Nếu như không phải cô biết nội tình trước, cô cũng sẽ cảm thấy bọn họ kiếm được.
Nhưng thực tế chính là, Sở Dĩ Huân chết đi, là chuyện đã sớm nằm trong kế hoạch của Tề Lăng Phong, chỉ có điều lần sự cố này khiến cho anh ta thực thi sớm hơn mà thôi, tiện thể cho anh ta một lý do thuận nước đẩy thuyền, để cho anh ta không để lại dấu vết rửa sạch hiềm nghi của bản thân, có thể nói là một mũi tên hạ hai con chim
Tề Lăng Phong rất biết nắm chặt cơ hội, làm bất cứ chuyện gì đều không chê vào đâu được.
Không chê vào đâu được, tròng mắt Kiều Tịch Hoàn đột nhiên sâu thẳm, “Đúng rồi, Diệp Mị, trong khoảng thời gian này không phải tôi kêu cô nhìn chằm chằm vào Tề Lăng Phong sao? Có chụp được hình ảnh khi Sở Dĩ Huân chết và Tề Lăng Phong không?”
“Không chụp được.” Diệp Mị hơi tiếc nuối, “Tôi nghĩ Tề Lăng Phong là người cẩn thận như vậy, vào lúc này khẳng định không có khả năng qua lại gì với Sở Dĩ Huân, cho dù chụp được, cũng sẽ không có vật giá trị gì, nên không cho người nhìn chằm chằm vào, không nghĩ tới, Tề Lăng Phong đồ cáo già này, cố tình làm ra chuyện này trong khe hở như vậy!”
Kiều Tịch Hoàn mím mím môi.
Không chỉ là Diệp Mị, cô cũng nghĩ như vậy.
Cô vẫn cảm thấy Tề Lăng Phong sẽ không ngu xuẩn đến giờ phút này còn có thể có bất cứ qua lại gì với Sở Dĩ Huân, cho nên dù trước đó từng dặn dò Diệp Mị nhìn cho kỹ Tề Lăng Phong, sau đó lại chưa từng cường điệu, một lần cuối cùng gặp mặt Sở Dĩ Huân cô thật ra nên nghĩ đến Tề Lăng Phong có thể sẽ có hành động… Được rồi, thật ra cô cũng không cân nhắc đến, hành động của Tề Lăng Phong sẽ nhanh như vậy, Sở Dĩ Huân chết đi, một khắc kia khiến cho cô thật sự không kịp chuẩn bị.
Cô vẫn luôn đánh giá thấp máu lạnh vô tình của Tề Lăng Phong.
Cô vẫn cảm thấy, cho dù là người không tim không phổi như thế nào, cũng sẽ không làm ra được chuyện tàn nhẫn như vậy, cũng sẽ không lập tức làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy. die nda nle equ ydo nn
Cô thật sự, đánh giá thấp Tề Lăng Phong.
Đánh giá thấp máu lạnh của anh ta, đánh giá thấp tất cả tốc độ phản ứng của anh ta.
Tề Lăng Phong không chỉ có thể lập tức ra quyết định giải quyết luôn Sở Dĩ Huân, vẫn còn trong một giây tiếp theo ở trước mặt truyền thông chuẩn bị nhiều lý do như vậy, khiến cho mọi người đều cảm thấy, toàn thế giới đều cô phụ Sở Dĩ Huân, đều cô phụ anh ta…
Thông minh như vậy.
Kiều Tịch Hoàn hung hăng cắn môi, nói với Diệp Mị, “Thôi, trước cứ tạm thời như vậy đi, chuyện Tề Lăng Phong sau này hãy nói. Ít nhất lần này, Cố Tử Hàn sẽ nhìn cô với cặp mắt khác xưa. Diệp Mị, bây giờ chúng ta đứng trên cùng một chiến tuyến, cô có mục đích của cô, tôi có trả thù của tôi, tôi không hy vọng giữa chúng ta có ai bán đứng ai, đến lúc đó tất cả mọi người được không bù nổi mất.”
“Cô lo lắng tôi đưa hình cô và Tề Lăng Phong hôn nhau cho Cố Tử Hàn?” Diệp Mị không ngốc, trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Kiều Tịch Hoàn.
“Đúng.”
“Yên tâm, khi cô còn giá trị lợi dụng, tôi tuyệt đối không hề bán cô. Cho nên Kiều Tịch Hoàn, tôi sẽ không giao nhược điểm của cô ở trên tay tôi cho bất kỳ ai, nhưng nhìn xem cô có khả năng kia không, để cho mình vẫn luôn trong địa vị có giá trị.” Diệp Mị gằn từng tiếng.
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh.
Cô thích sự thẳng thắn của người phụ nữ này, nhưng lại không thích phương thức tùy tiện của cô ta, mắt cô lạnh lùng căng thẳng, “Diệp Mị, người uy hiếp tôi, cho tới bây giờ đều không có kết quả gì tốt.”
“Thật sao?”
“Bằng không, sau này chúng ta chờ xem.”
“Tôi thích cuộc sống có khiêu chiến.” Diệp Mị không hề hoảng hốt.
Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại.
Muốn túm lấy nhược điểm của cô làm chuyện uy hiếp cô, Diệp Mị cô ta dường như có ý nghĩ quá kỳ lạ. d1en d4nl 3q21y d0n
Cô đảo mắt, giờ khắc này đột nhiên không có ý định dấn thân mình vào trong công việc, cô đứng lên, duỗi người, cầm điện thoại bên cạnh lên, “Milk, em đi vào một chút.”
Cúp máy.
Milk đã gõ cửa phòng của cô.
“Đi vào.”
“Quản lý Kiều, ngài tìm tôi có chuyện gì?” Milk cung kính hỏi cô.
Kiều Tịch Hoàn không chút để ý nói, “Thực tập sinh mới có phải đã bắt đầu tới phòng thị trường thay phiên thực tập không?”
“Vâng.”
“Chú ý biểu hiện của Dụ Lạc Vi.”
“Vẫn luôn lưu ý, nhìn qua rất ngoan.” Milk nói.
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, “Đều nói chỉ nhìn qua…”
“…”
“Đi ra ngoài đi, không có chuyện gì khác.”
“Vâng.” Milk rời đi.Kiều Tịch Hoàn xoay người đi về phía cửa sổ, nhìn sắc trời hôm nay đột nhiên hơi âm trầm.
Hôm nay Sở Dĩ Huân cũng rời khỏi Thượng Hải trở về Thẩm Dương đi.
Người phụ nữ này, rốt cuộc hoàn toàn biến mất trên đầu đường Thượng Hải.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Thẩm Dương, nhà tang lễ.
Khắp nơi đều là tiếng khóc thê lương đau khổ.
Cha mẹ của Sở Dĩ Huân càng khóc đến tê tâm liệt phế.
Tề Lăng Phong vẫn ở bên cạnh cha mẹ Sở Dĩ Huân, từ khi nhận lấy thi thể đi hỏa táng rồi đến vận chuyển tới Thẩm Dương, một đường làm bạn, hai người vẫn luôn miệng rất cảm kích anh, ngoài miệng vẫn luôn nói, Dĩ Huân có một cấp trên một người bạn như vậy thật sự đáng giá.
Tề Lăng Phong chỉ cười nói, cho dù có đáng giá hay không, khổ sở chính là Dĩ Huân đã rời đi.
Hai người lại đau lòng và khóc thút thít một trận.
Ngày hôm sau vừa tới Thẩm Dương, Lôi Lôi cũng từ Thượng Hải chạy tới.
Cho dù như thế nào, người bạn trước kia chơi đùa từ nhỏ đến lớn, đột nhiên rời đi như vậy, thật ra thì cũng có phần không chịu nổi, nhìn Tề Lăng Phong một mực làm bạn bên cạnh cha mẹ Sở Dĩ Huân, nhìn Tề Lăng Phong vẫn luôn không rời không bỏ Sở Dĩ Huân, trong lòng tự nhiên cũng hơi được an ủi. dinendian.lơqid]on
Đến cuối cùng, người đàn ông này vẫn biểu hiện ra trách nhiệm anh ta nên có.
Mặc dù người toàn thế giới không biết quan hệ giữa Sở Dĩ Huân và Tề Lăng Phong, biết đến một khắc cuối cùng, Sở Dĩ Huân vẫn không được Tề Lăng Phong quang minh chính đại mang theo bên người, nhưng có phần tình này, có lẽ Dĩ Huân cũng được thỏa mãn.
Tang lễ cử hành vào ba ngày sau, Sở Dĩ Huân được mai táng trong một chỗ phong thủy cực tốt ở nghĩa trang công cộng, tìm một vị trí tốt hơn, từ nay về sau, người phụ nữ này không bao giờ xuất hiện trước mặt bọn họ như vậy, từ nay về sau, người phụ nữ này thật sự, vĩnh biệt cõi đời.
Lôi Lôi hơi đau lòng, khóc đến rất khó chịu.
Tề Lăng Phong đi tới an ủi cô, sau khi tang lễ kết thúc, hai người cùng tới một khách sạn lớn ở Thẩm Dương ăn cơm.
Hai người nhìn qua cũng không có khẩu vị gì, hốc mắt Lôi Lôi thậm chí còn sưng.
