Editor: Puck
Ở cửa chính, vừa đúng đụng phải Cố Tử Hàn giờ phút này giống như cô đi công ty đi làm.
Cố Tử Hàn nhìn hành lý của cô, tròng mắt khựng lại, “Đi công tác?”
“Đi nước Anh, buổi chiều, nói chuyện hợp đồng.”
Tròng mắt Cố Tử Hàn căng thẳng, “Nhanh như vậy?”
“Ừ, chủ tịch đã duyệt phương án, không có gì thay đổi, hơn nữa hỏi thăm được người liên hệ của đối phương có một tuần này rảnh rỗi, con người của tôi luôn không thích làm khiếm khuyết sự việc, cho nên xế chiều hôm nay quyết định đi nước Anh, giải quyết sớm một chút, công việc sớm một chút.” Kiều Tịch Hoàn nói rất thẳng thừng, nhìn qua không hề che giấu chút nào.
Tròng mắt Cố Tử Hàn căng thẳng, “Chúc cô nhiều may mắn.”
Ném lại một âu, mặt không tỏ vẻ gì đi vào trong xe chuyên dụng của mình.
Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng khẽ câu, trở lại xe của mình.
Hai chiếc xe con cùng một lúc rời khỏi đại viện nhà họ Cố, chạy tới tòa nhà Cố thị.
Trong khoảng thời gia này cho tới nay ánh mặt trời luôn sáng chói, hôm nay lại đột nhiên âm trầm, Kiều Tịch Hoàn nhìn bầu trời giống như muốn sụp xuống, cảm giấc có một cảm xúc đè nén không nói ra được, giống như một dự cảm xấu.
Cô nhíu mày, không để cho mình nghĩ nhiều. Quay đầu lại nói với Vũ Đại đang nghiêm túc lái xe: “Đợi lát nữa tôi sẽ kêu người đưa cho cô một phần tài liệu, cô trực tiếp đưa cho Diệp Mị, đến lúc đó tôi sẽ gửi số điện thoại của Diệp Mị cho cô, chuyện này không được để cho người thứ ba biết.”
“Ừ.” Vũ Đại gật đầu.
Chuyện Vũ Đại làm, Kiều Tịch Hoàn đúng là vẫn còn yên tâm.
Một đường không nói đi vào tòa nhà Cố thị.
Vẫn ngay ngắn trật tự như cũ, không có sự khác biệt gì so với bình thường.
Cô ngồi ở trong phòng làm việc của mình, nói vơi Milk, “Xế chiều nay đi nước Anh, em đi với chị.”
“Được, quản lý Kiều, tin nhắn tối hôm qua của chị mà em nhận được, hôm nay cũng đã chuẩn bị thỏa đáng.”
“Được. Hộ chiếu và vé máy bay gì đó, em xác nhận thêm một chút nữa với bộ phận tổng hợp, để cho bọn họ chuẩn bị thỏa đáng vào trước chiều nay, chị không muốn kéo dài thời gian.”
“Vâng.”
“Chỗ dừng chân ở bên kia và chi phí của chúng ta lần này cũng phải xác định với bộ phận tổng hợp, chị không hy vọng chuyến đi nước Anh này của chúng ta vì chút chuyện không quan trọng này mà trì hoãn tiến độ hợp đồng, hôm nay em đi chứng thực rõ ràng. Không thể xảy ra chút không may.”
“Vâng.”
“Em đi ra ngoài trước.”
“Vâng.”
Milk rời đi.
Kiều Tịch Hoàn cúi đầu bắt đầu toàn thân toàn ý chuẩn bị lại tất cả tài liệu thảo luận hợp đồng của chuyến đi nước Anh này.
Không bao lâu, điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô nhìn hiển thị gọi tới, “A Miêu.”
“Quản lý Kiều, em đã chuẩn bị xong hợp đồng.”
“Ừ, em trực tiếp đưa cho tài xế của chị là được.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Vâng.”
Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại, nhìn đồng hồ, chín giờ rưỡi.
Lúc này Vũ Đại đưa cho Diệp Mị, Diệp Mị lại đưa cho Tề Lăng Phong, nhiều nhất chỉ cần một giờ.
Mà bây giờ, cô rất rõ ràng Cố Tử Hàn khẳng định đã gọi điện thoại cho Tề Lăng Phong nói chuyện đi nước Anh, Tề Lăng Phong chắc đã đặt vé, theo suy đoán của cô, Tề Lăng Phong tuyệt đối sẽ nghĩ đủ cách đến nước Anh trước cô.
