Editor: Puck
Sáng sớm hôm sau.
Kiều Tịch Hoàn rời giường.
Cả người sảng khoái tinh thần, giống như không bởi vì bất cứ chuyện gì mà ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của mình.
Cô duỗi người, đi toilet rửa mặt.
Ngồi ở trên bồn cầu, lấy điện thoại di động ra.
Mở tin tức của mình.
Vẫn như cũ bị xào đến vị trí lửa nóng tương đối.
Cô mím môi, nhìn xuống bình luận.
Quả nhiên.
Càng ngày càng có nhiều người bắt đầu chất vấn cô đủ loại, thậm chí cảm thấy ngày đó ra tự truyện đều là giả, thậm chí có người còn nói Kiều Tịch Hoàn mang một bộ mặt khác sau lưng, mọi người bị cô dối trá lừa gạt.
Kiều Tịch Hoàn tắt điện thoại di động, thậm chí ngay cả chân mày cũng không nhíu lại, mặt không tỏ vẻ gì dội nước, đánh răng rửa mặt.
Càng như vậy.
Dụ Tĩnh.
Hậu quả sẽ càng thảm thiết.
Cô nhìn dáng vẻ hơi lạnh lùng của mình ở trong gương, cô tuyệt đối không thể nào nhân từ nương tay với Dụ Tĩnh.
Rửa mặt xong, đổi một bộ váy liền màu trắng, làn váy thậm chí lộ chân, hơi có cảm giác bồng bềnh, lại khiến cho người ta có cảm giác yếu ớt và vô dụng không nói ra được, cô soi gương, giả bộ đáng thương, ai không biết?!
Mím môi đi ra khỏi phòng ngủ.
Không biết Cố Diệu Kỳ sẽ thông báo mình mở họp báo lúc mấy giờ, trước tiên cô chuẩn bị thỏa đáng cho mình, chờ được gọi đi.
Từng bước từng bước một đi về phía sảnh chính.
Trong sảnh chính rất yên tĩnh, ngay cả Tề Tuệ Phân xưa nay thích ở nhà tập Yoga cũng không thấy.
Cô không có việc gì ngồi trên ghế sa lon, ti vi cũng không xem, gác chân ngây ngốc nhìn ngoài cửa sổ sát đất trong sảnh chính, hậu hoa viên sức sống tràn trề.
Cỏ biếc mọc thành bụi, đóa hoa xinh đẹp.
Hậu hoa viên ở đại viện nhà họ Cố có khoảng trời riêng, trừ nhà ấm ngoài vườn hoa khiến cho cô đã từng khiếp sợ một lần ra, còn có rất nhiều thiết bị xanh hóa * dày đặc, nhớ tới biệt thự nhà mình ở đời trước, thật ra biệt thự không coi là nhỏ, nhưng khi đó chính là không thích xanh hóa và hoa tươi, cả biệt thự nhìn qua trụi lủi, ngược lại làm nhiều bể bơi bên ngoài.
(*) xanh hóa: trồng cây xanh nhằm giảm bớt tiếng ồn, chống khói bụi.
Cô luôn không thích làm theo lẽ thường, cha mẹ cô lại vẫn vô biên cưng chiều cô. Có lúc khiến bọn họ tức giận đến nổ mạnh, nhưng đa phần, bọn họ vẫn kiêu ngạo vì cô.
Nhất là cô năm đó, đã xông vào một mảnh trời đất của riêng mình trên thương trường.
Thậm chí danh tiếng khi đó, sắc bén không thể đỡ.
Mà bây giờ.
Cô nhìn chung quanh, đột nhiên cảm thấy xa lạ với tất cả.
Bây giờ sống lại, sống lại trong bối cảnh gia đình như vậy, sống lại trên thân thể một người có bóng mờ thời thơ ấu như vậy.
Cha ruột của mình có thể đối xử tàn nhẫn đến nước này với mình, cô nghĩ nếu như không phải cô tự mình trải qua, cô thật sự sẽ không tin tưởng còn tồn tại hạng người như thế, cô vẫn cho rằng, làm cha mẹ, nên vô tư đối xử với con mình, nên bảo vệ tốt cho con mình không bị tổn thương. Thì ra trên thế giới này vẫn có chủng loại này, hận không thể đẩy con mình tới nơi nước sôi lửa bỏng đầu gió đỉnh sóng, hận không thể khiến cho con của mình bị tổn thương không được tốt hơn!
