Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 140: Q.2 - Chương 140: Chương 28.3: Mượn đao giết người (4)




Editor: Puck -

Mới vừa ăn cơm trưa xong, lúc này Tiêu Dạ cũng không ngủ, tiểu đệ làm bạn bên cạnh Tiêu Dạ nhìn thấy Diêu Bối Địch xuất hiện, liền vội vàng đứng lên nhường ra một chút.

“Buổi trưa hôm nay đại ca ăn hai chén cơm khô.” Tiểu đệ vội vàng nói với Diêu Bối Địch.

Hình như đã tạo thành thói quen, thói quen báo lại tất cả chuyện của Tiêu Dạ cho Diêu Bối Địch.

Diêu Bối Địch gật đầu một cái, đi về phía Tiêu Dạ, “Trái táo, sau khi ăn cơm xong có thể ăn một chút.”

Tiêu Dạ đảo mắt liếc nhìn, nhìn Diêu Bối Địch đặt trái cây ở đầu giường anh, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Đợi lát nữa.” Tiêu Dạ đột nhiên mở miệng.

“Sao vậy?” Diêu Bối Địch nhìn anh.

Từ lần trước sau khi Tiêu Tiếu bưng trái cây cho Tiêu Dạ, cô liền mỗi ngày cố ý chuẩn bị cho anh, mỗi lần anh đều ăn sạch bóng, hôm nay không muốn ăn, chán ăn rồi hả?

“Trên người tôi không thoải mái, em giúp tôi dùng khăn nóng lau một chút.” Tiêu Dạ nói.

Diêu Bối Địch ngẩn ra.

Gọi cô sao?

Tại sao không phải gọi tiểu đệ của anh.

Hình như Tiêu Dạ nhìn ra được nghi ngờ của Diêu Bối Địch, không nhịn được bỏ lại mấy chữ, “Không thích đàn ông đụng.”

Diêu Bối Địch mím mím môi, đi về phía nhà vệ sinh.

Tiêu Dạ có thói quen tắm mỗi ngày, từ sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, trên người bị thương khẳng định không thể tắm, có mấy ngày như vậy, toàn thân cũng không thoải mái.

Cô lấy một chậu nước nóng, cầm khăn lông đi từ nhà vệ sinh ra, tiểu đệ vội vàng đặt chậu nước nóng lên ghế ngồi.

Diêu Bối Địch do dự một chút, nói với Tiêu Dạ, “Tôi cởi quần áo cho anh trước.

Tiêu Dạ gật đầu.

Diêu Bối Địch cắn môi, thật ra thì lòng bàn tay đổ chút mồ hôi.

Giữa bọn họ, rất ít như thế…

Cô vẫn ngừng thở, rất hồi hộp cởi quần áo bệnh nhân ra cho Tiêu Dạ, từng nút áo từng nút áo một.

“Cậu đi ra ngoài trước.” Tiêu Dạ đột nhiên ngước mắt nhìn về phía tiểu đệ đang trừng mắt nhìn bọn họ, sắc mặt không tốt.

Tiểu đệ thu hồi tầm mắt, khóe miệng nhếch lên cười ý vị sâu xa, rời đi.

Dĩ nhiên, giờ phút này Diêu Bối Địch đương nhiên không biết tiểu đệ đang suy nghĩ gì, nhẹ nhàng cởi áo ra, lộ ra lồng ngực rắn chắc và mấy cơ bụng giống như đao khắc của anh, vào giờ phút này, lại khắp nơi đều là máu ứ đọng, ngược lại không có vết thương, vết thương ở sau lưng và ngang hông.

Cô xoay người vắt khăn lông nóng, sau đó nhẹ nhàng tinh tế lau cho anh, cổ, lồng ngực, cơ bụng, động tác không nặng không nhẹ, tay cầm khăn lông thỉnh thoảng sẽ không cẩn thận đụng phải thân thể của anh, khuôn mặt cô rất đỏ, khép hờ mắt, đôi môi vẫn cắn chặt.

Lau xong phía trước, Diêu Bối Địch đỡ lấy Tiêu Dạ xoay người.

“Hừ…” Tiêu Dạ đột nhiên hừ nhẹ một tiếng.

“Đụng phải chỗ nào sao?” Diêu Bối Địch vội vàng hỏi.

“Không có.” Tiêu Dạ nhịn đau, cậy mạnh.

“A.” Diêu Bối Địch cũng không chất vấn.

Cô buông anh xuống, xoay người lại vắt khăn lông nóng lau sau lưng cho anh, sau lưng vết thương tương đối nhiều, quấn băng cũng rất nhiều, cô thận trọng lau chùi giúp anh, chỉ sợ đụng phải vết thương của anh.

“Phía trên hơi ngứa chút, em gãi giúp tôi.” Tiêu Dạ đột nhiên mở miệng.

Diêu Bối Địch để khăn lông xuống, ngón tay chỉ vào phía sau lưng của anh, “Ở đây sao?”

“Lên trên một chút?”

“Chỗ này sao?”

“Bên trái một chút.”

“Ở đây?” Diêu Bối Địch theo phân phó của Tiêu Dạ.

“Ừ, chính là chỗ này.” Tiêu Dạ vội vàng nói.

Diêu Bối Địch bắt đầu gãi.

“Em chưa ăn cơm sao? Dùng thêm chút lực.” Tiêu Dạ khó chịu oán trách.

Diêu Bối Địch cảm thấy rất uất ức, không phải cô sợ gãi rách da anh sao?!

Chu môi, Diêu Bối Địch dùng sức cào mấy cái, trên lưng rõ ràng lưu lại vài vết màu đỏ rồi, hình như Tiêu Dạ không hề cảm thấy đau, còn rất thoải mái.

Cào mấy cái, Tiêu Dạ lại chỉ để cho cô gãi những chỗ khác, cho đến khi cả lưng đều đỏ, mới hình như hóa giải một chút ngứa ngáy trên thân thể Tiêu Dạ.

Diêu Bối Địch lại dùng khăn lông nóng lau thêm một lần nữa, mặc quần áo vào cho anh, khi bưng chậu nước nóng chuẩn bị rời đi, bên tai đột nhiên nghe được giọng nói khó chịu của Tiêu Dạ, “Diêu Bối Địch, cứ như vậy đã xong rồi sao?”

Diêu Bối Địch giật bắn người.

Cô mờ mịt nhìn anh, “Còn muốn gãi ngứa?”

“Thân dưới của tôi!” Giọng Tiêu Dạ hơi lớn chút.

Diêu Bối Địch ngước mắt nhìn quần ngủ của anh.

“Tôi đã bốn ngày chưa tắm rửa rồi!” Giọng Tiêu Dạ vẫn hơi lớn, giọng nghe vào cực kỳ khó chịu! Hình như cảm thấy buồn nôn đến không xong!

Diêu Bối Địch nhìn khuôn mặt lửa giận ngút trời của Tiêu Dạ, lại nhìn quần ngủ của anh, cả khuôn mặt lập tức đỏ hết, cô bưng chậu nước nóng, “Tôi đổi một chậu nước sạch.”

Sau đó giống như chạy trốn chui vào trong phòng tắm, một lần nữa múc nước.

Cô cảm thấy trên mặt mình nóng bừng bừng, chắc đỏ hết rồi.

Cô hít sâu.

Đừng suy nghĩ nhiều, vẫn đang chăm sóc bệnh nhân mà thôi.

Cô khống chế tâm tình của mình, cắn răng một cái, bưng chậu nước nóng ra ngoài.

Tiêu Dạ nằm ở trên giường, mặt không biến sắc tim không đập mạnh.

Diêu Bối Địch để chậu nước xuống, tay hình như hơi run rẩy cởi quần ngoài của Tiêu Dạ ra.

Cô vẫn cho rằng ít nhất bên trong còn có quần lót, lại quên mất, bình thường nằm viện bác sỹ đều đề nghị không cần mặc quần lót, cho nên cứ thẳng thừng như vậy nhìn thấy…

Cũng không phải chưa từng thấy.

Mặc dù hơi mơ hồ không rõ.

