Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 128: Q.2 - Chương 128: Chương 25.3: Quần lót tình nhân, muốn nhìn không?




Editor: Puck

Kiều Tịch Hoàn đi ra khỏi bệnh viện, ngồi lên xe Vũ Đại lái.

“Tìm một chỗ ăn cơm đi.” Kiều Tịch Hoàn nói.

Vũ Đại gật đầu.

Xe tùy tiện đậu trước một quán ăn nhỏ ở giao lộ, Vũ Đại và Kiều Tịch Hoàn đi vào, tìm một góc trong sảnh chính gọi món, hai người ngồi ở đó không có việc gì nhìn tin tức trên ti vi LCD trong sảnh chính.

Tròng mắt đột nhiên căng thẳng.

Trên ti vi phát đi một tin tức trực tiếp, trên màn hình là Dụ Lạc Vi.

Hai mắt Dụ Lạc Vi đỏ bừng, gương mặt trắng bệnh, cô dùng giọng nói thê lương bạc bẽo nói, “Thật ra thì tôi cũng sinh hoạt dưới bóng của cha dượng và mẹ tôi, không chỉ có chị tôi Kiều Tịch Hoàn, tôi cũng trải qua thời gian cực kỳ vô nhân đạo, mỗi ngày tôi đều lớn lên trong tiếng chửi mắng đánh đập của bọn họ, mỗi ngày trôi qua nơm nớp lo sợ, bây giờ bọn họ nhận được trừng phạt của pháp luật, tôi thậm chí cảm thấy tôi vẫn nên cảm tạ công bằng ngay thẳng của pháp luật. Hôm nay tôi hướng về phía nhiều phóng viên như vậy không phải muốn than phiền uất ức của mình, tôi chỉ muốn nói cho những người trong khoảng thời gian qua không ngừng quấy rầy tôi, mấy người đừng dùng thư nặc danh tới đe dọa tôi, cũng đừng ném búp bê nguyền rủa tới trước cửa nhà tôi, đừng đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại tới mắng tôi uy hiếp tôi, đừng đăng bài công kích tôi, tôi cũng là người bị hại, tôi chỉ không giống như chị tôi đứng ra lên án bọn họ, lại thành đối tượng công kích của đại chúng, lại thành tôi tới nhận đủ chuyện sai mà cha dượng và mẹ tôi đã làm, tôi cảm thấy thật sự rất không công bằng. Tôi mới chỉ hai mươi ba tuổi mà thôi, tuổi thanh xuân thật tốt đẹp, tôi cũng muốn thoát khỏi bóng ma của cha mẹ tôi dựa vào hai tay của tôi một lần nữa tạo nên, nhưng hiện giờ tất cả các công ty đều từ chối tuyển dụng tôi, bởi vì tôi có bối cảnh gia đình như vậy?! Tôi thật sự vô cùng muốn hỏi mọi người, mọi người buộc tôi phải ân đoạn nghĩa tuyệt với cha mẹ tôi sao?!

Càng nói, dường như Dụ Lạc Vi càng đau lòng, có vài lần cũng đã khóc không thành tiếng.

“Trung Quốc có câu tục ngữ, con người lấy hiếu là trời. Cho nên tôi vẫn luôn nghĩ tới nhất định phải hiếu thuận với bọn họ, cho dù trước kia bọn họ đối xử với tôi như thế nào, cho dù bây giờ bọn họ phải tiếp nhận trừng phạt như thế nào, cho dù bọn họ mang đến cho tôi bao nhiêu tổn thương, tôi đều phải gánh vác trách nhiệm phụng dưỡng bọn họ hiếu kính bọn họ. Nhưng mà bây giờ, mọi người lại buộc tôi không ngừng lùi bước, buộc tôi càng không ngừng hỏi bản thân, tôi làm như vậy rốt cuộc là sai rồi sao? Tôi có phải nên học tập cách thức của chị tôi, lên án bọn họ bất nhân bất nghĩa với tôi?! Tôi không làm được, bởi vì tôi nghĩ suy cho cùng bọn họ là cha mẹ của tôi, là người thân nhất của tôi. Nhưng mà bây giờ… Tôi thật sự chịu đủ rồi, thật sự chịu đủ rồi! Tôi chỉ hy vọng mọi người không dùng thành kiến để nhìn tôi, tôi thật sự không nghĩ tới có một ngày tôi đứng ra, là nói với người trên toàn thế giới, tôi muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với cha mẹ tôi, tôi thỉnh cầu người ngoài bỏ qua cho tôi, cho tôi một con đường sống.”

