Diêu Bối Địch gật đầu, “Ừ, em trai tôi, Diêu Bối Khôn.”
Kiều Tịch Hoàn đi tới, nhìn thằng nhóc thúi đó, “Không gãy tay thiếu chân chứ?”
Diêu Bối Khôn lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn cô chằm chằm.
“Từ nhỏ đã không thông minh, hiện giờ ngu hơn rồi.” Nhìn dáng vẻ Diêu Bối Khôn, Kiều Tịch Hoàn vô cùng thẳng thắn.
Diêu Bối Khôn bị đả kích, không nhịn được mở miệng nói, “Tôi không ngốc.”
Cậu ta ngốc khi nào chứ, chỉ có điều suy nghĩ không thể dùng được trên mặt học tập, nếu cố gắng học tập, ai nói cậu ta không thể đỗ đại học Thanh Hoa Bắc Đại Harvard Oxford chứ?!
Cậu ta chỉ là, chỉ là đột nhiên vừa nhìn thấy cô đã yêu!
Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên cười.
Diêu Bối Khôn nhỏ hơn cô tám tuổi.
Thật ra thì Diêu Bối Khôn rất thích đi theo sau cái mông của cô, có lúc biểu hiện còn rõ ràng hơn Diêu Bối Địch, lúc nhỏ dáng dấp Diêu Bối Khôn cực kỳ đáng yêu, gương mặt tròn trịa vô cùng trắng nõn, khi vui mừng cô trêu chọc Diêu Bối Khôn, khi mất hứng sẽ một cước đạp đi, vô cùng thô lỗ với Diêu Bối Khôn, thằng nhóc Diêu Bối Khôn kia giống như sẽ không nhớ thù không đau, cho dù cô đối xử với thằng nhóc này như thế nào, mỗi lần nhìn thấy cô cậu ta đều cười hì hì lấy lòng.
Có lúc cô thật sự không hiểu, cô rốt cuộc có sức hấp dẫn gì, hấp dẫn được tiểu chính thái* này.
(*) Tiểu chính thái: chỉ những cậu bé, thiếu niên, những chàng trai trẻ tuổi ngây thơ.
“Bác sỹ có nói khi nào có thể xuất viện không?” Kiều Tịch Hoàn quay đầu hỏi Diêu Bối Địch.
“Nếu như không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, một tuần lễ.” Diêu Bối Địch nói, “Vết thương của Bối Khôn cũng may, đều bị thương ngoài da.”
“Khá hơn Tiêu Dạ một chút?”
Diêu Bối Địch gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn không có vẻ mặt đặc biệt gì, đảo mắt nhìn Tiêu Tiếu từ chỗ của mẹ Diêu chạy về phía bọn họ, sau đó thân thể nhỏ bé nhón chân lên cẩn thận đỡ lấy đĩa trái cây đặt bên mép giường Diêu Bối Khôn, cô cho rằng Tiêu Tiếu lấy cho Diêu Bối Khôn vẫn còn nằm trên giường mặt đang ngu dại nhìn mình, lại không nghĩ tới cô bé kia xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, khi mọi người đang nói chuyện phiếm không chú ý tới.
Kiều Tịch Hoàn ngoái đầu nhìn lại, hàn huyên thêm một lát nữa với Diêu Bối Địch, trong cả quá trình, Diêu Bối Khôn vẫn dùng nét mặt hoa si nhìn Kiều Tịch Hoàn, giống như trong lúc bất chợt, giống như tình yêu đầu tiên, mắt cũng không chớp nhìn không nhúc nhích.
Hình như Kiều Tịch Hoàn đã sớm thành thói quen với ánh mắt của Diêu Bối Khôn, không hề có chút khác thường nào, cô nói với Diêu Bối Địch, “Tôi đi thăm Tiêu Dạ một chút.”
“Đi thẳng phía trước, phòng bệnh thứ ba.” Diêu Bối Địch nói.
“Ừ.”
Kiều Tịch Hoàn đứng dậy, “Cô không đi cùng sao?”
Diêu Bối Địch lắc đầu, “Không cần.”