Cô vắt nước nóng khăn lông, đưa tay, sau đó lau.

Rõ ràng không có gì, rõ ràng cũng chỉ là rửa sạch thân thể đơn giản, cả căn phòng lại đột nhiên giống như ấm lên, ngay cả hô hấp của nhau dường như cũng trở nên dè dặt cẩn trọng, cả khuôn mặt Diêu Bối Địch ửng đỏ hơn, bởi vì trên tay, dường như đang thay đổi…

Cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Dạ đang ngồi nghiêng trên đầu giường.

Sắc mặt Tiêu Dạ dường như cũng hơi mất tự nhiên, tròng mắt hơi đổi, “Phản ứng tự nhiên, hơn nữa dễ dàng rửa sạch.”

Mặt của Diêu Bối Địch đỏ hơn.

Cô nhanh chóng rửa sạch xong cho anh, sau đó mặc quần ngoài vào cho anh, tròng mắt nhìn đến chỗ hình xăm ở háng, dừng một chút, không hề có biểu cảm dư thừa.

Sau khi mặc quần dài vào, cô xắn ống quần lên cho anh, lau cẳng chân và bàn chân cho anh.

Làm xong tất cả mọi thứ, Diêu Bối Địch lại ra một thân mồ hôi, thật ra thì nhiệt độ điều hòa trong phòng rất thấp, nhiều lần cô tới cũng không nhịn được mà run run, lại không nghĩ rằng hôm nay ra một thân mồ hôi, không biết có phải do khẩn trương quá mức hay là…

Cô cất xong chậu và khăn lông, nói với Tiêu Dạ, “Tôi đi phòng bệnh của em trai, một mình anh ở đây.”

“Ừ.” Tiêu Dạ bình tĩnh gật đầu.

“Tôi đi gọi tiểu đệ của anh vào.” Diêu Bối Địch nói xong, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Kéo cửa phòng ra, tiểu đệ đang không có việc gì làm nghịch điện thoại di động trên hành lang, khi nhìn thấy Diêu Bối Địch, như có điều suy nghĩ bật cười.

Diêu Bối Địch bị cười một tiếng như vậy, mặt lại không tự chủ được đỏ lên, “Làm phiền cậu chăm sóc anh ấy.”

“Vâng, chị dâu.” Tiểu đệ vội vàng nói.

Diêu Bối Địch nhếch miệng cười cười, lúc chuẩn bị rời đi, đột nhiên chạm mặt với Lôi Lôi đang đi tới, cô ta xách theo chút trái cây, đi về phía phòng bệnh của Tiêu Dạ.

Lôi Lôi nhìn Diêu Bối Địch, sắc mặt không được tốt rồi.

Người phụ nữ này đúng là âm hồn không tan.

Tròng mắt hơi đổi, rất tự nhiên mở miệng hỏi tiểu đệ bên cạnh: “Hôm nay tình huống của Tiêu Dạ như thế nào?

“Vô cùng tốt.” Tiểu đệ vội vàng nói, cũng rất cung kính với Lôi Lôi, nhất định cũng là người phụ nữ của đại ca, không dám trêu chọc, hơn nữa người phụ nữ Lôi Lôi này mang thù, mọi người đều biết, không để ý sẽ bị hãm hại.

“Vậy thì tốt. Tôi vô cùng lo lắng cho anh ấy. Lại không biết làm sao, anh ấy vẫn luôn lo lắng cho thân thể của tôi không để cho tôi cả ngày lẫn đêm ở cùng đây, biết anh ấy rất tốt với tôi, làm thế nào cũng hơi băn khoăn. Tôi mua ít táo, đợi lát nữa tự tay gọt cho anh ấy ăn.” Lôi Lôi cố ý nói.

Tiểu đệ chỉ run run gật đầu, ánh mắt lo lắng nhìn Diêu Bối Địch ở bên cạnh.

Cho dù như thế nào, Diêu Bối Địch suy cho cùng mới là bà xã của đại ca, người phụ nữ cũng chỉ là tiểu tam mà thôi, tiểu tam bây giờ lớn lối như thế, người chính thức như thế nào cũng sẽ không thể không khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.