“Tề Tuệ Phân, Ngôn Hân Đồng là con gái tôi, sao tôi không thể nhúng tay! Bà còn tưởng rằng bây giờ là cổ đại, bà làm mẹ chồng có thể một tay che trời?! Tôi cho bà biết không có cửa đâu, Hân Đồng ở cửa nhà bà bị uất ức, tôi đều không có khả năng bỏ qua! Chuyện như vậy hôm nay không giải quyết xong cho tôi, chúng ta liền gặp trên tòa án, tôi ngược lại muốn nhìn xem Tề Tuệ Phân bà một chút, nhìn nhà họ Cố mấy người một chút có bao nhiêu khả năng, có thể khiến cho chuyện này không giải quyết được gì!”
“Trương Tiểu Quần, tôi cuối cùng coi như đã nhìn ra, bà không phải giải quyết sự tình, bà chính là tới để gây sự, bà làm như vậy đơn giản chính là không nhìn nổi nhà chúng tôi sống tốt hơn nhà bà, bà từ khỉ còn trẻ đã muốn đối nghịch với tôi khắp nơi, ganh đua so sánh khắp nơi, hiện giờ nắm lấy cơ hội liền một mực bám lấy tôi không buông có đúng không…”
“Đủ rồi!” Cố Diệu Kỳ đột nhiên lạnh giọng kêu, âm thanh lạnh đến phát rét, “Bây giờ để mấy người cãi nhau sao?!”
Giọng Cố Diệu Kỳ vẫn rất có lực chấn nhiếp, hai người phụ nữ ồn ào trong nháy mắt liền ngậm miệng.
“Cố thông gia, ông lớn tiếng như vậy, là không muốn xử lý chuyện này rồi hả?” Ngôn Cử Trọng vẫn đang âm thầm hưởng thụ người nhà họ Cố bị ép buộc đến mức này, trong lòng ông cực kỳ thoải mái, nhìn Cố Diệu Kỳ không nhịn được phát giận, mình cũng nên lấy tư thế chủ nhân một gia đình ra.
Mắt Cố Diệu Kỳ chuyển sang, nhìn Ngôn Cử Trọng.
Sắc mặt Ngôn Cử Trọng nhìn qua cũng không quá tốt, hừ lạnh, “Gia đình lớn như mấy người, muốn bao che ai không dễ dàng?!”
“Tôi nói muốn bao che ai sao?” Cố Diệu Kỳ nói với Ngôn Cử Trọng.
“Ông nghe giọng điệu của phu nhân nhà ông…” [email protected]
“Vậy ông nghe giọng điệu của phu nhân nhà ông xem, là tới tử tế giải quyết chuyện này sao?! Quả thật không khác gì người đàn bà chanh chua!” Cố Diệu Kỳ không yếu thế.
“Ông nói ai là người đàn bà chanh chua hả?!”Trương Tiểu Quần nghe Cố Diệu Kỳ nói như vậy, âm thanh bén nhọn nhằm về phía ông, “Tôi thấy ông vốn chính là muốn bao che, không muốn giải quyết chuyện này rồi! Không sao Cử Trọng, nhà họ Cố bọn họ không cho một câu trả lời hợp lý, nhà chúng ta cũng không cần, ngày mai chúng ta kiện ra tòa án để tòa án tới phán quyết cho chúng ta. Hiện giờ chúng ta đi, tránh cho ở đây bị tức cành hông!”
Ngôn Cử Trọng vừa nghe bà xã của mình nói như thế, cũng thở phì phò từ trên ghế sa lon đứng lên, “Cố thông gia ông đừng hối hận, hôm nay tôi chủ động tới cửa chính là vì không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, hiện giờ nếu thái độ của máy người như vậy tôi cũng không nói gì. Cố Tử Hàn, nếu con còn che chở cho bà xã con, liền mang theo Hân Đồng đi với cha mẹ, bằng không, cha mẹ mang Hân Đồng đi, con cũng đừng nghĩ tới có đứa con dâu này!”
