“Dĩ nhiên, rất cám ơn anh đã coi trọng tôi, bữa tối nay để cho anh tiêu pha, tôi thật sự không muốn chiếm tiện nghi của anh, lần sau khi có hợp tác, chúng ta lại cùng ăn cơm, như thế nào?” Kiều Tịch Hoàn đứng lên.
Thức ăn còn chưa lên bàn, Kiều Tịch Hoàn đã chuẩn bị rời đi.
Tề Lăng Phong ngồi tại chỗ, “Kiều Tịch Hoàn, lời mời của tôi có hiệu quả bất cứ lúc nào, nếu như em muốn để cho mình bò lên cao hơn, hợp tác với tôi thích hợp hơn hết. Nhà họ Cố không có bao nhiêu người tài ba, em hoàn toàn có thể nắm chặt cơ hội.”
Bước chân của Kiều Tịch Hoàn dừng lại một chút, đột nhiên quay đầu lại, “Nếu như tôi không nhớ nhầm, công ty Cố thị và anh là quan hệ thân thích đi.”
Tề Lăng Phong không tỏ vẻ gì nhướn chân mày lên.
“Thân thích cũng có thể xuống tay được sao?”
“Tôi chỉ tự vệ, chỉ là người tự vệ, không để ý liền dễ dàng qua mà thôi.” Tề Lăng Phong nói như chuyện đương nhiên.
Kiều Tịch Hoàn cười, “Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ suy tính.”
Sau đó, đẩy cửa phòng bao rời đi.
Đối với Tề Lăng Phong mà nói, không có gì không xuống tay được, chỉ cần nắm chắc hoàn toàn.
Cô siết chặt ngón tay, đi ra ngoài.
Tối nay cô không đồng ý hợp tác với Tề Lăng Phong, vì người đàn ông này, cô cần nghiên cứu liên tục, cũng vờ tha để bắt thật, cô cần treo đủ khẩu vị, mới có thể đạt tới mục đích cuối cùng của mình!
Cô không thể lơ là một chút xíu nào với Tề Lăng Phong, bởi vì một chút như vậy, có lẽ cô sẽ một lần nữa trải nghiệm cảnh tượng bi thảm như đời trước! die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Cô cũng không muốn sống thêm một lần, vẫn không cam lòng khiến người đàn ông này diễu võ giương oai như thế!
Bước chân đột nhiên dừng lại một chút, tròng mắt căng thẳng.
Cô nhìn người phụ nữ Sở Dĩ Huân đâm đầu đi tới, và cô gái tay nắm tay thân mật khăng khít với Sở Dĩ Huân là Lôi Lôi.
Rất tốt.
Hai người kia cấu kết * với nhau như vậy, quả nhiên chứng thực với đạo lý “Người đê tiện thành đôi”.
(*) Nguyên gốc 狼狈为奸 lang bái vi gian, cấu kết với nhau làm chuyện xấu
Nói thật ra, cô thật sự vẫn không biết Sở Dĩ Huân và Lôi Lôi câu kết với nhau từ khi nào, trong trí nhớ của cô, Sở Dĩ Huân không có nhóm bạn bè, luôn đi làm, về nhà, thỉnh thoảng cô sẽ kêu Sở Dĩ Huân đi ra ngoài, Sở Dĩ Huân mới có thể đi xã giao hoặc đi chơi đùa với cô. Cho nên đời trước cô luôn cảm thấy, mình là người bạn duy nhất của Sở Dĩ Huân, đương nhiên phải chăm sóc cô ấy nhiều hơn.
Bây giờ nghĩ lại.
Cô quả nhiên là, tự mình đa tình.
Sở Dĩ Huân quả nhiên giống như Tề Lăng Phong, không có tình ý chân thật, cố ý che giấu.
Chính vì thế, cô giảm đề phòng xuống, sau đó cho cô một kích trí mạng!
Mặt Kiều Tịch Hoàn không có biểu hiện gì, ngước mắt nhìn họ.
Rất dễ nhận thấy, hai người trước mặt cũng nhìn thấy.
Sở Dĩ Huân khẽ đảo mắt, không thân thiện nhìn Kiều Tịch Hoàn, giọng nói hơi kỳ quái, “Ở đây gặp được đại thiếu phu nhân nhà họ Cố, thật khéo. Lần trước không phải có Cố đại thiếu và con trai bảo bối của cô đi cùng sao? Sao hôm nay lại chỉ có một mình. A, đúng rồi, suy cho cùng Cố đại thiếu không tiện lắm, không thích hợp đi ra ngoài, đúng không, đại thiếu phu nhân?”
Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn nhìn chăm chú vào Sở Dĩ Huân, nghe lời nói châm chọc của cô ta, trên mặt không tỏ vẻ gì, chỉ có cánh môi đẹp mắt khẽ hé mở, không nhanh không chậm nói, “Đúng vậy, chồng tôi không tiện ra cửa. Cho nên hôm nay một mình tới nơi hẹn. Đáng tiếc một bàn thức ăn tối nay, tôi còn chưa kịp ăn đã vội vàng rời đi. Đúng rồi, không phải quan hệ giữa cô và Tề Lăng Phong không cạn sao? Anh ta chủ động hẹn tôi ăn cơm, cô nên rõ ràng đi. Vừa đúng, tôi nghĩ một mình anh ta cũng không thể ăn hết một bàn cơm lớn như vậy, chẳng bằng để cô và bạn của cô cùng đi ăn, dù sao lãng phí cũng đáng xấu hổ. Tôi thật sự rất băn khoăn.”
“Tề Lăng Phong hẹn cô?” Sắc mặt Sở Dĩ Huân lập tức thay đổi.
“Như thế nào, cô không biết? Không thể nào, không phải Tề Lăng Phong luôn cùng cô… Cũng đúng cũng đúng.” Kiều Tịch Hoàn giống như bất ngờ hiểu ra, “Nói như thế nào Hoắc Tiểu Khê mới đúng là bạn gái chân chính của Tề Lăng Phong, mà cô chỉ là người do Hoắc Tiểu Khê ủy thác cho Tề Lăng Phong chăm sóc, nói thế nào cũng khác. Chỉ có điều không biết Tề Lăng Phong một mình ăn cơm, có thể sẽ gặp vật nhớ tình không…”
Càng nói, trên khuôn mặt xinh đẹp của Sở Dĩ Huân càng khó nhìn.
Tối nay mới bắt đầu cô vốn hẹn Tề Lăng Phong ăn cơm chung, từ sau lần trước đụng mặt Kiều Tịch Hoàn ở nhà hàng, Tề Lăng Phong liền cố ý giữ một khoảng cách với cô, nói bây giờ là thời kỳ đặc biệt, đừng tạo thành ảnh hưởng không quá tốt, chờ sau khi qua thời kỳ đầu sóng ngọn gió này rồi lại nói.
Nhưng muốn chờ qua đầu sóng ngọn gió này, không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào.
Hơn nữa Tề Lăng Phong nói được là làm được, không có một chút xoay chuyển nào, lạnh lùng đến dọa người, điều này thật sự khiến cho cô hơi khủng hoảng.
Cho nên nhân dịp Tề Lăng Phong bàn xong hợp đồng từ nước Anh trở lại, coi như ăn mừng hợp đồng thuận lợi ký kết, khó khăn lắm mới lấy được cớ cùng nhau ăn cơm, buổi tối còn định qua đêm với nhau, không ngờ Tề Lăng Phong trực tiếp từ chối cô, mà lý do từ chối cô còn là, anh đi nước Anh một tuần hơi lệch múi giờ, vì ký kết hợp đồng vẫn không nghỉ ngơi cho tốt, để cho cô và bạn của cô cùng nhau ăn cơm.
Cô chịu đựng đủ loại không thoải mái trong lòng, không quấn lấy Tề Lăng Phong, gọi điện thoại cho Lôi Lôi, trong khoảng thời gian này Lôi Lôi cũng vì Tiêu Dạ mà tâm tình rất tệ, hai người vừa đúng có thể kể khổ với nhau, khi cùng nhau xuất hiện ở khách sạn thì lại đụng phải Kiều Tịch Hoàn như vậy.
Kiều Tịch Hoàn là đầu sỏ gây nên ảnh hưởng giữa cô và Tề Lăng Phong, cô hận Kiều Tịch Hoàn thấu xương, nhìn một mình cô ta xuất hiện như vậy, liền hận không thể chế nhạo cô ta, lấy nó để giải quyết oán hận của mình với Kiều Tịch Hoàn, hoàn toàn không nghĩ tới, Kiều Tịch Hoàn lại ăn cơm cùng với Tề Lăng Phong.