Kiều Tịch Hoàn cũng không nhiều lời, sau khi lễ phép nói lời từ biệt với cha Diêu mẹ Diêu, rời đi.
Diêu Bối Khôn vẫn nhìn về phía cửa phòng, một hồi lâu sau mới hồi hồn thong thả mở miệng, “Nữ thần.”
Diêu Bối Địch ngoái đầu nhìn lại, “Em chỉ thích kiểu này?”
“Kiểu gì?” Diêu Bối Khôn nghe giọng điệu Diêu Bối Địch hơi khinh thường, cả người cũng kích động, “Xinh đẹp, hấp dẫn, không điệu bộ! Chỗ nào không tốt?”
“Không có chỗ nào không tốt, nhưng người ta chính là đã kết hôn rồi, đứa bé cũng năm tuổi.” Diêu Bối Địch không phải cố ý đả kích.
Rất dễ nhận thấy, Diêu Bối Khôn bị hung hăng đả kích.
Anh nhìn Diêu Bối Địch, vẻ mặt không tin tưởng, “Nhìn qua chị ấy rất trẻ tuổi!”
“Lớn bằng chị.”
“Hiện giờ Trung Quốc đều lưu hành tảo hôn sớm có thai sao?” Diêu Bối Khôn thật sự hơi bị đả kích quá độ, “Em khó khăn lắm mới dấy lên lửa tình…”
Diêu Bối Địch thật sự không muốn nhiều lời.
Diêu Bối Khôn tỏ vẻ phiền muộn, “Sao số mạng của em lại khổ như vậy, trước kia thích chị Tiểu Khê thì chị ấy không chỉ không yêu em, còn luôn đạp em, không chỉ đạp em, còn chạy theo người đàn ông khác, không chỉ chạy theo người đàn ông khác, còn không giải thích được mà xuống đất… Hiện giờ khó khăn lắm mới đụng phải một người thích, vừa thấy đã yêu, lại là người phụ nữ đã có chồng!”
Diêu Bối Địch thật sự không nhịn được cười cười.
Khi còn bé Diêu Bối Khôn rất thích Hoắc Tiểu Khê, tuyên bố khi trưởng thành sẽ cưới cô ấy, cho nên vẫn mong đợi lớn lên.
Trưởng thành mới biết được, khi còn bé thì tốt hơn, khi còn bé ít nhất có thể bổ nhào vào trong ngực Hoắc Tiểu Khê, trưởng thành lại chỉ có thể nhìn cô ấy bổ nhào vào trong ngực người đàn ông khác…
“Ôi trời ơi!!!” Diêu Bối Khôn không nhịn được ngửa mặt lên trời thở dài, “Cảm thấy thế giới cũng không có tình yêu.”
Tại sao đường tình cảm của anh cứ không thuận như vậy!
Diêu Bối Địch cũng không phản ứng đến em trai.
Mình kiên trì một buổi tối một buổi sáng không ngủ, hiện giờ thật sự hơi mệt nhọc rồi.
Cô ngáp, nhìn tinh thần của cha mẹ mình cũng đều khá hơn nhiều, liền đứng dậy đi về phía giường điều dưỡng bên cạnh chuẩn bị đi ngủ.
Cô nhìn chung quanh một chút, tròng mắt đột nhiên căng thẳng, “Tiếu Tiếu đâu?’
Người trong phòng giống như đột nhiên mới phát hiện ra, trong nháy mắt cũng liền khẩn trương lên, mẹ Diêu kích động nói, “Mới vừa rồi con bé còn ở bên cạnh mẹ, bây giờ đi đâu rồi? Có phải đi ra ngoài không?”
Cơn buồn ngủ của Diêu Bối Địch lập tức bị làm tỉnh lại, cả người lập tức chạy ra khỏi phòng bệnh, đi ra ngoài hành lang tìm kiếm.
Cha Diêu mẹ Diêu cũng chạy theo hướng khác nhau, tìm kiếm…
…
Tiêu Tiếu bưng đĩa trái cây lấy từ trên giường cậu xuống từng bước thận trọng đi về phía phòng bệnh của cha.