Một khắc kia, đột nhiên cảm thấy mình giống như không cười được.
Dù là cười nhạo thân thể này, cũng không thể cười nổi.
Cô khẽ mím môi, không che giấu vẻ mặt của mình, cô không muốn che giấu.
Có lúc, cứ lẳng lặng khó chịu một lát như vậy, có lẽ đợi lát nữa sẽ tốt.
Cô nhớ cha cô đã từng nói với cô, ông nói ông trải qua rất nhiều chuyện, có chút chuyện ngay cả chính bản thân mình cũng không thể tiếp nhận nổi, đến lúc này bản thân nên tỉnh táo, trầm mặc, bình tĩnh, tự nói với mình, thời gian là phương thuốc điều trị tốt nhất.
Cô hơi ngẩng đầu.
Rất nhiều khi thật ra cô không muốn nhớ lại quá khứ.
Trong tròng mắt cô khẽ lóe ra chút chất lỏng, từng nghe ai nói, ngước đầu như vậy, nước mắt sẽ không dễ dàng rớt xuống.
Xem ra.
Nước mắt của cô lóe lên trong hốc mắt, chính là sẽ không rơi xuống.
…
Cố Tử Thần đẩy xe lăn từ sau vườn hoa đi vào.
Sảnh chính khó có được yên tĩnh như vậy.
Anh im lặng đi về phía trước, khi xe lăn đi ngang qua song song với ghế sa lon thì khựng lại một chút n
Từ góc độ này của anh, anh chỉ có thể nhìn thấy nửa bên gò má của Kiều Tịch Hoàn, lại nhìn rõ nửa bên gò má này, cũng giống như có thể nhìn thấy rõ ràng khó chịu trên toàn bộ khuôn mặt cô.
Cô mặc áo đầm màu trắng, gác chân ngồi trên ghế sa lon, tóc thật dài tự nhiên buông lỏng ở hai bên, ánh mặt trời bên ngoài chiếu xuống, gương mặt trắng nõn tinh tế nhìn như thanh thuần thoát tục, lại giống như thiên sứ lạc xuống trần gian, đột nhiên đến một hoàn cảnh xa lạ không tìm được phương hướng, không tìm được chỗ dựa vào.
Anh mím mím môi.
Từ sau khi chuyện xảy ra cho đến giờ, anh vẫn cảm thấy cô kiên cường, thậm chí kiên cường đến hơi quá mức, quả thật không tim không phổi.
Nhưng giờ phút này.
Anh hơi chuyển tầm mắt.
Đẩy xe lăn yên lặng rời đi.
Những chuyện kia, đều là chuyện của người khác.
Tạm thời không liên quan đến anh.
…
Mười giờ sáng.
Kiều Tịch Hoàn nhận được điện thoại của Cố Diệu Kỳ.
Bởi vì thời gian quá gấp quá vội vã, họp báo triển khai lúc hai giờ chiều, nói trước để cho cô chuẩn bị sẵn sàng.
Cô gật đầu đồng ý.
Thừa dịp thời gian này, cô vừa đúng có chút chuyện cần phải làm.
Đảo mắt gọi điện thoại cho Vũ Đại, trực tiếp ra cửa.
Xe một đường đi tới phố ăn vặt Hồng Vận đường Thiên Nhai, cô xuống xe, đi vào đầu ngõ phố quà vặt, dừng chân trước cửa tiệm “Canh miến tiết vịt”.
Bên trong có người phụ nữ trung niên đang ngồi ở cửa hàng không có việc gì chờ đợi khách, khi nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn xuất hiện, cả người khựng lại, nhìn chung quanh một chút, vội vàng đi ra ngoài kéo Kiều Tịch Hoàn đi vào trong.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bà, rất bình tĩnh nói, “Con vốn chưa từng nghĩ sẽ xuất hiện, nhưng mà con cần mẹ trợ giúp.”
Tròng mắt người phụ nữ trung niên cụp xuống.
