Editor: Puck
Tròng mắt Diêu Bối Địch giật giật, không có cảm xúc đặc biệt lớn, cũng không chấp nhặt với Lôi Lôi, cô chỉ nói với tiểu đệ: “Trái táo mới vừa gọt cho anh ấy, cậu nhớ nhắc anh ấy ăn, để lâu bị oxy hóa sẽ khó coi. Mặt khác, tôi vừa mới lau người cho anh ấy, cậu kêu nhân viên hộ lý mang một bộ đồng phục bệnh nhân khác tới thay cho anh ấy.”
“Vâng, chị dâu.” Tiểu đệ vội vàng gật đầu.
Cả người Lôi Lôi cũng không tốt.
Mới vừa rồi Diêu Bối Địch nói gì, lau sạch thân thể cho Tiêu Dạ?!
Sáng sớm nay lúc cô rời đi, cô mới hỏi Tiêu Dạ có cần lau chùi thân thể không, Tiêu Dạ nói không cần.
Buổi trưa đầu tiên nghe thấy Diêu Bối Địch nói đã lau sạch.
Diêu Bối Địch giúp Tiêu Dạ lau sạch!
Cô âm thầm cắn răng, tay siết vô cùng chặt, hung hăng nhìn bóng lưng rời đi của Diêu Bối Địch.
Diêu Bối Địch nhìn qua mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng lại xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Thật ra thì cô không biết bây giờ Tiêu Dạ đang nghĩ gì, không nói ly hôn, nhưng cũng không có một câu trả lời cụ thể.
Cô hít sâu, đẩy cửa phòng bệnh của Diêu Bối Khôn ra.
Chắc chắn sẽ có một kết quả.
Sáu năm thời gian cũng đã chờ qua, cũng không thiếu mấy ngày mấy tháng này.
Cô tự nhiên đi vào phòng bệnh của Diêu Bối Khôn, cả người ngẩn ra.
“Diêu Bối Khôn đâu?” Diêu Bối Địch nhìn chung quanh một chút, lục tung cả phòng bệnh.
Một mình đi đâu?!
Sẽ không tùy hứng đến xuất viện chứ!
Nói thật ra, cô cảm thấy Diêu Bối Khôn cái gì cũng thật sự có thể làm được.
Cả người lập tức khẩn trương, vội vàng cầm điện thoại lên gọi số của Diêu Bối Khôn, tiếng chuông điện thoại cũng vang lên trong phòng bệnh.
Thằng nhóc này một chút cũng không suy nghĩ vì người khác sao?!
Cô vội vã chạy đi, vừa đúng đụng vào hộ lý của Diêu Bối Khôn, liền vội vàng hỏi, “Diêu Bối Khôn đâu?”
“Không phải anh ấy ở phòng bệnh trước mặt sao?” Hộ lý rất kinh ngạc.
“Chết tiệt!” Diêu Bối Địch buông hộ lý ra, nhanh chóng tìm kiếm trong bệnh viện.
Vừa tìm vừa gọi điện thoại cho cha mẹ mình, hai người cũng giận đến không chịu nổi, cha Diêu không ngừng ngửa mặt lên trời than dài, sao lại sinh ra một mầm tai họa như vậy, sao lại không khiến cho người ta bớt lo.
Diêu Bối Địch tìm một vòng trong bệnh viện vẫn không tìm thấy người, trong lòng gần như đã nhận định Diêu Bối Khôn không để ý tới hậu quả chạy ra ngoài bệnh viện thì đột nhiên dừng bước ở đầu một hành lang, chỗ đó rất yên tĩnh, cho nên đột nhiên truyền đến tiếng nôn mửa tê tâm liệt phế liền nghe rất rõ, Diêu Bối Địch vội vàng dừng bước lại, mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang gập eo liều mạng nôn mửa ở chỗ sâu trong hành lang kia, chỉ một cái bóng lưng, Diêu Bối Địch cũng biết là Diêu Bối Khôn, đừng nói bóng lưng, đoán chừng hóa thành tro cũng biết.
