Cô vốn không nghĩ đến làm như thế nào để khiến Tề Lăng Phong nhận được dạy dỗ, còn lời nói của Cố Diệu Kỳ và Cố Tử Hàn thì coi như gió thoảng bên tai. Bây giờ nhìn Sở Dĩ Huân, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó! Bây giờ cô không thể rung chuyển được Tề Lăng Phong, nhưng người phụ nữ Sở Dĩ Huân này cũng không phải không lay động được! Cô ngược lại thật sự muốn nhìn một chút, Tề Lăng Phong thích Sở Dĩ Huân ở chỗ nào!
Cô chỉ khiến cho Sở Dĩ Huân hiểu, cô chỉ là một “Hoắc Tiểu Khê” tiếp theo mà thôi!
…
Sở Dĩ Huân tức giận đến giậm chân, cô nhìn Kiều Tịch Hoàn vô cùng nghênh ngang tiêu sái như vậy mà rời đi, cả người đều không tốt, sắc mặt cũng khó nhìn muốn chết. Lôi Lôi ở bên cạnh an ủi cô, “Đừng so đo với người phụ nữ này, cô ta cũng không thể ảnh hưởng đến bà và Tề Lăng Phong. Quan hệ của hai người tốt như vậy.”
“Lôi Lôi, bà không biết tình hình bên trong.” Cánh môi ửng hồng của Sở Dĩ Huân đã cắn đến trắng bệch.
“Như thế nào?” Lôi Lôi kéo Sở Dĩ Huân, đi về phía thang máy, đi tới nhà hàng ăn cơm.
“Người phụ nữ Kiều Tịch Hoàn kia giống như có thù oán với tôi, đối đầu với tôi khắp nơi, bà nghe những lời vừa rồi đó, giống như đang cố ý châm chọc tôi, hơn nữa quan hệ giữa tôi và Tề Lăng Phong đột nhiên biến thành như vậy, rõ ràng chính là do cô ta xúi giục. Lôi Lôi, tôi đã rất lâu rồi không ăn cơm chung với Tề Lăng Phong, chứ đừng nói tới qua đêm với nhau.” Sở Dĩ Huân khó chịu nói. d
Lôi Lôi an ủi cô, hai người đi vào phòng bao đã đặt trước.
“Tôi cảm thấy bà chính là đang buồn lo vô cớ.” Gọi món ăn xong, Lôi Lôi nói từng câu từng chữ.
“Tôi buồn lo vô cớ như thế nào? Tề Lăng Phong ưu tú như vậy, tôi sợ tôi không nắm được anh ấy ở trong tay. Đến lúc đó anh ấy thật sự không quan tâm tới tôi vẫy tay bỏ chạy lấy người…”
“Nghĩ đi đâu vậy! Bà đừng quên, bà rất rõ ràng tất cả mọi chuyện Tề Lăng Phong làm, cho dù anh ta thật sự không có tình cảm với bà cũng không dám hất tay bà rời đi, bà có tất cả nhược điểm của anh ta, tại sao bà phải sợ anh ta bất trung với bà?” Lôi Lôi nhắc nhở, khóe miệng cười đến rất xấu xa.
Sỏ Dĩ Huân sợ run một giây, nghĩ như vậy, hình như đột nhiên rõ ràng, nhưng trên cả khuôn mặt vẫn không lộ ra vẻ vui thích, “Tôi không muốn dùng những chuyện này để uy hiếp anh ấy, tôi có tình cảm thật sự với anh ấy. Tôi không nghĩ rằng quan hệ của chúng tôi cần dùng những thứ này tới duy trì.”
“Tôi chỉ nói là Tề Lăng Phong không dám làm gì bà, chưa nói hai người phải dùng tới thứ này để duy trì, sao tố chất tâm lý của bà lại kém như vậy!” Lôi Lôi không nhịn được trợn trắng mắt, “Chỉ có điều về sau bà phải chú ý nhiều đến người phụ nữ Kiều Tịch Hoàn kia, tôi luôn cứ cảm thấy người phụ nữ kia không hề đơn giản chút nào.”
“Ừ.” Sở Dĩ Huân nói, “Tôi cũng cảm thấy vậy, giống như xuất hiện vô căn cứ, lại giống như có cảm giác hơi quen thuộc khó hiểu. Bà biết không? Có nhiều lần tôi cứ cảm giác thấy trên người phụ nữ này bỗng nhiên có bóng dáng của tiểu Khê, khiến cho tôi nhìn thấy cô ta lại thấy phiền chán khó hiểu, còn hơi khủng hoảng.”
