Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 135: Q.2 - Chương 135: Chương 27.2: Mượn đao giết người (3) Những chuyện quá khứ




“Tôi đưa cô về.” Khi Tề Lăng Phong say rượu như thế, vẫn có vẻ nhã nhặn lịch sự, nho nhã hào phóng.

Sở Dĩ Huân trố mắt một giây.

Làm hai người thân mật nhất ở công ty với Hoắc Tiểu Khê, bọn họ trừ một chút liên quan trong công việc ra, hai người cũng không có quá nhiều trao đổi, đột nhiên nói đưa cô về như vậy, cô thật sự hơi được sủng mà hoảng sợ.

Khóe miệng cô đột nhiên nhếch lên một nụ cười đẹp mắt, gật đầu một cái.

Cho dù mình rõ ràng không thể ôm lấy ảo tưởng với người đàn ông này bao nhiêu, nhưng vẫn không cách nào từ chối dịu dàng của anh.

Tề Lăng Phong đưa cô đến dưới lầu nhà cô, xuống xe taxi theo hỏi, “Có thể vào trong nhà uống tách cà phê tỉnh rượu không? Lúc này trở về, không chừng sẽ đau đầu thành dáng vẻ gì.”

Sở Dĩ Huân vui vẻ đồng ý.

Chán ghét Hoắc Tiểu Khê, cũng không thể hiện ở trên người Tề Lăng Phong.

Cái này có lẽ chính là đạo lý khác phái hấp dẫn lẫn nhau đi!

Hai người một đường trầm mặc đi vào nhà Sở Dĩ Huân, gian phòng không lớn, là một nhà trọ tinh xảo ban đầu Hoắc Tiểu Khê đưa cho cô, một phòng ngủ một phòng khách một nhà vệ sinh một nhà bếp, ở nơi Thượng Hải tấc đất tấc vàng này, cũng không rẻ, cũng hoàn toàn để cho cô lăn lộn.

Hai người ngồi trên ghế sa lon, Tề Lăng Phong nhìn qua rất mất mát, nhưng so với bình thường kiểu nam khiến cho người ta có cảm giác ôn hòa ấm áp vẫn hơi có chút sai lệch.

Cô vẫn cho rằng, Tề Lăng Phong có Hoắc Tiểu Khê, cũng sẽ không cảm thấy khổ sở.

Bởi vì ở dưới người ngoài nhìn vào, Hoắc Tiểu Khê gần như thành toàn bộ của Tề Lăng Phong, mỗi một câu một lời một cái nhăn mày một nụ cười của Hoắc Tiểu Khê, giống như đều có thể mang đến sung sướng và hạnh phúc cho anh.

Đột nhiên như vậy, khiến Sở Dĩ Huân không khỏi hơi kinh ngạc.

Cô rót hai tách cà phê đưa cho anh, tùy ý mở miệng, “Nhìn qua rất không vui?”

“Thật sao?” Tề Lăng Phong cười nhạt, nhìn qua có vài phần hơi cô đơn, “Có chút việc phiền lòng.”

“Vẫn cảm thấy anh không phải người dễ dàng bị ảnh hưởng tới cảm xúc, nếu không Hoắc Tiểu Khê thay đổi như vậy, anh đáng phải mệt chết đi được.” Sở Dĩ Huân nói đùa.

Tề Lăng Phong chỉ bất đắc dĩ cười cười, vẫn không nói gì.

“Thật ra thì nếu như không để ý, có thể nói cho tôi nghe một chút đi, có lúc phiền lòng nếu như nói ra, cũng sẽ không phiền.” Sở Dĩ Huân nhìn qua săn sóc như thế.

Tề Lăng Phong lắc đầu, “Thôi, đừng ảnh hưởng tới tâm tình của em.”

Sở Dĩ Huân cũng không ép buộc.

Đối với người đàn ông của Hoắc Tiểu Khê, cô cũng cảm thấy không cần thiết tới mức tâm sự.

