Lại dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt như vậy, sau lưng chỉ biết làm chút chuyện hục hặc với nhau.
“Đúng vậy, em dâu hiểu đại nghĩa sâu như vậy, quả nhiên không giống với cha mẹ em, có lẽ chính là bị nhà họ Cố đồng hóa, bớt dã man.” Kiều Tịch Hoàn tự nhiên nói.
Nói thẳng thắn như vậy, sắc mặt của Ngôn Cử Trọng và Trương Tiểu Quần lập tức thay đổi.
Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân cười lạnh, như thế nào cũng coi như ra một chút mắc ói.
Nhưng chuyện này, nói như thế nào cũng là Kiều Tịch Hoàn có lỗi trước, hơn nữa người nhà họ Ngôn dồn đến mọi chuyện đều giải quyết, muốn bao che cho Kiều Tịch Hoàn tuyệt đối không có khả năng, cho nên lúc này, để Kiều Tịch Hoàn tự mình giải quyết, cũng chẳng oán được ai.
“Chị dâu, chị có lời gì, chị cứ nói ra trước đi.” Ngôn Hân Đồng đảm đương nhân vật người tốt, nói.
Kiều Tịch Hoàn gật đầu, nhếch miệng cười một tiếng, “Hân Đồng, đứa bé kia của cô bao lớn? Lần trước trên tờ siêu âm, ba tháng à?”
Ngôn Hân Đồng không biết Kiều Tịch Hoàn lại đang náo loạn cái gì, suy nghĩ một chút gật đầu, “Vâng, gần ba tháng.”
“Nhưng mà sao tôi cảm thấy, đứa bé kia lại hơn bốn tháng.”
“Đó là bởi vì dinh dưỡng ở nhà tốt, đứa bé lớn nhanh.” Ngôn Hân Đồng giải thích.
“Tôi có một tờ siêu âm.” Kiều Tịch Hoàn nói, rút một tờ giấy từ trong túi giấy dai sau lưng ra, đưa cho Ngôn Hân Đồng, “Bác sỹ nói, con của cô đã hơn bốn tháng rồi…”
Ngôn Hân Đồng giật bắn người, nhìn tờ siêu âm trên tay.
Lúc đó cô đi bệnh viện, cố ý không để Tề Tuệ Phân đi theo, vì để sửa thai kỳ của đứa bé trong tờ siêu âm, tờ siêu âm này, tại sao lại xuất hiện trên tay Kiều Tịch Hoàn.
Trên mặt cô bỗng chốc hơi trắng, ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh nói, “Chị đâu, chị lấy được tờ siêu âm này ở đâu, có phải chị bị người ta lừa rồi không?” dfienddn lieqiudoon
Trương Tiểu Quần hơi kích động một phát cầm lấy tờ giấy siêu âm, nhìn một chút, đứng lên ném tờ siêu âm đó cho Kiều Tịch Hoàn, ném lên trên mặt Kiều Tịch Hoàn, mặc dù là một tờ giấy thật mỏng ném lên trên mặt sẽ không có đau đớn gì, nhưng phương thức này, rõ ràng chính là cực kỳ không tôn trọng người.
Cố Tử Thần ngồi bên cạnh Kiều Tịch Hoàn đột nhiên trầm mặt xuống, lời nói âm trầm lạnh đến phát rét, “Ngôn phu nhân, bà bị dạy dỗ còn chưa đủ?!”
Trương Tiểu Quần giật bắn người, quay đầu lại nhìn một ánh mắt cực kỳ âm u hung hăng nhìn mình.
Trong lòng rợn cả tóc gáy một trận.
Không nhịn được sờ sờ gò má sưng đỏ và vết rách thật dài trên miệng kia, một khắc kia đột nhiên giống như phản ứng kịp, hoảng sợ nhìn Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần đã rời tầm mắt đi, khuôn mặt vẫn lạnh đến phát rét.
Lời nói vốn đã trên bờ môi Trương Tiểu Quần, một khắc kia đột nhiên cái gì cũng không nói ra, hình như không tự chủ được, bị hơi thở bất ngờ làm người ta sợ hãi, nuốt trở về.