Cho nên, trì hoãn thêm chút thời gian, khiến thời gian của Tề Lăng Phong càng thêm cấp bách chút, tránh cho anh ta và Cố Tử Hàn thẩm tra đối chiếu số liệu trên phương án, bảo đảm không chút sơ hở.
Cô mím môi, cầm điện thoại lên, “Vũ Đại, sau khi a Miêu giao tài liệu cho cô, cô ở đây chờ hai giờ rồi đi tới địa chỉ tôi gửi cho cô, giao cho Diệp Mị, tôi cũng gửi số điện thoại liên lạc vào điện thoại di động của cô.”
“Được.” Vũ Đại gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại.
Sau khi thu xếp xong tất cả, Kiều Tịch Hoàn tiếp tục chỉnh sửa tài liệu của mình.
Lần đi nước Anh này, cô quả thật không muốn bởi vì mình không có chuẩn bị đúng chỗ mà ảnh hưởng đến cái gì, cô chưa bao giờ thích làm chuyện không hề có hiệu suất.
Vẫn như vậy đến mười giờ sáng.
Tòa nhà Cố thị có thưa thớt vài người đến, chắn ở cửa.
Đương nhiên, Kiều Tịch Hoàn lúc này vẫn đang làm chuyện của mình, vốn không rảnh xem bất kỳ tin bát quái gì, cho nên vốn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Cô đang tính toán lại một lần cuối chỉnh sửa lại tài liệu chuẩn bị của mình thì Milk đột nhiên đẩy cửa đi vào.
Trên mặt Milk có vẻ hơi kinh hoảng, thậm chí ngay cả gõ cửa cũng không gõ mà trực tiếp đẩy ra, giọng vừa nhanh vừa vội, “Quản lý Kiều, ở cửa chính Cố thị có rất nhiều phóng viên đến.”
“Làm cái gì?” Kiều Tịch Hoàn cau mày.
“Chị... Nhìn tin tức một chút đi.” Hình như Milk không biết mở miệng nói ra như thế nào.
Kiều Tịch Hoàn tỏ vẻ rất bình tĩnh, hoàn toàn không hoảng hốt như Milk.
Cô tự nhiên lấy điện thoại di động, mở giao diện tin tức ra, một tiêu đề tin tức bắt mắt xuất hiện trước mắt cô, “Video thiếu lễ độ của đại thiếu phu nhân Cố thị ra ánh sáng.”
Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn căng thẳng, ngón tay cầm điện thoại di động cũng dùng sức, cô nhìn xuống nội dung tin tức, “Ba năm trước bởi vì đại thiếu phu nhân Cố thị Kiều Tịch Hoàn ngộ sát bỏ tù, hiện giờ lại lộ ra video thiếu lễ độ của cô, thời gian quay video vào năm XX, đoán chừng năm đó Kiều Tịch Hoàn chỉ mười bảy tuổi, hình ảnh video mơ hồ, bộ phận mấu chốt được xử lý, nhưng không khó phân biệt được người trong video. Theo người biết chuyện tiết lộ, người xảy ra quan hệ với Kiều Tịch Hoàn trong video là cậu ruột của Kiều Tịch Hoàn. Trong khoảng thời gian ngắn, tình yêu loạn luân của Kiều Tịch Hoàn đã đưa tới sự chú ý của toàn xã hội. Phần lớn dân mạng đều nói thẳng không chịu nổi chừng mực như thế, làm cho người ta ghê tởm buồn nôn.”
Sắc mặt Kiều Tịch Hoàn trở nên rất khó coi.
Cô mím môi mở video trong tin tức, hai người trong video dường như đang ở trong căn phòng hơi u ám, trong video nữ bọc chăn ngồi chồm hổm trên giường, người đàn ông trần trụi, bộ phận quan trọng đã được xử lý, người đàn ông vẫn động tay động chân với người nữ, ga giường của nữ bị kéo rất nhiều lần, cuối cùng sau khi lôi kéo ra bị người đàn ông đặt dưới thân, hình ảnh mười giây ngắn ngủi, ngưng hẳn ở chỗ này.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, rất lâu không muốn nhớ lại chuyện quá khứ.