Cô hít sâu, thở phào nhẹ nhõm, cũng hơi nóng giận đi về phía Diêu Bối Khôn.
“Em có bệnh à, chạy tới đây!” Tiếng vang bất ngờ khiến Diêu Bối Khôn giật mình.
Anh quay cả người cả đầu lại, trắng bệch cả mặt, khi thấy rõ người đến thì giọng điệu cũng rất tức giận, “Chị có bệnh à, chị sắp hù chết em!”
Diêu Bối Địch nhìn sắc mặt trắng bệch của em trai, nhìn bốn phía chung quanh một chút, “Em mới có bệnh, không giải thích được chạy tới nhà xác?! Em đây định nhìn xem nếu em chết, sẽ nằm trong một kệ như vậy đi!”
“Biến, không có một câu nói tốt! Ông đây phải sống một trăm tuổi đấy!” Diêu Bối Khôn tức giận nói.
“Ai cho nói ông đây!” Diêu Bối Địch gõ đầu Diêu Bối Khôn.
Diêu Bối Khôn ôm đầu mình, “Đừng gõ nữa, Kiều Tịch Hoàn đã nói em ngốc nên không thích em! Gõ nữa thì càng không có ai thích.”
“…” Diêu Bối Địch hết lời để nói.
Kiều Tịch Hoàn nói bởi vì em ngốc nên không thích em khi nào.
Kiều Tịch Hoàn rõ ràng chính là, cho dù em như thế nào cũng không thích có được không?!
“Nhanh một chút đỡ em trở về phòng bệnh đi, em chịu không nổi.” Diêu Bối Khôn nói xong, trong lòng hình như vẫn còn buồn nôn.
“Em rốt cuộc như thế nào? Không phải bị mộng du chứ, chạy tới đây!” Diêu Bối Địch cau mày.
“Chị đừng hỏi.” Diêu Bối Khôn không muốn nói.
Diêu Bối Địch cũng lười để ý tới, dù sao cũng tập mãi thành thói quen với hành động không giải thích được của Diêu Bối Khôn.
Diêu Bối Khôn đương nhiên không biết chị gái anh đang suy nghĩ gì, anh chỉ rất phiền muộn, anh mới vừa nhìn lén thi thể một cái, đã là dạng không chịu nổi như vậy, về sau làm sao anh có thể luyện thành đến, trạng thái “Giết người không chớp mắt” đây?!
Ôi thôi than thay!
Diêu Bối Khôn không nhịn được ngửa mặt lên trời thở dài!Tòa nhà Cố thị.
Buổi chiều.
Tiếp tục tiến hành nộp đơn tuyển dụng như dầu sôi lửa bỏng.
Phỏng vấn từng người từng người một, vô cùng kỳ quái.
Kiều Tịch Hoàn nhìn người phụ nữ mới tiến tới, Dụ Lạc Vi.
Hôm nay Dụ Lạc Vi ngược lại đường hoàng mặc một bộ đồ công sở màu đen, cả người nhìn qua già dặn hơn nhiều, sau khi bình tĩnh tự giới thiệu mình, người phỏng vấn tiến hành hỏi han.
Một chút vấn đề như thường, Dụ Lạc Vi ngược lại đáp không tệ, ở trong số người năm nhất đại học phỏng vấn, biểu hiện cũng coi như có khả năng.
Kiều Tịch Hoàn vẫn im lặng nhìn tài liệu của Dụ Lạc Vi, không mở miệng.
“Dụ tiểu thư, trong khoảng thời gian này tin tức về cô không ít, cô nên biết, đối với một công ty mà nói, hình tượng rất quan trọng. Đối với dư luận về cô, cô cảm thấy cô phải nói như thế nào để công ty mạo hiểm tuyển dụng cô?” Cố Tử Hàn đột nhiên hỏi.