Kiều Tịch Hoàn giống như bình tĩnh nhặt tờ siêu âm bị Trương Tiểu Quần ném xuống đất lên, nói với Ngôn Hân Đồng, “Cô cảm thấy tôi bị người ta lừa rồi hả?”
“Không phải là bị người lừa, mày cố ý vu khống hãm hại. Rõ ràng chính là có rắp tâm khác, nhưng chỉ đúng nhân cơ hội che giấu mình làm ra chuyện ác mất hết tính người!” Trương Tiểu Quần yên lặng được nửa phút, cuối cùng vẫn nói lời ban đầu ra ngoài.
Bà nghĩ, Cố Tử Thần một người tàn tật, không phải chỉ có miệng cứng rắn chút, cũng không làm ra được chuyện gì.
Bà vốn không cần có bất kỳ kiêng kỵ gì đối với người tàn tật mà nhìn bà cũng không muốn liếc mắt nhìn.
“Tôi nói kết quả siêu âm của em dâu là hơn bốn tháng mà thôi, tôi có thể vu khống hãm hại cái gì?! Chẳng lẽ mấy người thật sự, cố ý che giấu cái gì?” Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.
“Kiều Tịch Hoàn, mày đừng ở đây bóp méo sự thật! Cho dù là bốn tháng thì có thể như thế nào?! Mày không phải vẫn đẩy Hân Đồng từ trên lầu xuống đấy sao?! Mày có thể rửa sạch hiềm nghi thế nào!” Trương Tiểu Quần tức giận công tâm, bị Kiều Tịch Hoàn khích bác như vậy, không che đậy miệng. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Mẹ, mẹ đừng nói lung tung, đứa bé kia đương nhiên ba tháng, làm sao có thể có bốn tháng.” Ngôn Hân Đồng liền vội vàng giải thích.Kiều Tịch Hoàn đảo mắt nhìn Cố Tử Hàn, nhìn người đàn ông kia, một chút biến hóa cũng không có.
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, nói có vẻ nhẹ như gió thổi, “Đúng vậy, khi tôi lấy tờ siêu âm này cũng cảm thấy kỳ quái, tôi nhớ được em dâu đã từng nói, nói đứa bé này tới rất bất ngờ, bởi vì chỉ một lần với Tử Hàn, khi đó Tử Nhan còn cười nói Tử Hàn một kích tất trúng kia mà, nếu như bốn tháng, đứa bé này… Có phải có thể nói là, không phải của Tử Hàn không?”
“Kiều Tịch Hoàn, mày nói loạn gì vậy! Mày người phụ nữ này, trời sinh chính là đâm chọc xúi giục sao?” Trương Tiểu Quần lập tức vô cùng kích động.
Ngôn Hân Đồng cũng kích động, “Chị dâu, chị làm như vậy với em em đều đã nhịn đến nước này, bây giờ chị còn cố ý nói vài lời vô căn cứ, em chỉ cảm thấy chúng ta là người một nhà, dù làm cái gì, mọi người đều có thể giải quyết thật tốt, bây giờ lại bị chị nói thành như vậy, chị rốt cuộc có muốn gia đình này yên bình không!”
“Tôi đương nhiên muốn gia đình này yên bình, người không muốn gia đình này yên bình chính là cô Ngôn Hân Đồng.” Kiều Tịch Hoàn nói, lạnh lùng nói.
“Kiều Tịch Hoàn!”
“Tờ giấy siêu âm này không thể nói rõ cái gì, nhưng còn cái này đây?!” Kiều Tịch Hoàn lấy ra kết quả giám định DNA, đặt trên bàn trà trước mặt, “Đây là kết quả giám định DNA của đứa bé sinh non của cô và Cố Tử Hàn, kết quả giám định là, không có quan hệ cha con.”
“Kiều Tịch Hoàn, chị rốt cuộc còn muốn nói gì nữa?! Mấy thứ này của chị, đều từ nơi quái quỷ nào lừa gạt đến!” Ngôn Hân Đồng hình như cũng không chịu nổi, cũng không quản mình có phải đang ở cữ hay không, giọng gào lên đến tê tâm liệt phế.
Trương Tiểu Quần cũng phụ họa con gái của mình, “Kiều Tịch Hoàn, mấy thứ này của mày làm giả từ đâu?! Tờ siêu âm này, giám định DNA này, tất cả chúng tao đều không biết, mày nói thật chính là thật?! Thủ đoạn này của mày, cũng quá nông cạn! Mày thật sự cho rằng tất cả mọi người đều là kẻ ngu sao? Lấy một thứ đồ giả như vậy đến cho tao nhìn, chúng tao liền tin?!” di3n~d@n`l3q21y'd0n
“Tôi đương nhiên biết những thứ này mọi người sẽ không tin tưởng.” Kiều Tịch Hoàn cười nói, có vẻ bình tĩnh như vậy, “Cho nên.”
Kiều Tịch Hoàn cúi đầu.
Cầm điện thoại di động lên, nhìn nội dung tin nhắn, mấy chữ đơn giản, “Đã bộc phát.”
Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười một tiếng, “Cho nên, mọi người nhìn một chút tin tức trên điện thoại di động, có lẽ đã biết.”
“Mày đây là đang làm trò bịp gì?!”
“Làm trò bịp gì, chẳng phải nhìn sẽ biết!” Kiều Tịch Hoàn nói.
Một khắc kia hình như rất có lực thuyết phục, mọi người lấy điện thoại ra, mở tin tức.
Vừa nhìn, hoàn toàn chính là trong nháy mắt khiến nhà họ Cố nổ lật nồi.
Tựa đề rất rõ, “Cô dâu hào môn đi bar hộp đêm, triền miên với ngưu lang.”
(*) Ngưu Lang là cách gọi những người trong đội ngũ “trai đẹp” tiếp rượu tại các quán bar, sàn nhảy tại Nhật Bản
Tấm hình trong tin tức rất rõ ràng.
Dáng vẻ Ngôn Hân Đồng, vẻ mặt thay nhau hiện lên khi Ngôn Hân Đồng lên giường, càng là một màn không chịu nổi, càng bị phơi bày ra ngoài…
“Không.” Ngôn Hân Đồng cầm điện thoại di động hình như cũng đang phát run, phát run đến rơi trên mặt đất, chuyện buổi tối hôm đó, trong đầu cô vẫn hiện lên rõ ràng, thậm chí, cô vẫn có thể nhớ tới, lúc ấy bị người đàn ông xa lạ đó, làm cho thở gấp liên tiếp, cho đến bây giờ đều chưa từng hưởng thụ tư vị đó khiến ch rất nhiều lần trong đêm khuya yên tĩnh, trắng đêm khó ngủ.
Nhưng mà bây giờ.
Cô khóc lóc vô cùng thảm thiết, giải thích, “Đây không phải là thật, không phải vậy, những tấm hình này đều là ghép, đây không phải là con… Con không làm những chuyện này, cho tới bây giờ con đều không làm những chuyện có lỗi với Tử Hàn…”
Kiều Tịch Hoàn mắt lạnh nhìn Ngôn Hân Đồng.
Dường như một khắc kia tất cả mọi người đều nhìn Ngôn Hân Đồng.
Ngôn Hân Đồng không ngừng giải thích, không ngừng giải thích, “Là Kiều Tịch Hoàn đang hãm hại con, là cô ta đang hãm hại con, cô ta cố ý không nhường cho con, đó cũng không phải là con…”
Trương Tiểu Quần hình như cũng từ trong chấn động phản ứng lại, “Đây chính là Kiều Tịch Hoàn hãm hại Hân Đồng của chúng ta, Hân Đồng của chúng ta từ nhỏ đến lớn đều biết điều, rất ít khi ra ngoài, cho dù là đi xã giao, cũng tuyệt đối không làm chuyện này, tuyệt đối sẽ không! Kiều Tịch Hoàn, sao mày độc ác như vậy, sao mày có thể đặt hình ảnh tục tĩu như vậy lên người Hân Đồng nhà tao…”