Cô nên là, chưa có bản lĩnh có thể cùng tâm sự với người đàn ông này.

Hai người lẳng lặng uống cà phê.

Không gian một lần nữa trầm mặc.

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng điện thoại, Sở Dĩ Huân vội vàng để tách cà phê xuống chuẩn bị bắt máy, ngón tay hơi cuống quýt, một chút không để ý, cà phê lập tức đổ lên người, cô kinh hoảng kêu một tiếng vội vàng đứng lên, cà phê nóng bỏng xuyên qua váy dính lên trên người, đau rát.

Tề Lăng Phong ở bên cạnh lập tức rút khăn giấy ở trên bàn trà nhỏ lau cho cô, Sở Dĩ Huân bị bỏng đến hốc mắt đỏ bừng, Tề Lăng Phong luống cuống tay chân giúp đỡ cô, thân thể hai người đụng chạm vào, khoảnh khắc tầm mắt giao hòa kia…

Không biết do tác dụng của rượu cồn, hay trong ban đêm sâu thẳm mà yên tĩnh như vậy, hôn xảy ra sau đó một cách tự nhiên, cởi quần áo, hình thức cuốn ga giường dường như là chuyện đương nhiên.

Đêm hôm đó rất điên khùng cuồng loạn.

Hai thân thể không ngừng dây dưa.

Bên tai vẫn vang lên chuông điện thoại của Hoắc Tiểu Khê.

Cảm giác này cực kỳ thoải mái, thì ra tư vị vụng trộm, khiến cho cô muốn ngừng mà không ngừng được như vậy.

Sau khi xảy ra quan hệ, một cách tự nhiên, hai người liền sinh ra biến hóa hóa học vi diệu.

Từ mới bắt đầu Sở Dĩ Huân chỉ xấu xa muốn trộm người đàn ông của Hoắc Tiểu Khê, rồi phát triển càng về sau càng rất yêu cực kỳ yêu Tề Lăng Phong, yêu đến bản thân cũng không biết đến nông nỗi như thế nào, mà thời gian yêu đương vụng trộm với Tề Lăng Phong như vậy cô cũng biết một chút chuyện của Tề Lăng Phong không muốn ai biết, biết Tề Lăng Phong vốn không yêu Hoắc Tiểu Khê, tất cả mọi biểu hiện, đều chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi!

Hai người bắt đầu bí mật kết hợp đối phó với Hoắc Tiểu Khê.

Hai người bắt đầu phản bội Hoắc Tiểu Khê không ngừng yêu đương vụng trộm.

Hoắc Tiểu Khê thường oán trách bên tai Sở Dĩ Huân, cô ta nói Dĩ Huân, làm thế nào để Tề Lăng Phong ngoan ngoãn leo lên giường của cô ta?!

Lui tới nhiều năm như vậy, cho đến bây giờ Hoắc Tiểu Khê vẫn chưa từng xảy ra quan hệ thực chất với Tề Lăng Phong.

Điều này không khỏi khiến cho Sở Dĩ Huân hơi kinh ngạc.

Hoắc Tiểu Khê bĩu môi, nói Tề Lăng Phong người đàn ông này quá coi trọng lễ tiết, vốn cố chấp nhất định đến sau khi cưới mới thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, có lúc hai người rõ ràng đã nằm lên giường không thể khống chế, đến thời khắc mấu chốt người đàn ông kia vẫn sẽ kêu ngừng!

Sở Dĩ Huân luôn an ủi Hoắc Tiểu Khê, nói người đàn ông này chính là người đàn ông tốt, bây giờ đàn ông bên ngoài cũng quá mê gái, vốn không có biểu hiện chịu trách nhiệm.

Nhưng vụng trộm, Sở Dĩ Huân vẫn không ngừng nghĩ lên giường với cái gọi là “Người đàn ông tốt” đó, triền miên không nghỉ.

Bọn họ giấu Hoắc Tiểu Khê lên giường sáu năm.