Nói xong, cả người đã lệ rơi đầy mặt, dáng vẻ đau lòng muốn chết như vậy, khiến cho người ta thương tiếc.

Hình ảnh của Dụ Lạc Vi thay đổi, người dẫn chương trình của đài truyền hình nói vài lời.

Đúng lúc ấy, nhân viên phục vụ trong quán ăn bắt đầu lục tục mang món ăn cô gọi lên.

Người bàn bên cạnh bàn luận ầm ĩ về tin tức mới vừa rồi, hình như phần nhiều đồng tình với Dụ Lạc Vi.

Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên cười lạnh.

Dụ Lạc Vi không thể nào thông minh như vậy cũng không có năng lực lớn như vậy để làm mối nguy quan hệ xã hội lần này, hơn nữa rất dễ nhận thấy làm được rất thành công, không chỉ rửa sạch mình thoát khỏi quan hệ với Kiều Vu Huy, Dụ Tĩnh, tỏ rõ lập trường không thông đồng làm bậy của mình, còn hung hăng chê bai Kiều Tịch Hoàn bất nhân bất nghĩa, khiến cho mình trở thành người lương thiện nhất bị uất ức nhất, người đời luôn có thiên hướng nghiêng về phía người yếu, cảm giác “Người giàu có” đều không đáng được đồng tình.

Cô mím môi, vẻ mặt không có nhiều biểu cảm, cùng Vũ Đại yên tĩnh ăn xong cơm trưa.

Hai người đi ra khỏi quán ăn.

Kiều Tịch Hoàn tiện tay mua một tờ báo ở ven đường.

Tờ báo ra rất nhanh, cô lật tới tin tức về Dụ Lạc Vi, trả tiền, trở lên xe.

“Về công ty sao?”

“Đi trại giam trước.”

“Làm cái gì?” Vũ Đại thuận miệng mà hỏi, xe đã khởi động, chạy tới trại giam.

“Cho Dụ Tĩnh xem một chút tin tức.”

Khóe miệng Vũ Đại nhếch lên nở nụ cười, gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn quả nhiên không phải một người hiền lành.

Khi hai người tới trại giam, Kiều Tịch Hoàn gặp được Dụ Tĩnh.

Dụ Tĩnh mặc áo tù nhân, tóc xén rồi, trên mặt không có bảo dưỡng, cũng không có son phấn tốt nhất, khí sắc cả người nhìn qua thật trắng bệch, phảng phất lại già đi mười tuổi, hoa râm trên tóc cũng rõ ràng.

Kiều Tịch Hoàn đưa mắt quan sát cả người Dụ Tĩnh.

Cô biết rất rõ chuyện trong trại giam, cho nên cho dù bây giờ nhìn Dụ Tĩnh không hề có vết thương nào lộ ra trước mặt cô, cô cũng biết, chỗ được quần áo che đậy sẽ thê thảm không nỡ nhìn.

“Mày tới đây làm gì?” Giọng Dụ Tĩnh hung tợn.

Kiều Tịch Hoàn nhìn ra được chán ghét, dữ tợn hận không thể giết chết cô của bà ta.

Nhưng biểu hiện của cô rất bình thản, dáng vẻ khoan thai tự đắc, “Tới thăm bà một chút.”

“Tao không hiếm lạ gì mày tới thăm, mày cút cho tao! Tao vĩnh viễn không muốn gặp mày!” Dụ Tĩnh kích động nói, âm thanh không lớn, nhưng hình như tê tâm liệt phế

Kiều Tịch Hoàn không thèm để ý xoa xoa lỗ tai mình, cô giống như cũng chỉ là làm như không nghe thấy, khóe miệng còn nhếch lên nở nụ cười nói, “Tôi không đến thăm bà, Dụ Lạc Vi sẽ tới thăm bà?”

Dụ Tĩnh đột nhiên trầm mặc.

Rất dễ nhận thấy, xưa nay Dụ Lạc Vi chưa bao giờ tới đi.

Thật ra thì cô cũng đã dự đoán được trước.

Bây giờ Dụ Lạc Vi hận chết Kiều Vu Huy và Dụ Tĩnh, cho dù bọn họ đối xử rất tốt với cô ta, nhưng bây giờ bọn họ mang đến tổn thương cho cô ta, cô ta sẽ bất nhân bất nghĩa như vậy!

Cô rất rõ cách làm người của Dụ Lạc Vi.