“Cha, cha bình tĩnh một chút.” Bây giờ Cố Tử Hàn đã đứng dậy, đảm nhận nhân vật hòa giải, “Cha mẹ con cũng không nói không giải quyết, nhưng mà tất cả mọi người bình tĩnh hòa nhã chút, con biết rõ chuyện này đúng là Hân Đồng bị uất ức, nhưng bây giờ mọi người đều là người một nhà, có chuyện gì không thể bình tĩnh nói, nhất định phải náo loạn lên trên tòa án làm thành chuyện cười cho người khác, cha mẹ xin bớt giận, ngồi xuống uống tách trà, chúng ta từ từ nói. Cha mẹ con là người rất công bằng, sẽ không để cho hai người uất ức, cũng sẽ không khiến cho Hân Đồng uất ức.”
Ngôn Cử Trọng nghe con rể nói như vậy, thân thể muốn đi dừng một chút, nhưng không hề ngồi xuống, sắc mặt vẫn không được tốt lắm.
Cố Tử Hàn vội vàng nháy mắt cho Ngôn Hân Đồng.
Ngôn Hân Đồng giống như rất cẩn thận chuẩn bị từ trên ghế sa lon đứng lên, cả người còn chưa đứng dậy, Trương Tiểu Quần vội vàng đi qua, “Hân Đồng con định làm gì, mẹ không phải đã dặn con rồi sao? Mặc dù sinh non, nhưng cũng không thể chậm trễ, kêu con đừng xuống đất, về sau chân cẳng sẽ không dùng được, con nhìn con xem, những chuyện này mẹ chồng con cũng không nói cho con sao? Về sau rơi lại bệnh căn gì, bệnh trong kỳ ở cữ này, khó chữa trị nhất!” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Nói châm biếm kỳ quái, giận đến Tề Tuệ Phân ở bên cạnh cắn răng nghiến lợi, khống chế lại khống chế mới không phát giận.
“Mẹ, mẹ khuyên nhủ cha, đừng tức giận như vậy. Sớm biết con đã không nói cho hai người. Mẹ xem hiện giờ, khiến cha mẹ đều không vui vẻ, con thật sự cảm thấy con làm con gái, làm con dâu vô cùng bất hiếu.” Ngôn Hân Đồng hơi khó chịu nói.
“Ai nói con bất hiếu, bất hiếu chính là những người khác.” Trương Tiểu Quần ngầm hại người nói, lại vội vàng an ủi, “Con đừng khổ sở, thời gian ở cữ không nên đau lòng, haizz, nể mặt con, mẹ liền cho nhà họ Cố thêm một cơ hội.”
Nói khảng khái như vậy.
Sắc mặt Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân đều thay đổi liên tục, chịu đựng không nói gì.
Trương Tiểu Quần quay đầu lại nói với ông xã mình, “Cử Trọng, con gái và con rể đều nói đến nước này, dù có thế nào, cũng không thể làm khó bọn họ.”Ngôn Cử Trọng hung hăng hừ một tiếng, dưới khuyên lơn của Cố Tử Hàn, lại ngồi trên ghế sa lon cùng Trương Tiểu Quần, chờ Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân cho đáp án.
Hiện giờ trong lòng Cố Diệu Kỳ đè nén một ngụm tức giận.
Số tuổi bó lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị bức đến trình độ này, khiến cho mặt mo của ông không có chỗ đặt.
Tề Tuệ Phân dĩ nhiên cũng không khá hơn chút nào, sau khi biết chuyện Ngôn Hân Đồng xảy ra, Trương Tiểu Quần đau lòng con gái mình là một chuyện, mặt khác chính là cố ý khiến cho bà khó chịu, cố ý đối nghịch với bà khắp nơi, khiến cho bà không xuống đài được.
Người phụ nữ này, từ khi còn trẻ đã không có lòng tốt.