Kích tình chưa bao giờ đứt đoạn.

Nhưng nhiều năm như vậy, Hoắc Tiểu Khê không hề biết một chút gì, vẫn còn luôn coi cô là người bạn tốt nhất, coi Tề Lăng Phong thành người đàn ông tốt nhất.

Về mặt sự nghiệp Hoắc Tiểu Khê là thiên tài, nhưng về phương diện tình cảm là một kẻ ngốc.

Cô ta rất ít hoài nghi người bên cạnh mình, cô ta vẫn cho rằng, người bên cạnh cô ta là người cô ta nhận định, chính là người của cô ta.

Tính cách tự cao kiêu ngạo như vậy, phát triển vể sau chính là kết cục này, cũng đáng đời!

Không đáng giá được bất kỳ kẻ nào đồng tình.

Sở Dĩ Huân hung ác nghĩ tới, ký ức dần dần bị thực tế thay thế, truyền tới bên tai là giọng phái nam cuốn hút mà cưng chiều của Tề Lăng Phong, “Đừng tức giận, ngoan, suy nghĩ một chút chúng ta đã từng mang tới cho Hoắc Tiểu Khê bao nhiêu đả kích, ngẫm lại bây giờ mình thừa nhận chẳng qua cũng chỉ như thế. Hơn nữa qua không được bao lâu, chờ tình thế qua đi, anh sẽ nghĩ biện pháp để cho chúng ta quang minh chính đại, em phải tin tưởng anh.”

Sở Dĩ Huân chỉ trầm mặc.

Cô thật sự không biết mình rốt cuộc có thể kiên trì được bao lâu.

Vài năm vừa mới bắt đầu với Tề Lăng Phong hoàn toàn rơi vào trong trạng thái trả thù, cho nên đối với trạng thái vụng trộm yêu đương của bọn họ, cô vừa hưng phấn vừa thỏa mãn, còn có cảm giác thành tựu mãnh liệt như vậy, nhưng khi mình thật sự ý thức được cô yêu người đàn ông này thì cảm giác đó biến thành một kiểu đè nén, cô hận không thể thoát khỏi quan hệ này sớm một chút, hận Hoắc Tiểu Khê không thể lập tức chết đi, để cô thay thế.

Hoắc Tiểu Khê thật sự chết rồi.

Mà cô lại không có cách nào thay thế.

Cô không cam lòng, thật sự không cam lòng.

Cô làm nhiều như vậy, vì anh, vì mình, làm nhiều chuyện mất hết tính người như vậy, cô không muốn kết quả như thế!

“Dĩ Huân?” Tề Lăng Phong cảm thấy bên kia trầm mặc, êm ái gọi cô.

“Lăng Phong, em cảm thấy mệt chết đi được.” Hốc mắt Sở Dĩ Huân ửng đỏ, “Em cảm thấy em nỗ lực nhiều năm như vậy, khi em vẫn cho rằng là một khởi đầu, lại cho em một kích trí mạng như vậy, em không biết mình có thể nhẫn nại trong thời gian bao lâu, em thật sự vô cùng yêu anh.”

“Anh cũng vậy.” Tề Lăng Phong khẳng định nói, “Anh cũng rất yêu em, bằng không từ đầu đến cuối, anh sẽ không chỉ có một người phụ nữ là em. Hoắc Tiểu Khê cho đến ngày chết vẫn không thể leo lên giường của anh, Dĩ Huân, em nên biết mức độ quan trọng của em đối với anh.”

Sở Dĩ Huân gật đầu không tiếng động.

Chỉ có điểm này có thể chống đỡ cô, chống đỡ cô không hề giữ lại chút nào mà tiếp tục tin tưởng anh.

Ít nhất, Tề Lăng Phong bằng lòng quấn quýt ở chung một chỗ với cô, mà Hoắc Tiểu Khê, dù chờ đợi thế nào cũng không chờ đợi được đến “Tính” phúc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.