Cô lấy tờ báo trên tay ra, lật tới trang có tin tức về Dụ Lạc vi, “Nhìn thấy không? Con gái bà nói dối với phóng viên rằng các người làm ác với cô ta, còn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với bà. Dụ Tĩnh, nuôi một đứa con gái tốt như vậy, không biết bây giờ bà có tâm tình như thế nào?”

“Kiều Tịch Hoàn, mày đừng vu cáo hãm hại Vi Vi! Vi Vi còn nhỏ, bây giờ con bé chỉ không tiếp nhận được thôi. Về sau con bé sẽ biết, tao vĩnh viễn là người thân nhất của con bé!” Hình như thật sự chạm tới xương sụn của Dụ Tĩnh, cả người bỗng chốc nóng nảy lên.

Nhân viên canh ngục đứng bên cạnh nhíu mày một cái, giọng nghiêm khắc một chút, “Yên tĩnh một chút đi!”

Hình như Dụ Tĩnh không cần biết nhiều như vậy, hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn! Một phát giật lấy tờ báo kia, cáu kỉnh xé thành từng mảnh nhỏ.

Kiều Tịch Hoàn tỏ vẻ bình tĩnh nhìn Dụ Tĩnh, nhìn hành động điên cuồng của bà ta, cả người có vẻ bình tĩnh hơn, “Lừa mình dối người cũng không có tác dụng gì, bà nên thấy rõ ràng, người con gái bà ngậm đắng nuốt cay, tốn nhiều tâm tư như vậy, làm nhiều chuyện mất hết tính người như vậy tới nuôi dưỡng cho tới lớn khôn, rốt cuộc đối xử như thế nào với bà?”

“Mày câm miệng!” Dụ Tĩnh thét chói tai.

“Tôi đã sớm nói thiện ác có báo. Bây giờ bà gặp báo ứng từ trên người con gái bà thể hiện được vô cùng tinh tế. Tự giải quyết cho tốt.” Kiều Tịch Hoàn đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Dụ Tĩnh đột nhiên gọi cô lại, “Kiều Tịch Hoàn.”

Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn khẽ nâng lên, “Còn có chuyện gì? Những chữ khó nghe kia chẳng qua là gió thoảng bên tai với tôi, có thể tận mắt nhìn thấy kết quả mới là chuyện sảng khoái nhất.”

“Kiều Tịch Hoàn, cô kêu Vi Vi tới thăm tôi một lần.” Dụ Tĩnh đột nhiên nói, giọng nhỏ đi.

Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn khẽ nhúc nhích.

“Kêu con bé đến thăm tôi một lần đi, tôi thật sự vô cùng nhớ con bé. Tôi biết rõ có người mẹ như tôi khiến cho con bé mất thể diện, nhưng mà tôi lại thật sự thương yêu con bé, tôi thật sự muốn con bé sống tốt hơn bất kỳ kẻ nào, cho nên cô nói một tiếng với Vi Vi, kêu con bé tới thăm mẹ nó một chút, tới thăm tôi một chút, tôi cái gì cũng không quan tâm, hiện giờ tôi chỉ muốn Vi Vi…” Dụ Tĩnh đột nhiên bật khóc, nước mắt từ trong hốc mắt rào rào mà rớt ra, trên khuôn mặt già nua, càng lộ vẻ tiều tụy thêm.

Kiều Tịch Hoàn mím môi, nhéo ngón tay, “Xin lỗi, tôi nghĩ tôi không có nghĩa vụ này. Nếu như tôi mà là bà, tôi sẽ không xin người khác kêu con gái mình xuất hiện, như vậy chỉ khiến cho người khác có cơ hội chà đạp bà một lần nữa mà thôi.”

“Kiều Tịch Hoàn…”

Kiều Tịch Hoàn cũng không quay đầu lại rời đi.

Lúc rời đi, cô viết một tờ giấy cho nhân viên canh ngục, để cho cô ấy giao cho một người phụ nữ khác trong trại giam.

Nội dung rất đơn giản, đối với Dụ Tĩnh, vậy đủ rồi.

Người phụ nữ kia biết ý của cô.

Tổn thương trên thân thể đến đây kết thúc, tiếp theo đó, chính là đau đớn trong nội tâm của bà ta, mà phần đau này, sẽ vẫn kéo dài ăn mòn linh hồn của bà ta, sẽ không ngừng nói cho bà ta biết, đời này rốt cuộc đã những gì với tôi, mới có thể nhận lấy được báo ứng và kết quả như thế!

Cô đi ra khỏi trại giam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.