Mới vừa rồi bác sỹ nói cha rất thích cô bé, mẹ cũng gật đầu.
Cho nên bé sẽ đối xử tốt với cha một chút.
Thân thể nhỏ bé của cô bé đẩy cửa phòng bệnh ra.
Bên trong phòng của cha, cha nằm trên giường, bên cạnh còn có người nằm gục bên giường cha đang ngủ.
Hình như cha tỉnh, lấy tay với ly nước trên đầu giường.
Tiêu Tiếu vội chạy lon ton qua, bưng đĩa trái cây, mắt to tròn vo nhìn chằm chằm, giọng thanh thúy hỏi, “Cha, cha muốn uống nước sao?”
Tiêu Dạ mím môi, gật đầu.
Tiêu Tiếu thận trọng đặt đĩa trái cây lên đầu giường, dùng chân nhón lên nỗ lực với ly nước lọc kia, khó khăn lắm mới với được, đôi tay ôm lấy đưa cho Tiêu Dạ, “Cha, cha uống nước.”
Mắt to tròn trịa, cái miệng nhỏ nhắn hé mở, nụ cười ngọt ngào, nhìn qua vô cùng khéo léo.
Tiêu Dạ nhận lấy ly nước, chỗ cổ họng hình như hơi dao động lên xuống, giống như đang cố gắng kiềm chế gì đó.
Tiêu Dạ một ngụm uống hết nước lọc trong ly, đưa cho Tiêu Tiếu.
Tiêu Tiếu nhận lấy, “Cha còn muốn uống nước không?”
Tiêu Dạ lắc đầu.
Tiêu Tiếu đặt ly nước lại lên đầu giường, nâng niu đĩa trái cây ở trong lòng bàn tay, “Cha, con mang táo cho cha, là mẹ gọt từng chút một, cha dùng tăm có thể ăn từng miếng từng miếng nhỏ một.”
Tiêu Tiếu nói, đó là do mới vừa rồi nghe đối thoại giữa cậu và mẹ, sau đó sẽ dùng suy nghĩ bản thân mình cảm thấy đúng và ngôn ngữ nói ra.
Cô bé mới năm tuổi, thật ra thì không biết làm gì để hóa giải mối quan hệ giữa cha và mẹ, nhưng mấy lời vừa rồi nghe vào trong tai Tiêu Dạ thì dường như có một chút tác dụng xúc tác, bởi vì Tiêu Dạ lý giải thành, Diêu Bối Địch gọt trái cây, để Tiêu Tiếu đưa lại.
Tiêu Dạ mím môi, nhìn một vài miếng táo nhỏ.
Ngước mắt nhìn khuôn mặt vô cùng thông minh của Tiêu Tiếu.
Tiêu Tiếu lớn lên giống anh, dĩ nhiên dáng vẻ không sâu sắc như anh, đứa bé có vẻ ôn hòa ngọt ngào rất nhiều.
Tiêu Dạ đưa tay dùng tăm xiên một miếng táo, bỏ vào trong miệng, từ từ ăn.
‘Cha, ăn ngon không?” Tiêu Tiếu hỏi cha, bên trong đôi mắt giống như có thể để lộ ra ánh sáng, rất có linh khí.
“Ừ.” Tiêu Dạ gật đầu.
“Cha có thể đút con một miếng không?” Hai tay Tiêu Tiếu đỡ đĩa trái cây đứng trước mặt Tiêu Dạ, quả thật không có tay dư để đút vào miệng nhỏ của mình. Hơn nữa đứa bé gần như có sức chống cự bằng không với món đồ ăn mà mình thích.
Tiêu Dạ xiên một miếng, đút vào trong miệng Tiêu Tiếu.
Tiêu Tiếu ăn vào miếng táo ngọt ngào, mắt to liền cười cong lên, “Cám ơn cha, trái cây mẹ gọt ăn thật ngon, có đúng không cha?”
“Ừ.” Tiêu Dạ tự nhiên gật đầu, phụ họa.
Hai cha con đây một miếng kia một miếng, ăn được rất, ấm áp.