Đặc biệt là chuyện ở nhà họ Kiều, đoạn ký ức này do Kiều Tịch Hoàn để lại rất khắc sâu cho cô, không biết Kiều Tịch Hoàn cố ý để cho cô nhớ những chuyện đã trải qua này, hay nói không thể quên được, sau khi tỉnh lại, thì có thù hận ăn sâu bén rễ.
Từ khi Kiều Tịch Hoàn bắt đầu có ký ức, cô liền giống như chưa từng chân chính hưởng thụ ấm áp.
Ở trên thế giới này người duy nhất có thể cho ấm áp là mẹ, nhưng bởi vì cha cô bạo lực gia đình, khiến hai mẹ con sống trong nơm nớp sợ hãi, ở trong căn nhà kia, thời gian trải qua không bằng heo chó.
Sau đó mẹ cô đi rồi, buông tay rời đi.
Cô lý giải thậm chí là may mắn.
Ít nhất mẹ cô không cần lại chịu đựng khổ sở như thế, mà mình, một ngày nào đó sẽ lớn lên, không cần chịu nữa.
Khoảnh khắc khi Dụ Tĩnh và con gái bà ta Dụ Lạc Vi diễu võ giương oai xuất hiện ở nhà của cô thì thật ra cô hơi đồng tình, thậm chí cô có thể tưởng tượng đến cuộc sống của hai mẹ con bọn họ sống như thế nào dưới quyền cước đấm đá của Kiều Vu Huy, cho nên khi Dụ Tĩnh vào cửa, cô ngây ngốc tỏ vẻ vô cùng hữu nghị với bọn họ, mà bọn họ cho cô, cũng chỉ là trong thời gian thật dài, tổn thương vĩnh viễn không ngừng.
Họ rất biết lấy lòng Kiều Vu Huy.
Kiều Vu Huy đánh bạc, Dụ Tĩnh không quản không hỏi, có lúc Kiều Vu Huy thua bạc về nhà không thoải mái, Dụ Tĩnh cũng sẽ vô cùng khéo léo hóa giải tính tình ông ta, luôn vừa làm nũng lại yêu kiều nói, “Đánh bạc vốn có thua có thắng, lần sau đánh thắng lại là được. Ông sao tức giận như vậy, tức giận hỏng là mình, còn như vậy, lần sau tôi không cho ông đi đánh bạc nữa, tôi sẽ đau lòng thân thể ông...”
Trước kia mẹ của Kiều Tịch Hoàn cho tới bây giờ không bao giờ nói ra lời như thế, luôn yên lặng làm chuyện của mình, luôn yên lặng thu vén gia đình này, bởi vì quanh năm suốt tháng trong nhà dữ dội khiến cho mẹ cô khó hiện lên vẻ cười ở trong căn nhà này, mỗi lần Kiều Vu Huy đánh bài xong trở lại, nhìn khuôn mặt trầm lặng của mẹ, trong lòng càng thêm cáu kỉnh, vẫn cảm thấy vẻ mặt đưa đám của mẹ chính là Tang Môn Tinh *, là bà mang đến số mệnh kém cho ông, mới có thể cứ đánh bạc là thua!
(*) Tang Môn tinh, sao thứ ba trong mười hai sao thuộc vòng sao Thái Tuế theo thứ tự: Thái Tuế, Thiếu Dương, Tang Môn, Thiếu Âm, Quan Phù, Tử Phù, Tuế Phá, Long Đức, Bạch Hổ, Phúc Đức, Điếu Khách, Trực Phù. Sao Tang Môn thủ mệnh, dù đắc địa, cũng bị mồ côi sớm, có khi từ mới lọt lòng mẹ. Riêng phái nữ thì gia đạo, hôn nhân thường trắc trở, phải muộn chồng, phải cưới chạy tang, nếu không thì góa bụa hoặc đau khổ ưu phiền vì chồng con.
Nhưng Dụ Tĩnh không giống vậy, Dụ Tĩnh rất biết bảo vệ mình, năm đó khi gả cho Kiều Vu Huy tuổi cũng không còn ít, vẫn còn giữ được dáng vẻ thướt tha thùy mị, còn có vẻ phong tình của thiếu phụ khác, hơn nữa Dụ Tĩnh rất biết cách nói chuyện, cho dù là tốt hay xấu, vào trong miệng bà ta đều trở thành lời khen tặng dễ nghe, người nào nghe cũng thoải mái.
Cho nên, Dụ Tĩnh lấy được lòng vui vẻ của Kiều Vu Huy.