“Khoảng thời gian này mẹ cũng nhìn thấy tin tức rồi đấy, con không cần mẹ giải thích gì với truyền thông cả, con cũng sẽ cố hết sức không bại lộ thân phận của mẹ, nhưng khi ra tòa, con cần mẹ làm người làm chứng.”
Người phụ nữ trung niên hơi do dự.
Nhưng cuối cùng chỉ do dự mà thôi, con bé chính là con gái ruột thịt bà sinh ra, bị ép buộc đến mức độ này, tự nhiên trong lòng cũng không dễ chịu.
Hơn nữa bà nên biết rõ, Kiều Tịch Hoàn ở nhà họ Kiều rốt cuộc đã có cuộc sống như thế nào.
Thừa dịp lúc này phản kích, cho đối phương chút dạy dỗ, đây là nguyện vọng từ rất lâu trước kia hai người bọn họ đều có.
Mà bây giờ, rốt cuộc phải thực hiện.
Người phụ nữ trung niên gật đầu một cái, “Được, mẹ giúp con.”
Kiều Tịch Hoàn nhìn bà, không nói lời cám ơn.
Cô thật sự không nghĩ tới muốn làm khó dễ gì bà cả, nhưng đến mức độ này, không liên lụy tới bà đã nói không được, “Mẹ sắp xếp xong chỗ bên mẹ, đến lúc đó con sẽ tới đón mẹ.”
“Ừ.” Người phụ nữ trung niên gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn xoay người định rời đi.
“Hoàn Hoàn.” Người phụ nữ trung niên gọi cô lại, “Khoảng thời gian này con có tốt không?”
“Mẹ không nhìn thấy sao?” Kiều Tịch Hoàn rất thẳng thừng đứng trước mặt bà.
“Con thật sự thay đổi.” Người phụ nữ trung niên cảm thán, “Cô gái nhỏ trước kia bị người bắt nạt, bây giờ thật sự trưởng thành.”
Khóe miệng, rõ ràng còn mang theo nụ cười vui mừng.
Kiều Tịch Hoàn nở nụ cười, không giải thích gì quá nhiều.
Cô không phải thay đổi.
Mà là, cô không còn là Kiều Tịch Hoàn rồi.
Cô sải bước rời đi.
Lúc này, cô không còn bao nhiêu thời gian có thể kéo dài.
Một đường trở lại đại viện nhà họ Cố, sau khi ăn cơm trưa xong, dưới lầu bầu nói liên miên của Tề Tuệ Phân, liền chuẩn bị ra cửa.
Lúc ra cửa, Cố Tử Thần ở sảnh chính, rất bình tĩnh đọc báo, không quay đầu liếc nhìn cô một cái.
Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nở nụ cười, không nói thêm một chữ gì, đi ra ngoài.
Từ lúc còn rất nhỏ cô đã biết, rất nhiều chuyện đều chỉ có thể dựa vào mình, trừ sinh con.
May mà cô không cần sinh con với người đàn ông này, nếu không cầu xin anh làm việc, còn khó hơn lên trời.
Cô bây giờ, trải qua một đêm, sau một đêm, đã trở nên bình tĩnh khác thường với thái độ của Cố Tử Thần.
Cô nhất định sẽ điều chỉnh tâm tình của mình.
Cũng chưa bao giờ để tâm đến chuyện vụn vặt.
Ngồi trên xe Vũ Đại lái một đường ổn định.
Hôm nay thời tiết rất tốt, tốt đến Kiều Tịch Hoàn cảm thấy hơi chói mắt.
Cô kéo rèm cửa sổ xe lên, dựa vào chỗ ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Xe một đường tới cửa phòng họp khách sạn Giang Hoàng.
Thông qua cửa sau đi thẳng vào hậu trường.
Kiều Tịch Hoàn nhìn đồng hồ, còn nửa giờ nữa.
Bên ngoài đã chuẩn bị đâu vào đấy, cô yên vị ở sau sân khấu vẫn luôn rất bình tĩnh chờ đợi, Vũ Đại cũng ở phía sau sân khấu theo cô, không có việc gì ở đó, cũng không nói quá nhiều, là người không có thói quen an ủi người khác.