Vấn đề này có vẻ có chiều sâu hơn vấn đề phỏng vấn người khác.
Kiều Tịch Hoàn ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn về phía Dụ Lạc Vi.
Hình như Dụ Lạc Vi cúi thấp đầu suy nghĩ một chút, ngước mắt nhìn về phía Cố Tử Hàn nói, “Khi nhận được thông báo phỏng vấn của quý công ty, thật ra thì tôi không ôm quá nhiều hy vọng, cũng trong quá trình chờ phỏng vấn đã suy nghĩ rất nhiều, tôi không thể phủ nhận, tôi thật sự vô cùng cần một công việc, tôi cũng cần tự mình nuôi sống mình. Mà tôi nghĩ, đối với công ty mà nói, nên cần nhân viên trung thành, đối với tình cảnh của tôi, tôi không cần giải thích nhiều quý công ty cũng biết, tôi không giống với những người phỏng vấn khác, tôi biết không thể nào buông tha, tôi sẽ cố hết khả năng làm việc để cầu yên ổn.”
Dụ Lạc Vi dừng lại một giây, “Chỉ một điểm này, đối với công ty mà nói, tôi nghĩ tôi cũng đã trội hơn những người khác. Mặt khác, cuộc sống tồn tại cơ hội cũng tồn tại khiêu chiến. Trước khi nộp đơn vào quý công ty, thật ra thì tôi cũng đã thử nộp sơ yếu lý lịch đến những công ty khác, gần như không có công đoạn phỏng vấn cũng bị vứt đi, tôi nghĩ quý công ty có thể cho tôi tiến vào vòng phỏng vấn, ứng với quý công ty cho tôi một cơ hội, nếu như quý công ty tuyển dụng tôi, chính là một khiêu chiến đối với quý công ty. Cơ hội và khiêu chiến, hỗ trợ lẫn nhau, tôi nghĩ một ngày nào đó sẽ phát huy làm cho người ta không tưởng tượng được, hiệu ứng hóa học.”
Cố Tử Hàn nhếch miệng lên, hình như rất hài lòng với câu trả lời của Dụ Lạc Vi.
Trên mặt Kiều Tịch Hoàn vẫn lạnh nhạt như vậy, giống như không hề cảm thấy kỳ quái với việc Dụ Lạc Vi đột nhiên phát huy vượt xa biểu hiện bình thường.
“Quản lý Kiều.” Cố Tử Hàn đột nhiên quay đầu.
“Ừ.” Kiều Tịch Hoàn quay đầu lại nhìn anh ta.
“Dụ Lạc Vi là em gái của cô, tôi nghĩ cô là người có quyền lên tiếng nhất.” Cố Tử Hàn đột nhiên quay mũi nhọn về phía cô.
Kiều Tịch Hoàn cười cười, “Ở công nói công. Tôi không hy vọng bởi vì tầng quan hệ này của tôi mà phá hỏng quyết sách của công ty.”
“Xem ra quản lý Kiều thật sự công tư rõ ràng, vào thời điểm này vẫn có thể quang minh lỗi lạc như vậy.” Cố Tử Hàn nói, lại giống như vui đùa nói với Dụ Lạc Vi, “Nếu như vào công ty, học hỏi chị cô nhiều một chút, không có chỉ năng lực làm việc mạnh, ngay cả phẩm đức cũng khiến cho người ta kính nể.”
“Vâng.” Dụ Lạc Vi vội vàng gật đầu.
Kiều Tịch Hoản tỏ vẻ không chút để ý, Cố Tử Hàn không phải cố ý châm chích cô không để ý tình thân sao, Cố Tử Hàn không phải cố ý khích bác quan hệ giữa cô và Dụ Lạc Vi sao, thật ra thì cô có thể rất bình tĩnh, cũng cảm thấy, chính là chuyện vặt vãnh, cô ngay cả so đo cũng cảm thấy dư thừa.