Kiều Vu Huy cưng chiều Dụ Tĩnh đến mức độ nói gì nghe nấy, Dụ Tĩnh nói gì là thế đó.
Dụ Tĩnh nói, Vi Vi của chúng ta sắp không có quần áo mặc rồi, nhìn giống như đứa nhỏ nông thôn. Vì vậy, Kiều Vu Huy mang theo Dụ Lạc Vi đi mua quần áo mới, mua rất nhiều quần áo mà Kiều Tịch Hoàn nằm mơ cũng muốn mua.
Dụ Tĩnh nói, Hoàn Hoàn lên cấp ba thì không cần ở nhà, con gái vẫn nên học được độc lập. Vì vậy, từ cấp ba Kiều Tịch Hoàn đã bị đưa đi nội trú, một tuần lễ trở về nhà một lần, nhưng Dụ Lạc Vi lại đương nhiên hưởng thụ tất cả ở nhà.
Dụ Tĩnh nói, trong khoảng thời gian này Hoàn Hoàn không nghe lời, luôn giật đồ với Vi Vi, con gái không thể nuông chiều như vậy. Vì vậy, Kiều Tịch Hoàn luôn luôn không ngừng nhận quyền đấm cước đá của Kiều Vu Huy.
Dụ Tĩnh nói, lão Kiều, Hoàn Hoàn lên đại học rồi, nên tìm người gả đi, con gái lưu lại lâu trong nhà không tốt. Vì vậy, năm mười chín tuổi, Kiều Tịch Hoàn lập gia đình, gả cho Cố Tử Hàn bị tàn tật. Bọn họ còn nhận được số tiền lớn, lại đủ cho bọn họ tiêu xài một thời gian thật dài...
...
Giống như tất cả chuyện lớn cả đời này của Kiều Tịch Hoàn, đều trong vài ba lời của Dụ Tĩnh mà hoàn thành toàn bộ.
Mà chuyện xảy ra trong video kia.
Một năm kia, cô mười bảy tuổi, vẫn còn đang học cấp ba.
Đó là cuối tuần.
Cậu của cô về nhà tìm Kiều Vu Huy vay tiền.
Cậu của cô nổi danh lưu manh, chuyên làm chút chuyện trộm gà trộm chó, khoảng thời gian đó nghe nói tình hình kinh tế cẳng thẳng, tìm không ra chỗ đòi tiền nên tìm tới Kiều Vu Huy.
Cậu của cô là người con trai đã sớm bị bà ngoại cô mặc kệ, trong họ hàng bạn bè cũng không có danh tiếng tốt, không có ai chịu lui tới với ông ta, ông ta tìm Kiều Vu Huy vay tiền, không nói quan hệ bây giờ, cho dù là trước kia Kiều Vu Huy không ly hôn với mẹ cô cũng không thể nào tự nhiên, Kiều Vu Huy nói chuyện hơi khó nghe, thậm chí đuổi cậu cô ra ngoài cửa, hoàn toàn không giữ lại tình cảm và thể diện.
Cậu của cô hình như không phục.
Ngày hôm sau lại tới.
Ngày hôm sau khi tới, Kiều Vu Huy và Dụ Tĩnh cùng Dụ Lạc Vi ra ngoài, trong nhà chỉ có một mình Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn thật sự địch không lại lời khuyên giải của cậu cô nên mở cửa cho ông ta vào, sau khi vào, toàn bộ sắc mặt cậu cô trở nên thay đổi, cầm một cây đao bắt đầu tìm kiếm Kiều Vu Huy khắp nơi, bị sợ đến Kiều Tịch Hoàn không dám nói một chữ.
Cậu của cô lật tung trong nhà rồi vẫn không tìm được, thở phì phò đang chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên phát hiện cô cháu gái mình thật nhiều năm không gặp đã lớn lên xinh đẹp như thế, giống như nụ hoa sắp nở thành đóa hoa, kiều diễm như vậy, làm cho người ta không nhịn được muốn... Cắn một cái.
Ánh mắt cậu của cô nhìn cô trong nháy mắt trở nên thay đổi.
Trở nên tham lam mà ghê tởm.
Kiều Tịch Hoàn cũng cảm thấy gì đó, bị sợ đến vội vàng chạy vào phòng mình, một cô gái nhỏ yếu ớt đâu phải là đối thủ của một người đàn ông, cô chạy trốn mau hơn nữa, cũng bị cậu của cô kéo lại, trực tiếp ôm vào trong phòng cô.