Khi Kiều Tịch Hoàn đẩy cửa ra chính là nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Lúc cô thấy Tiêu Tiếu bưng đĩa trái cây chạy đi liền nghĩ tới, có lẽ đưa tới cho Tiêu Dạ. Nhưng thấy hai cha con như vậy, vẫn còn cảm thấy hơi kinh ngạc, hơn nữa Tiêu Dạ xưa nay có tính cảnh giác vô cùng cao, vào giờ phút này dường như cũng không phát hiện ra cô đứng ngoài cửa, đã được một lát rồi.
Hai người trong phòng bệnh nhanh chóng tiêu diệt hết một đĩa táo tràn đầy.
Tiêu Dạ để cây tăm xuống, khoảnh khắc khi ngước mắt mới nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn đứng ngoài cửa, một khắc kia có lẽ cả người cũng bị kinh hãi, cho dù trên mặt vẫn lạnh lùng, nhưng trong lòng lại hơi kích động.
Bởi vì, anh vốn không biết, người phụ nữ ở cửa, rốt cuộc đã đứng bao lâu rồi!
Anh luôn luôn có tính cảnh giác rất cao!
Anh nhướn nhướn chân mày, không chủ động nói.
“Cha, cha còn muốn ăn nữa không? Con nói mẹ gọt.” Tiêu Tiếu hỏi.
Tiêu Dạ lắc đầu.
“Vậy bây giờ con cầm đĩa trái cây về?”
“Ừ.”
“Bye bye cha.” Tiêu Tiếu khéo léo nói xong, thân thể nhỏ bé xoay người liền đi ra bên ngoài, khi nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn, cười chào hỏi, “Dì Kiều, dì cũng tới thăm cha con à?”
“Ừ.” Kiều Tịch Hoàn ngồi xổm người xuống, “Biểu hiện hôm nay của Tiêu Tiếu rất tuyệt.”
“Có thật không?” Tiêu Tiếu rất vui mừng nở nụ cười.
“Ừ, là thật. Trở về bên chỗ mẹ con nhanh lên một chút, bằng không mẹ con sẽ lo lắng cho con.” Kiều Tịch Hoàn nòi, không cần nghĩ cũng biết, sau khi Diêu Bối Địch phát hiện Tiêu Tiếu không ở đó, sẽ bị hù dọa thành dáng vẻ gì.
“Vâng.” Tiêu Tiếu cười vui vẻ sôi nổi chạy đi.
Mới vừa đi tới trên hành lang, đã nhìn thấy Diêu Bối Địch vội vội vàng vàng đi từ trong phòng ra, lúc nhìn thấy Tiêu Tiếu, cả người giống như rõ ràng buông một hơi thở dài, cô ôm lấy Tiêu Tiếu, “Đi đâu vậy? Sao không nói cho mẹ một tiếng?”
“Con đi phòng của cha đưa trái cây cho cha rồi, cha ăn hết trái cây rồi.” Tiêu Tiếu rất hả hê nói.
Diêu Bối Địch liếc nhìn về phía phòng bệnh của Tiêu Dạ, tròng mắt hơi đổi.
Cô ôm Tiêu Tiếu trở lại phòng bệnh, mọi người cũng mới thở phào nhẹ nhõm.
Hình như Diêu Bối Khôn phiền muộn đủ rồi, nhìn thấy Tiêu Tiếu đã tìm được trở lại, liền bắt đầu nhàm chán kiếm chuyện chơi, đột nhiên nghĩ tới trái táo ở đầu giường mình còn chưa ăn, đang chuẩn bị kêu người thì trong mắt đột nhiên khựng lại, “Trái cây của con đâu?”
“Con lấy đi cho cha con ăn rồi.” Tiêu Tiếu lớn tiếng nói.
“Tại sao con cầm đi cho cha con ăn, đây là trái cây của cậu!” Diêu Bối Khôn cực kỳ khó chịu.
Tiêu Tiếu chu mỏ, “Cha con đói bụng.”
“Cậu cũng đói bụng vậy.” Diêu Bối Khôn tức giận nói.
Diêu Bối Địch càng không ngừng trợn trắng mắt.
Diêu Bối Khôn đây là đang so đo với một đứa trẻ năm tuổi?!
“Đừng tranh cãi nữa, gọi thêm cho em một trái còn không được sao?” Diêu Bối Địch thật sự không nghe nổi nữa.
“Hừ, bạch nhãn lang. Thiệt thòi cậu đối xử với con tốt như vậy.” Diêu Bối Khôn khó chịu mắng Tiêu Tiếu.
(*) bạch nhãn lang: hình dung người vô tình vô nghĩa, danh từ chỉ người vong ân phụ nghĩa.
Tiêu Tiếu còn chưa phản bác, cha Diêu đã lớn tiếng trách móc, “Ai nói Tiêu Tiếu là bạch nhãn lang, cha nói con đồ ranh con này mới là bạch nhãn lang, không có một ngày khiến cho người ta bớt lo, Tiếu Tiếu mới năm tuổi nhưng hiểu chuyện hơn con nhiều lắm, cha nghĩ một ngày nào đó đột nhiên chết đi chính là bị con làm tức chết…”
Diêu Bối Khôn thiếu chút nữa hối hận chết mất.
Ở trước mặt cha mẹ mình, một chút cũng không được nói Tiêu Tiếu không tốt! Vừa nói, chính là hậu quả này!
Anh khó chịu nằm trên giường, dứt khoát nhắm mắt lại.
Bên tai còn không ngừng quanh quẩn giọng nói ồn ào của cha anh, giống như niệm kim cô chú.
Lão già thiên vị như vậy, không sợ anh ghen sao?!
…
So sánh với náo nhiệt trong phòng bệnh của Diêu Bối Khôn, phòng bệnh của Tiêu Dạ liền có vẻ vắng lạnh nhiều lắm.
Kiều Tịch Hoàn ngồi trên ghế cách giường bệnh của Tiêu Dạ không xa, tiểu đệ bên cạnh Tiêu Dạ dường như ngủ được một giấc tỉnh táo, đi ra ngoài ban công hút thuốc lá, tự giác nhường không gian lại.
Kiều Tịch Hoàn đột nhiên cười cười, nói: “Mới vừa rồi không quấy rầy đến anh và con gái anh trao đổi tình cảm chứ?”
Vẻ mặt Tiêu Dạ rõ ràng lộ ra thay đổi một chút, thoáng qua rồi biến mất. Đường nét khuôn mặt cứng ngắc của anh vẫn vô cùng lạnh lùng, giọng nhàn nhạt nói, “Cô có chuyện gì cứ nói thẳng.”
“Tôi không thể đơn thuần tới thăm anh một chút?” Kiều Tịch Hoàn nhướn mày.
Tiêu Dạ cười lạnh, giống như chính là không tin.
Được rồi.
Mục đích của cô thật sự không đơn thuần, nhưng lòng thăm bệnh nhân vẫn phải có, cho nên cô không kéo dài quá nhiều thời gian quấy nhiễu bệnh nhân nghỉ ngơi, đi thẳng vào vấn đề, “Gia tộc Diệp thị có dính dáng gì đến anh không?”
Tiêu Dạ đảo mát, “Bọn họ trêu chọc đến cô?”
“Không có, chỉ đề phòng chu đáo mà thôi.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Tôi và Diệp phu nhân là người lo liệu việc nhà của Diệp thị từng có một chút lui tới, giao tình tạm được. Cô có chỗ nào cần Diệp thị cứ nói thẳng, tôi sẽ hỏi một chút giúp cô.” Tiêu Dạ nói thẳng, bởi vì anh thiếu cô một món nợ ân tình, anh sẽ trả lại.
“Không cần cái gì, tôi chỉ rất muốn hỏi thăm một chút, lưu truyền trong gia tộc Diệp thị, cái gọi là cơ cấu ngầm.” Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ. die nda nle equ ydo nn
Tiêu Dạ nhìn Kiều Tịch Hoàn, chân mày nhếch lên, trực tiếp từ chối, “Không thể trả lời.”
“Tại sao?” Kiều Tịch Hoàn cau mày.
“Đây là bí mật của gia tộc Diệp thị, cũng không thể tùy tiện nói cho người ngoài, hơn nữa hiểu biết của tôi cũng không phải toàn diện.”
“Vậy cái gọi là cơ cấu bố trí chuyên theo dõi người khác của Diệp thị, có dính dáng gì tới anh không? Tôi nói chính là dính dáng về mặt nhân viên, ví dụ như có phải có người của anh đang làm việc giúp Diệp thị không?” Kiều Tịch Hoàn hỏi.
Tiêu Dạ lắc đầu, “Không liên quan gì tới tôi, đó là người của Diệp thị bọn họ.”
Kiều Tịch Hoàn cắn môi.
Cho nên muốn từ chỗ Tiêu Dạ biết được động tĩnh của Diệp thị căn bản không có khả năng rồi?!
“Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ những biện pháp khác.” Kiều Tịch Hoàn nói.
Tiêu Dạ không có biểu cảm gì, giống như có thái độ việc không liên quan đến mình vắt giò ngồi xem.
Kiều Tịch Hoàn đã tập mãi thành quen với thái độ của Tiêu Dạ, cô đứng lên, chuẩn bị rời đi, “Tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa.”
Tiêu Dạ gật đầu, chợt nói, “Kiều Tịch Hoàn, Diệp thị không dễ chọc, không cần thiết tôi khuyên cô không nên tiếp xúc với bọn họ.”
“Lỡ như đánh qua lại, anh sẽ giúp tôi sao?” Kiều Tịch Hoàn hỏi anh.
Tiêu Dạ mím môi, “Tôi nợ cô một nhân tình.”
Cho nên nói, cho dù như thế nào, Tiêu Dạ vẫn sẽ giúp mình rồi.
Có thể có điểm nhận thức này là đủ rồi.
Cô sẽ không cố ý đưa tới rắc rối, nhưng nếu rắc rối tới, cô cũng không phải người thích tránh né, cho nên, có thể tìm được một chỗ dựa vào như vậy, coi như là một bảo đảm cho mình, một cách tự nhiên khi kế tiếp có khả năng sẽ gặp phải chuyện, cũng không cần thiết phải sợ hãi rụt rè.
Khóe miệng cười cười, mím môi rời đi.
Khoảnh khắc khi kéo cửa phòng ra, chạm mặt đối diện với Lôi Lôi.
Trong tay Lôi Lôi xách theo bao lớn bao nhỏ đồ, giống như đi ra ngoài mua sắm.
Thật ra thì cô còn cảm thấy kỳ quái, tại sao người phụ nữ này không có ở đây?!
Trong nháy mắt cô còn tưởng rằng Tiêu Dạ đổi tính, có thể có xa cách người phụ nữ này.
Khi Lôi Lôi thấy Kiều Tịch Hoàn, rõ ràng sắc mặt cũng hơi không được tốt lắm. Cô khó chịu đẩy Kiều Tịch Hoàn ra rồi đi vào, trong nháy mắt trên mặt treo nụ cười xinh đẹp quyến rũ, “Dạ, em đi siêu thị mua rất nhiều đồ dùng hàng ngày cần dùng cho anh và em, buổi tối em liền ở đây cùng anh, tránh cho anh một mình nhàn chán.”
Bên tai nghe giọng nói của Lôi Lôi, Kiều Tịch Hoàn đi ra khỏi phòng bệnh.
Diêu Bối Địch và Tiêu Dạ…
Hình như thật sự không dễ dàng, hòa thuận!
Thật ra thì cô cũng không mong đợi Diêu Bối Địch có thể tốt đẹp với Tiêu Dạ, không chỉ bản thân Tiêu Dạ, bối cảnh của anh ta cái gì cũng không quá thích hợp với Diêu Bối Địch, Diêu Bối Địch quá ngoan, vốn không có cách nào dung nhập vào trong thế giới của Tiêu Dạ đi.
Hai người không hòa hợp như vậy, Diêu Bối Địch làm sao lại cứ khăng khăng một mực.