Tề Lăng Phong gọi chút rượu, “Uống chút đi, có thể sẽ tốt một chút.”
Lôi Lôi gật đầu.
Hai người uống rượu.
Lôi Lôi nghĩ tới rất nhiều khoảnh khắc ở cùng Sở Dĩ Huân, nghĩ đến từng chuyện khi còn bé, sau khi lớn lên từng chuyện từng chuyện khổ sở mình kể cho nhau, không nhịn được lại bật khóc lên.
Tề Lăng Phong an ủi cô, “Đừng khóc, khóc nữa cũng không có tác dụng.”
“Nhưng trong lòng chính là khó chịu.”
“Tôi cũng khó chịu.” Tề Lăng Phong nói, “Nhớ tới mấy ngày trước cô ấy còn gọi điện thoại cho tôi, nhớ tới mấy ngày trước tôi còn an ủi cô ấy, nói qua một khoảng thời gian nữa sẽ tốt rồi, qua một khoảng thời gian ngắn nữa chúng tôi có thể ở chung một chỗ, được người đời chúc phúc…”
“Lăng Phong.” Lôi Lôi lau nước mắt, “Thật ra thì tôi luôn rất hiếu kỳ, theo tính tình của Dĩ Huân, cũng sẽ không dễ dàng tự sát, khoảng thời gian đó cô ấy rất buồn bực khổ sở, cũng gọi điện thoại kể khổ rất nhiều với tôi, nhưng giữa những câu chữ hoàn toàn không hề có ý tứ coi thường mạng sống của mình, tại sao cô ấy lại đi tự sát, tôi nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, cô ấy vốn không cần thiết phải làm như vậy! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vẻ âm u chợt lóe lên trong mắt Tề Lăng Phong, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Tôi cũng không biết. Ngày đó cô ấy đột nhiên tới tìm tôi, sau đó nói một đống lời kỳ quái, lại đột nhiên nhảy từ trên nóc lầu xuống, tôi vẫn cảm thấy, có lẽ bởi vì tôi đi, là bởi vì tôi không cách nào lập tức cho cô ấy hạnh phúc, cô ấy không chịu nổi, lấy phương thức thảm thiết như vậy, khiến cho tôi khó chịu…” diee ndda fnleeq uysd doon
Lôi Lôi dường như vẫn rất kinh ngạc.
Cô và Sở Dĩ Huân làm bạn nhiều năm như vậy, Sở Dĩ Huân như thế nào cũng không có khả năng cứ tự sát như vậy, lòng hiếu thắng của Sở Dĩ Huân mạnh như vậy, không có khả năng lựa chọn phương thức này, hơn nữa cô ấy vẫn luôn mơ ước có một ngày tốt lành với Tề Lăng Phong, sao cô ấy lại có thể đột nhiên cực đoan như vậy?!
Dường như Tề Lăng Phong cũng cảm thấy Lôi Lôi hoài nghi, tròng mắt nhíu chặt, ngoài mặt vẫn mang theo cảm xúc đau thương, “Tôi đi phòng rửa tay.”
Lôi Lôi gật đầu.
Tề Lăng Phong đi ra khỏi phòng bao, sau đó đi về phía quầy rượu ở sảnh trước, một lần nữa gọi một chai rượu đỏ, để nhân viên phục vụ mở chai rượu ra, tự cầm đi về phía phòng bao.
Trước khi vào phòng bao, anh không để lại dấu vết thả thứ gì đó vào trong chai rượu đỏ, sau đó nhìn qua không hề khác thường đi vào.
Lôi Lôi úp mặt trên mặt bàn, ngoài đau lòng, dường như vẫn còn vắt hết óc suy nghĩ sự tình.
Tề Lăng Phong ngồi đối diện với cô, rất tự nhiên để chai rượu đỏ chưa uống hết ở bên cạnh, dùng chai mới mở kia rót vào ly cao cổ trống rỗng cho Lôi Lôi, sau đó dùng chai rượu đỏ kia rót cho mình một ly, sau khi xong tất cả, mới gọi Lôi Lôi đang gục mặt, “Lôi Lôi, mặc dù mượn rượu giải sầu càng sầu hơn, nhưng mà bây giờ tôi quả thật không tìm được phương thức gì để phát tiết, nếu cô chính là bạn của Dĩ Huân, hôm nay chúng ta cũng không say không về!”
Lôi Lôi chậm rãi ngồi thẳng dậy, ngước mắt nhìn anh, cầm ly rượu đỏ kia, không nói hai lời uống một hơi cạn sạch.
Ly này, coi như kính Dĩ Huân.
Tề Lăng Phong nhìn dáng vẻ của cô, khóe miệng nở nụ cười xấu xa, càng ngày càng rõ ràng.