“Như thế nào, đều không nói gì rồi?” Trương Tiểu Quần nhướng chân mày lên hỏi.
Tề Tuệ Phân hít một hơi thở sâu, không muốn biến sự tình thành như vậy, bà cố hết sức điều chỉnh hô hấp của mình, dùng giọng nói tỉnh táo nhất chuẩn bị mở miệng.
“Mấy người trình diễn xong chưa?” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên rất bình tĩnh mở miệng.
Mọi người ngẩn ra, không giải thích được lời Kiều Tịch Hoàn nói.
“Tôi nói, mấy người diễn xong chưa?” Kiều Tịch Hoàn vẫn bình tĩnh tự nhiên, nói rõ ràng kích thích mâu thuẫn thêm, khiến cho mình trong nháy mắt rơi vào trong lời chỉ trích của mọi người, cô nhìn qua rất lạnh lùng, rất bình tĩnh, rất không tỏ vẻ gì, “Cho dù mấy người không diễn đủ, tôi cũng nhìn đến phiền.” die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Kiều Tịch Hoàn, mày nói lời chó má gì!’ Trương Tiểu Quần gầm lên giận dữ.
“Tôi nói lời chó má gì, tiếp theo chẳng phải sẽ biết.” Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, lạnh lùng cười nói từng câu từng chữ, “Trước không quan tâm tới tôi rốt cuộc có đẩy Ngôn Hân Đồng ha không, bởi vì tôi cảm thấy dường như đều tài này không có gì rối rắm, bởi vì toàn bộ mấy người đều chỉ đầu mâu về phía tôi, tôi muốn giải thích cũng bất lực…”
“Mày không phải không thể ra sức, mà chính là mày làm việc trái lương tâm nhân chứng vật chứng đều ở đây, vốn không có cách nào giải thích!” Trương Tiểu Quần một mực chắc chắn.
“Bà trước nghe tôi nói hết lời, đột nhiên cắt ngang lời người khác nói chuyện như ậy, bà cảm thấy bà như vậy rất lễ phép?! Hay là nói, dì vốn cũng không phải tới để giải quyết vấn đề, chính là muốn tới làm ầm ĩ nhà họ Cố chúng tôi một phen, để cho nhà họ Cố chúng tôi không yên bình?!” Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng trào phúng.
Trương Tiểu Quần bị Kiều Tịch Hoàn nói như thế, cả người giận đến phát run, hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn.
“Nếu như không phải, vậy bà im miệng. Nếu không, tôi thật ra cũng cảm thấy, chuyện này cho dù náo loạn lên tòa án cũng được, nhà họ Cố chúng tôi không đuối lý.” Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói.
Trương Tiểu Quần bị Kiều Tịch Hoàn nói á khẩu không trả lời được.
Nếu như bây giờ bà nói chuyện gì rồi, chính là nghiệm chứng lời Kiều Tịch Hoàn nói, ngày hôm nay không phải tới để giải quyết sự tình, mà cố ý đến gây rối! Đối với náo loạn lên tòa án, kế hoạch ban đầu, chưa từng nghĩ tới như vậy…
Bà hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn, hung hăng nhìn, thân thể đều giận đến phát run.
Ngôn Hân Đồng vội vàng kéo tay mẹ mình, chỉ sợ bà kích động. Cô dịu dàng cười cười, nhìn về phía Kiều Tịch Hoàn nói, “Mẹ em đương nhiên tới để giải quyết sự tình, mẹ cũng vì yêu thương em, cho nên câu từ hơi nặng chút. Chị dâu có lời gì chị cứ nói, em biết rõ chị không phải cố ý, nhưng cho dù như thế nào, cuối cùng em mất một đứa bé, chúng ta đều là người làm mẹ, cũng biết đau đớn này, cho nên, em cũng rất muốn nghe lời giải thích của chị, cho dù chị cảm thấy biết sai rồi, cũng được…”
Biết sai?!
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh.