mà xa lánh như vậy.

Nghĩ đến hôn nhân như vậy, thật ra cũng đủ rồi.

Bỏ ra nhiều như vậy, đổi lấy hành hạ giống như nhiều hơn.

Hơn nữa, Lôi Lôi trở lại.

Cô ta trở lại, cuối cùng cũng nói lên rất nhiều chuyện sẽ thay đổi.

Hôn nhân sáu năm tràn ngập nguy cơ này, sẽ vào thời điểm sau khi Lôi Lôi trở lại, hoàn toàn sụp đổ.

Thật ra thì, mặc dù cô không nói ra, nhưng trong lòng đã tự có ý thức cho mình một đáp án.

Đến giờ phút này, đã đến tận cùng.

Bây giờ nghĩ lại, thật ra thì cô cũng không oán hận bất kỳ ai, ngược lại hơi cảm kích cuộc hôn nhân vẫn duy trì tốt đẹp trong thời gian sáu năm này, là cô quá thất bại, cô tiến hành không lên nổi, là cô, vĩnh viễn không đi vào trái tim của người đàn ông trước mặt.

Cô ngước mắt, hít sâu, để cho mình giữ vững bình tĩnh, ít nhất đến bây giờ, cô cảm thấy đến sau cùng vẫn giữ phần tỉnh táo cho mình như cũ, chính là tôn trọng mình, cô miễn cưỡng kéo ra một nụ cười nhìn coi như đẹp mắt nói, “Hy vọng sau khi ly hôn, anh có hể thay đổi cách nhìn về em.”

“Vĩnh viễn sẽ không thay đổi cách nhìn!” Tiêu Dạ bỏ lại một câu, đóng mạnh cửa phòng.

Sẽ không thay đổi cách nhìn, cũng không thay đổi cách nhìn đi.

Diêu Bối Địch rời khỏi cửa phòng của anh, từng bước từng bước một đi xuống dưới lầu.

Trên lầu có ba gian phòng, vốn chuẩn bị cho Tiêu Tiếu một gian, nhưng Tiêu Tiếu gần như không ở lại đây, cho dù ở lại một hai lần, cũng ngủ chung với co, cho nên phòng không đó vẫn chưa từng dùng tới, bụi bặm cũng đã có, không thể ở nữa. Bây giờ phòng của cô đã bị Diêu Bối Khôn chiếm đoạt, chỉ có thể chịu thiệt một đêm trên sa lon ở phòng khách.

Cô lấy chăn dư trong nhà ra, trải trên ghế sa lon nằm xuống.

Tắt đèn.

Trong nhà hoàn toàn tăm tối, chung quanh cũng yên tĩnh giống như chỉ có hô hấp nhàn nhạt của chính cô.

Cô nhắm mắt lại, ép buộc mình ngủ.

Tối nay đã thể hiện rõ thái độ, không bao lâu nữa, gian phòng này sẽ thay chủ nhân mới.

Tất cả, sẽ rất nhanh, kết thúc

...

Đại viện nhà họ Cố.

Vắng lạnh mà yên tĩnh.

Kiều Tịch Hoàn đi trong sảnh chính trống trải, chuyển chậm từng bước từng bước chân cẩn thận đi lên lầu.

Bắt đầu từ bao giờ, đối với tất cả trong nhà này, cô đã trở nên đương nhiên như thế.

Cô rón rén đẩy cửa phòng Cố Tử Thần ra, rón rén cầm áo ngủ đi tới phòng tắm tắm rửa.

Thói quen một người, quen với thói quen một người, thật không khó.

Cô tắm xong, liền bắt đầu đơn giản dọn dẹp hành lý chuẩn bị đi nước Anh ngày mai.

Hành trình của cô được bố trí trong thời gian một tuần, trong vòng một tuần lễ này, lấy được dự án trung tâm thương mại Áo Phỉ, nếu như không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hoàn toàn đầy đủ, thậm chí cô còn từng nghĩ, đầy đủ thời gian như vậy, hẳn nên thừa dịp lần này dùng chi phí chung ra nước ngoài đi những nơi khác ở nước Anh tham quan, đè nén tâm tình của mình lâu như vậy, cô cần thỉnh thoảng buông thả.

Cô ra cửa chưa bao giờ thích mang nhiều đồ, cô ngại phiền toái, cho nên chỉ tốn vẻn vẹn mấy phút đã thu dọn xong đồ cần thiết của mình, coi như hoàn thành hành lý của cô.

Làm xong tất cả, cô nằm vào tổ chăn của Cố Tử Thần.

Khi ngủ Cố Tử Thần đặc biệt đẹp mắt, lông mi dày đậm nhếch lên, ngũ quan không chê vào đâu được, cả người giống như được điêu khắc, yên tĩnh mà đẹp như thế.

“Cố Tử Thần.” Ở trong căn phòng yên tĩnh, Kiều Tịch Hoàn đột nhiên mở miệng, âm thanh không lớn không nhỏ, giống như nói chuyện bình thường.

Cũng không biết tại sao, cô chính là cảm thấy, mặc dù giờ phút này nhìn qua Cố Tử Thần đang ở trạng thái ngủ say, nhưng cô chỉ cần một phương thức như thế thôi, Cố Tử Thần sẽ tỉnh.

Quả nhiên, tròng mắt Cố Tử Thần khẽ nhúc nhích, rất bình tĩnh mở mắt nhìn cô.

“Ngày mai em phải đi nước Anh công tác, một tuần lễ.”

“Ừ.”

“Anh liền... Hả?” Kiều Tịch Hoàn nhìn vẻ mặt không có bất cứ tâm tình gì của anh.

Hình như Cố Tử Thần không muốn nói nhảm với cô, di chuyển thân thể lật người đưa lưng về phía cô.

Một khắc kia Kiều Tịch Hoàn thật sự cảm thấy thứ này quá lạnh lùng.

Lạnh lùng đến khiến cho người ta cực kỳ khó chịu.

Cô đột nhiên nhảy dựng lên từ trên giường, chống tay nhìn dáng vẻ Cố Tử Thần lại nhắm mắt ngủ.

“Vào lúc này, anh không nên nhiều lời một chút sao?”

“Cô muốn nghe cái gì?”

“Em muốn nghe cái gì anh liền nói cái đó?!” Kiều Tịch Hoàn đè nén tức giận.

Cố Tử Thần không nói, giống như chính là trầm mặc cam chịu.

Tê dại.

Kiều Tịch Hoàn nắm ngón tay, dùng sức kéo Cố Tử Thần tới đối diện với cô, cô nói từng câu từng chữ, “Anh nói anh sẽ nhớ em.”

Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Cố Tử Thần rõ ràng cứ ngẩn ra như vậy, tròng mắt anh hơi căng thẳng.

“Nói đi, em chỉ muốn nghe câu này.” Kiều Tịch Hoàn tùy hứng làm nũng.

Cố Tử Thần dứt khoát không để ý tới, lại nhắm mắt ngủ tiếp.

“Nói đi.” Kiều Tịch Hoàn nhìn dáng vẻ này của Cố Tử Thần, càng thêm khó chịu, cô lay động thân thể anh, ép buộc anh mở mắt lần nữa.

Cố Tử Thần chết sống không chịu mở mắt, chính là không đối diện với cô.

Kiều Tịch Hoàn tức hộc máu, người đàn ông phiền toái này, tròng mắt cô căng thẳng, rất hoài niệm nói, “Cố Tử Thần, anh không nói nữa, em sẽ vô lễ với anh!”

Tròng mắt Cố Tử Thần chợt mở ra.

“Sợ?” Kiều Tịch Hoàn dương dương hả hê, “Cho nên, anh nói sẽ nhớ em đi, em đi nước Anh một tuần anh sẽ nhớ em đến ruột gan đứt từng khúc cơm nước không vào... A, ưmh...”

Kiều Tịch Hoàn thề.

Tối nay thật ra cô chỉ định diễn trò đùa ác.

Cô không thích nhất chính là nhìn thấy trên vẻ mặt lạnh lùng của Cố Tử Thần có vẻ không thể gì làm gì cô, cô sẽ cảm thấy rất có thành tựu, chuyện này giống như lạc thú mà cô khó có được

Nhưng mà, mới vừa rồi, một khắc kia đã xảy ra chuyện gì.

Âm thanh của cô, bị cánh môi của anh chặn lại.

Lúc ấy cô chỉ cảm thấy thân thể của mình bị bàn tay Cố Tử Thần kéo một phát như vậy, chợt tới gần thân thể anh, còn chưa kịp kêu to lên, môi đã bị hung hăng che lại, một lúc, cảm giác nói không nên lời phát sinh bên môi nhau...

Lần đầu tiên đi.

Hôn Cố đại thiếu nhiều lần như vậy, lần đầu tiên bị anh hôn.

Môi của anh vẫn như thế, vốn cho là lành lạnh, lại nóng bỏng như này.

Nhịp tim của cô không hiểu rất nhanh.

Cô không biết khi nhiều lần mình cường hôn Cố Tử Thần như vậy, có phải Cố Tử Thần cũng giống như cô lúc này, nhịp tim kịch liệt... Cô chỉ đột nhiên cảm thấy, phương thức như thế thật ra cũng không tồi.

Sau một hồi rung động, Kiều Tịch Hoàn đáp lại nụ hôn của anh.

Cố Tử Thần hôn rất nhạt rất nhẹ, không giống như kiểu tùy ý bá đạo, khi hôn cô cũng tới điểm là dừng, không thâm nhập dây dưa.

Một khắc kia thậm chí cô còn cảm thấy Cố Tử Thần chính là vì chặn miệng của cô lại không cho cô nói chuyện mà thôi, không có bất kỳ liên hệ gì đến hôn môi chân chính, nhưng sau đó đột nhiên cảm thấy, nếu như chỉ muốn để cho cô câm miệng, tay cũng có thể làm mà, việc gì nhất định phải dùng miệng.

Cho nên, cô rất thản nhiên, rất nhiệt tình đáp lại anh.

Trong gian phòng u ám mờ nhạt, hai thân thể quấn chặt lấy nhau trên giường lớn.

Trong phòng, hơi thở lửa nóng cũng theo hô hấp của nhau trở nên thêm kích tình phơi phới.

Kiều Tịch Hoàn đã nằm trên người Cố Tử Thần, đổi khách làm chủ.

Hôn, giống như có lẽ đã không thể chịu được nhu cầu của nhau.

Ngón tay của cô bắt đầu từng chút một luồn vào trong áo ngủ của anh, thăm dò trên da thịt trắng nõn sạch trơn của anh...

“Ưmh.” Mạnh xuống.

Ngón tay Kiều Tịch Hoàn bị một bàn tay mạnh mẽ bắt được.

Hai cánh môi tự nhiên tách ra, ánh mắt Kiều Tịch Hoàn mang theo dục vọng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, “Em muốn.”

Cố Tử Thần vốn là người có vẻ bình tĩnh như nước đọng đối với tất cả mọi chuyện, trong một khắc kia cũng có một chút biến hóa không nói được, chỗ cổ họng anh giật giật, bàn tay cầm ngón tay Kiều Tịch Hoàn không tự chủ dùng sức, giọng của anh cũng biến thành khàn khàn mà tối tăm chút, “Ngủ.”

“Không ngủ được.”

Tròng mắt Cố Tử Thần căng thẳng.

Kiều Tịch Hoàn không khỏi tránh thoát khỏi tay Cố Tử Thần, bò xuống từ trên người anh, hơi thở phì phò ngủ bên cạnh.

Chính là sờ mà thôi, lại không thật sự cường anh, có gì đặc biệt hơn người.

Cố Tử Thần nhìn sau lưng Kiều Tịch Hoàn.

Ngón tay nắm chặt khẽ buông lỏng, thân thể căng thẳng trong một khắc kia, cũng giống như khẽ dè dặt cẩn trọng, không dấu vết, để cho mình bình tĩnh lại.

Cả đêm.

Theo đuổi tâm tư của mình.

Hôm sau, sáng sớm.

Kiều Tịch Hoàn rời giường.

Rất dễ nhận thấy, cả người vẫn còn bất mãn với Cố Tử Thần, sau khi rời giường giống như đánh giặc, khi rửa mặt còn cố ý phát ra tiếng động lớn, Cố Tử Thần vốn không rời giường, giờ phút này cũng chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn thở phì phò, không có cách nào ngủ.

Không biết giằng co bao lâu, hình như Kiều Tịch Hoàn đã thu thập xong cho mình rồi, cô xách theo hành lý của mình, sải bước ra khỏi phòng, sau khi đi ra lại hình như cảm thấy không cam lòng, lại chạy về giận dữ hét lên, “Bà đây đi ra ngoài, anh đi giận dỗi chết đi.”

Sau khi gào xong, lại rời đi.

Cố Tử Thần nhìn cửa phòng, đảo mắt nhìn lên trần nhà.

Người phụ nữ này!

Bệnh thần kinh!

...

Kiều Tịch Hoàn mang theo hành lý đi ra đại viện nhà họ Cố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.