“Thật ra tôi cũng có ảo giác này.” Lôi Lôi gật đầu, “Nhưng mà Hoắc Tiểu Khê đã chết rồi, ảo giác của chúng ta cũng chỉ là ảo giác mà thôi, đừng suy nghĩ nhiều.”
Sở Dĩ Huân gật đầu.
Người chết không thể sống lại, cô tận mắt nhìn thấy Hoắc Tiểu Khê bị hỏa táng, được chôn cất, ngay lúc đó mình lệ rơi đầy mặt, kích động điên cuồng, nhưng trong lòng lại vui mừng và sảng khoái không nói ra được, nhịn người phụ nữ kia nhiều năm như vậy, cuối cùng hoàn toàn được giải thoát!
“Chuyện của bà ngược lại dễ giải quyết, tôi thì số khổ.” Lời Lôi Lôi xoay chuyển, nói đến bản thân, “Mức độ khống chế của tôi với Tiêu Dạ đều không có, mỗi ngày chỉ có thể giả bộ đáng thương ở trước mặt anh ấy để nhận được đồng tình, cuối cùng vẫn cảm thấy Tiêu Dạ càng ngày càng lạnh nhạt với mình, năm đó chọn rời đi, thật đúng không phải là một quyết định sáng suốt.”
“Người đàn ông Tiêu Dạ này vốn không dễ chọc.” Sở Dĩ Huân thật sự cầu thị nói, “Anh ta có danh tiếng rất lớn ở bến Thượng Hải, bạch đạo hắc đạo đều không dám động tới anh ta một xu một hào, cũng rất nhiều người yêu cầu anh ta làm việc, anh ta đã quen thời gian duy ngã độc tôn, bà đi theo anh ta còn không phải chỉ là một người phụ nữ nhỏ, đều không có một chút quyền phát ngôn nào, có chỉ nhiều bực tức. Khi bà ở nước ngoài không phải có bạn trai sao? Khi đó tôi đã khuyên bà đừng nghĩ tới Tiêu Dạ bà còn không tin?! Bây giờ trở về mới biết hối hận sao!”
“Bà cho rằng tôi thật sự không muốn kết giao với bạn trai khác sống những ngày hạnh phúc sao, nhưng tôi chính là không bỏ được Tiêu Dạ, cũng nghĩ không thông tới những người mình đã gặp kia, tôi không thể để cho Diêu Bối Địch lấy được kết cục mà cô ta nên có thì tôi cảm thấy cả người tôi không được tự nhiên, giống như bị con kiến cắn vậy rất khó chịu, cho nên sau khi tôi và bạn trai trước chia tay, mới không thể không trở lại! Tôi cho rằng nhiều năm như vậy, sau khi tôi trở lại sẽ thấy chính là Tiêu Dạ hành hạ Diêu Bối Địch như thế nào, không ngờ, tình cảm của hai người lại giống như…” Lôi Lôi nhìn Sở Dĩ Huân, “Tôi cuối cùng cảm thấy Tiêu Dạ càng ngày càng để ý Diêu Bối Địch, đã đến mức đàn ông thích phụ nữ.”
“Có thật không?” Sở Dĩ Huân nhìn cô.
“Thật. Đối với tôi ngược lại càng ngày càng nhiều chính là dễ dàng tha thứ, hơn nữa rất nhiều khi để đề phòng tôi dây dưa nữa, mới có thể khiến cho tôi làm một chút chuyện mà tôi không biết nên đối đãi với Tiêu Dạ như thế nào, tôi nghĩ lần này nếu như tôi lại bị Tiêu Dạ đẩy ra, Tiêu Dạ và Diêu Bối Địch vui vẻ sống cùng một chỗ, tôi sẽ hận đến đi tự sát!” Lôi Lôi vô cùng cực đoan nói.
“Bà đừng tùy hứng như vậy! Không có gì quan trọng hơn sinh mạng.” Sở Dĩ Huân khuyên nhủ, “Lần trước không phải bà đã xảy ra quan hệ với Tiêu Dạ sao? Nếu Tiêu Dạ bằng lòng lên giường với bà, bà tìm cơ hội mang thai đứa bé cho anh ta. Dù thế nào, mang thai đứa bé của anh ta, anh ta muốn thoát khỏi bà cũng khó khăn chút, đây cũng là có thể là thủ đoạn có lợi nhất cũng là đả kích trực tiếp nhất với địch!”