Dụ Lạc Vi đi ra ngoài, người tiếp theo.
Vẫn phỏng vấn đến sáu giờ chiều, mới hoàn toàn danh sách phỏng vấn ngày hôm nay.
Sau khi Kiều Tịch Hoàn giao đồ cầm trên tay cho bộ phận tổng hợp, hơi mệt mỏi trở về phòng làm việc chuẩn bị tan tầm, liền bị Cố Tử Hàn trực tiếp gọi lại
“Có chuyện gì?”
“Buổi tối có bữa tiệc, cha chỉ định muốn cô cùng tham gia.” Cố Tử Hàn nói.
“Tối nay?”
“Có vấn đề gì?”
“Không có, ăn cơm với ai?” Kiều Tịch Hoàn hỏi thêm.
“Tề Lăng Phong.” Ném lại một câu, sải bước rời đi.
Kiều Tịch Hoàn nhìn theo bóng lưng Cố Tử Hàn.
Ăn cơm với người đàn ông này, kêu cô theo làm gì?!
Cô khó chịu trở lại phòng làm việc.
Không cần nghĩ cũng biết, Cố Tử Hàn muốn làm chút tin tức mới.
Lần trước nhắc nhở của cô với Diệp Mị xem xem làm như thế nào, xem ra Cố Tử Hàn nghe theo.
Dùng cách thức ăn cơm, thật ra thì không tệ.
Cho dù như thế nào Tề Lăng Phong cũng là cháu của Cố Diệu Kỳ, Cố Diệu Kỳ kêu Tề Lăng Phong tới dùng cơm, làm cháu thế nào cũng không thể từ chối được.
Tròng mắt cô hơi đổi.
Cũng được, cô đi xem một chút, Tề Lăng Phong rốt cuộc chuẩn bị đáp lại như thế nào.
Chỉnh trang lại cho mình một chút, xách theo giỏ xách xuống lầu.
Cố Tử Hàn đang chờ ở cửa chính, đợi đến sau khi Cố Diệu Kỳ xuống lầu, ba người mới ngồi lên xe của mình đi tới mục tiêu.
Phòng bao khách sạn lớn Giang Hoàng.
Cố Diệu Kỳ và Cố Tử Hàn cùng với Kiều Tịch Hoàn ở trong phòng bao đợi gần mười phút, Tề Lăng Phong mới xuất hiện, vừa xuất hiện vội vàng nói xin lỗi, “Giờ tan việc có chút việc trì hoãn, ngượng ngùng, khiến cho mọi người chờ lâu.”
“Không có gì đáng ngại, chỉ chờ mười phút mà thôi.” Cố Diệu Kỳ nói, nghe vào còn rất khảng khái.
Tề Lăng Phong lại âm thầm châm chọc.
Thời điểm trước kia, đừng nói mười phút, một phút cũng chờ không được. Không chỉ có một phút không thể đợi, anh còn phải tới thật sớm chờ đợi Cố Diệu Kỳ, thỉnh thoảng chỉ liếc nhìn anh coi như gặp mặt, càng nhiều thời điểm hơn chính là qua loa cho xong, hoàn toàn không để anh vào trong mắt.
Sau khi mấy người ngồi vào chỗ của mình, liền bắt đầu mang thức ăn lên.
Trên bàn cơm mỗi việc đều kéo tới việc nhà, cũng không nói những chuyện liên quan tới công việc.
Kiều Tịch Hoàn vẫn không để ý nhìn bọn họ, đối với nhóm hồ ly này, cô đều chỉ yên lặng theo dõi biến hóa, cố hết sức để cho mình rơi vào trong vô hình là được.
“Đúng rồi, Lăng Phong. Trong khoảng thời gian này hai nhà chúng ta có không ít tin tức.” Sau một chuỗi dài chuyện nhà, Cố Diệu Kỳ giống như tùy ý mở miệng