Hơn nữa mới vừa rồi lời Kiều Tịch Hoàn nói, từng câu từng chữ đều đang châm chọc, châm chọc cô không bằng Hoắc Tiểu Khê, châm chọc cô và Tề Lăng Phong chính là quan hệ không thấy được ánh mặt trời! Cô cắn răng nghiến lợi, khi Hoắc Tiểu Khê còn sống, cô cực kỳ ghét người này, sau khi Hoắc Tiểu Khê “Ngoài ý muốn” chết đi, cô cho rằng cái tên này sẽ biến mất ở bên tai mình, vốn gần như không tồn tại rồi, nhưng mỗi một lần gặp mặt người phụ nữ này, người phụ nữ này luôn luôn cố ý nhắc tới, cố ý một mực nói bên tai cô, quanh quẩn không ngừng, cô nhịn đến thân thể sắp hỏng mất.
Lại nghĩ đến tối nay Tề Lăng Phong gạt cô để ăn cơm với người phụ nữ này, trước không nói tới cô gái này có tình cảm đặc biệt gì với Tề Lăng Phong hay không, đương nhiên, cô không quá tin tưởng Tề Lăng Phong có cảm tình với Kiều Tịch Hoàn, bởi vì Tề Lăng Phong rất lý trí, lý trí đến mức sẽ không bởi vì chuyện tình cảm mà làm trễ nải tiền đồ của anh, anh hẹn Kiều Tịch Hoàn, cô không cần nghĩ cũng biết là vì bàn luận chuyện công việc, nhưng tại sao lại phải gạt mình?
Tề Lăng Phong đã từng làm chuyện gì chưa bao giờ sẽ gạt cô, đột nhiên như vậy, là bởi vì cái gì? Không tin tưởng rồi sao?!
Nghĩ tới đây, trái tim đột nhiên thình thịch không có quy luật, cố ý xa lạ, bỗng nhiên giấu giếm, đó cũng không phải là một điềm báo tốt.
Sở Dĩ Huân hung hăng nhìn người phụ nữ trước mặt, “Hoắc Tiểu Khê đã là quá khứ rồi!”
“Thật sao?” Kiều Tịch Hoàn nhíu nhíu chân mày, “Nhưng mới vừa rồi Tề Lăng Phong nói với tôi, anh ta vẫn nhớ mãi không quên Hoắc Tiểu Khê, chẳng lẽ Tề Lăng Phong giả bộ? Giả bộ si tình như vậy để gạt người ngoài? Nếu quả thật như thế, vậy thật sự khiến cho tôi lau mắt mà nhìn, kỹ thuật diễn của Tề Lăng Phong có thể so sánh với ảnh đế, tôi không thể không bội phục!”
Kiều Tịch Hoàn nói đến nước này.
Một khắc kia Sở Dĩ Huân lại không thể phản bác lại dù chỉ nửa điểm.
Cô dĩ nhiên sẽ không thừa nhận Tề Lăng Phong giả bộ, nhưng cũng không cam tâm để mình luôn sống dưới bóng của Hoắc Tiểu Khê!
Cô hung hăng cắn môi, giống như đang khống chế tức giận, cắn răng nghiến lợi gằn từng chữ, “Kiều Tịch Hoàn, cô đừng từng câu từng chữ đều đối nghịch với tôi, đều đang cố ý xuyên tạc ý của tôi!”
“Tôi chỉ đang dùng suy nghĩ của người bình thường để suy tư mà thôi, nếu như giải thích sai, vậy đúng là sơ suất vô tâm.” Kiều Tịch Hoàn cười, nhìn gió nhẹ nước chảy như thế.
So sánh với Sở Dĩ Huân đè nén đến mặt mũi vặn vẹo, quả thật là khác biệt trời vực.
Có thể chọc tức Sở Dĩ Huân như vậy, Kiều Tịch Hoàn cảm thấy rất sảng khoái!
Nhưng mà, còn thiếu rất nhiều!
Cô nhìn chằm chằm Sở Dĩ Huân.
Năm đó mình vô tâm vô phế đối xử với người phụ nữ này, đổi lại là hiện giờ ngay cả tên cũng không nguyện nhắc tới!
Cô âm thầm cười lạnh, nhìn đồng hồ trên cổ tay, cất bước chân, “Không còn sớm, tôi còn có chuyện, chúc các cô dùng cơm vui vẻ.”
Nói xong, liền sải bước rời đi.