“Bà nghĩ rằng tôi không muốn sao? Sau buổi tối tôi làm với Tiêu Dạ đó, thời điểm khác cho dù tôi quyến rũ như thế nào thì người đàn ông kia đều giống như Liễu Hạ Huệ không hề có một chút cảm giác nào với tôi, tôi đã nhiều lần cởi sạch trước mặt anh ấy, anh ấy ngay cả chân mày cũng không động một cái đã xoay người rời đi! Tôi thật sự cảm thấy, có phải tất cả tôn nghiêm phái nữ của tôi đều dùng hết trước mặt anh ấy rồi không!” Lôi Lôi nói tới đây, thiếu chút nữa muốn khóc, “Càng khiến cho tôi hỏng mất chính là, ngày hôm qua tôi nhìn thấy trên cổ Tiêu Dạ có vết hôn!”
“Vết hôn?” Sở Dĩ Huân lặp lại hỏi.
“Ừ, tuyệt đối không phải là bị cái gì đụng phải, chính là vết hôn!” Lôi Lôi nói như đinh chém sắt, “Vết hôn kia không có nửa xu liên quan với tôi! Hơn nữa mặc dù trước kia Tiêu Dạ thường bị rất nhiều phụ nữ làm loạn, nhưng kể từ sau khi tôi xuất hiện thì không có người phụ nữ nào dám đi trêu chọc Tiêu Dạ, Tiêu Dạ cũng không phải người thích chủ động đi trêu chọc người khác, cho nên căn bản sẽ không có cơ hội xảy ra quan hệ với người phụ nữ bên ngoài, duy nhất có thể chính là, Diêu Bối Địch!” Sau khi Lôi Lôi nói đến đây đã hơi hỏng mất!
Tiêu Dạ không lên giường với cô, lại lên giường với Diêu Bối Địch!
Vừa nghĩ tới hình ảnh Tiêu Dạ và Diêu Bối Địch triền miên trên giường, cả người cô sẽ khó chịu muốn chết, hận không thể giết chết Diêu Bối Địch!
“Bọn họ là vợ chồng, hai người họ làm chuyện này cũng nói qua được.” Sở Dĩ Huân bất đắc dĩ nói.
“Cái gì chứ! Tiêu Dạ vốn không thèm đụng vào Diêu Bối Địch có được không?! Dù sao tôi cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cảm thấy kể từ sau lần đầu tiên Tiêu Dạ chạm vào Diêu Bối Địch, cũng chưa từng chạm vào cô ta nữa. Hơn nữa tôi nghe tiểu thư tiếp rượu trong đỉnh Hạo Hãn nói, cũng không biết cô ta nghe từ chỗ nào, dù sao nói Tiêu Dạ có rất nhiều đàn bà, nhưng chưa bao giờ làm với bà xã mình. Mặc dù hơi không có lửa làm sao có khói, nhưng tôi cảm thấy theo tính khí của Tiêu Dạ, tuyệt đối làm ra được, năm đó sau khi bị Diêu Bối Địch bố trí một đường như vậy, tuyệt đối sẽ như vậy với Diêu Bối Địch!” Lôi Lôi nói rất khẳng định, lại đau xót muốn chết không gì sánh bằng, “Nhiều năm như vậy cũng không chạm vào, hiện giờ đột nhiên chạm vào cô ta… Dĩ Huân, bà cảm thấy khả năng tôi trở lại bên cạnh Tiêu Dạ lớn sao?”
Sở Dĩ Huân lắc đầu.
Cô cũng không biết.
Bây giờ cô cảm thấy chuyện của bản thân mình đều rối loạn, cũng thật sự không có đề nghị gì tốt trợ giúp cho cô ấy.
“Quay về, tôi hỏi Lăng Phong một chút đi, xem anh ấy có chỗ nào có thể giúp được bà không.” Sở Dĩ Huân chỉ đành phải an ủi như vậy.
“Ừ, Tề Lăng Phong thông minh như vậy, nhiều chủ ý như vậy, bà nhất định phải khiến cho anh ta giúp tôi!” Lôi Lôi hung hăng nói, ký thác hy vọng rất lớn với Tề Lăng Phong.
“Được, tôi sẽ cố hết sức.”