Hào Môn Quyền Quý

Chương 63: Chương 63: Cảm giác mê hoặc




Tô Thiên Kiều hơi co người lại, cô nghe thấy âm thanh đang cãi nhau trên lầu truyền xuống, cô thấp giọng nói với Thẩm Văn Nhã: “Chị cả, có điều chị không biết, tối qua giữa chừng anh rể hai thật sự đã rời đi một mình, nhưng mà lúc chị hai đến hỏi em thì em đã nói dối…”

Thẩm Văn Nhã nhìn Tô Thiên Kiều bằng ánh mắt lực bất tòng tâm, cô đưa một cái bánh mỳ cho Thiên Kiều: “Em mau đi đi, chị sẽ nói với mẹ, bảo mẹ nói đỡ giúp em vài câu!”

“Cảm ơn chị cả, chị đúng là người tốt!” Tô Thiên Kiều nói từ tận đáy lòng.

Thẩm Văn Nhã lắc đầu, cô nghe thấy tiếng mở cửa vội vàng vang lên ở trên lầu thì liền ném chìa khóa cho Tô Thiên Kiều: “Nhanh lên, lái xe của chị đi đi!”

“Đại ân này của chị em không biết cảm ơn như thế nào nữa!” Tô Thiên Kiều cầm lấy chìa khóa, cô cắn một miếng bánh mỳ màu khoai môn thơm lừng sau đó chạy nhanh ra cửa…

Lúc Tô Thiên Kiều đã nhanh chóng lái xe của Thẩm Văn Nhã ra đường lớn rất lâu rồi, cô mới thở dài nhẹ nhõm.

Phù, cuộc sống của Kỷ Vân Huy đúng là muôn màu muôn vẻ thật.

Tô Thiên Kiều nhìn ánh nắng ở trên đầu rồi hít một hơi thật sâu, không biết Kỷ Vân Huy có thể nhìn thấy mặt trời của ngày mai không?

Haiz, mấy ngày nay bố trí nhiều chuyện quá, cô phải lấy lại tinh thần đi hoàn thành từng chuyện một, còn về Kỷ Vân Huy, cứ để cho anh ta tự sinh tự diệt đi, để cho người đàn ông đó gieo gió thì gặt bão!

Hôm nay Tô Thiên Kiều không sắp xếp việc gì khác, việc cô cần làm là điều tra bất kể chuyện gì của năm đó, dù chuyện đó chỉ có một chút khả năng để cô có thể biết được thân thế của cậu chủ.

Cái hồ bơi trên đường Nữ Hoàng đó, đã được sang tên cho Kỷ Vân Huy, không biết chừng lúc nào đó anh ta sẽ có suy nghĩ nông nổi, thật sự sẽ giới thiệu cô với người chủ thật sự năm đó, cho nên chuyện này không thể nóng vội được.

Những chuyện để có thể tìm ra thân thế của cậu chủ nhưng cũng không được rút dây động rừng, Tô Thiên Kiều đều đã sắp xếp ổn thỏa…

Kế hoạch của cô tuy chưa được coi là tốt, nhưng mà chuyện đã nhiều năm như vậy, ít nhất Tô Thiên Kiều có thể bảo đảm sẽ không thu hút sự chú ý của cậu chủ.

Người đầu tiên cô cần tìm là người công nhân đã lợi dụng cô làm con tin ở trong bệnh viện, nhưng Tô Thiên Kiều không biết người đó, nếu như đi tìm thì dường như là không thể.

Lúc đó còn có một người rất quan trọng khác, là cảnh sát trưởng của tổ phá án, Tô Thiên Kiều nhớ rằng người đó họ Trương, tên là Trương Vỹ Hùng, lúc đó Tô Thiên Kiều rất để ý đến bảng tên của anh ta, sau khi cô tìm hiểu trên mạng, mới phát hiện người này đã từng nhận nhiệm vụ của cục công an ở khu phía Bắc.

Cho nên…những ngón tay của cô nhanh chóng đánh tên của nơi cô muốn đến vào bản đồ trên xe hơi, nhưng mà sau khi đến cục công an ở khu phía Bắc thì được biết Trương Vỹ Hùng đã được thăng chức điều đến tổng bộ rồi.

Tô Thiên Kiều đi đến tổng bộ để gặp anh ta, nhưng mà Trương Vỹ Hùng hoàn toàn không chịu gặp cô, Tô Thiên Kiều không còn cách nào khác lại đi đến mỗi ngân hàng, lấy cớ muốn làm người đầu tư để điều tra những bản ghi chép đổi tiền đô của bảy năm trước, nhưng cũng không thu hoạch được gì.

Đổi nhiều tiền mặt như vậy, nhất định phải có bản ghi chép quan trọng, nhưng mà tháng đó, vốn dĩ không có ai đổi nhiều tiền đô như vậy, Tô Thiên Kiều nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một khả năng là số tiền đô đó được vận chuyển bằng máy bay từ Thụy Sĩ đến đây.

Đúng, cậu chủ có trực thăng riêng.

Nhưng cho dù biết được thông tin này cũng không giúp ích gì cho Tô Thiên Kiều, cô hoàn toàn không có cách nào đi điều tra lịch sử giao dịch của ngân hàng ở Thụy Sĩ.

Cô lại đi đến cục quản lý máy bay tư nhân của thành phố ven biển, dựa vào tên tuổi của những người đã mua máy bay để tìm ra số người mua máy bay riêng ở thành phố ven biển này, tuy là chỉ được bảy người ít ỏi, nhưng không có người nào có độ tuổi khớp với cậu chủ.

Không lẽ…anh ta không đăng ký ở thành phố ven biển này? Hoặc có thể anh ta mượn danh nghĩa người khác? Giống như hồ bơi và biệt thự của anh ta, sớm đã sắp xếp tỉ mỉ rồi, chỉ là Tô Thiên Kiều không ngờ, anh ta lại cẩn thận như vậy.

Từng chút một, anh ta lại có thể thu xếp kỹ càng như vậy.

Xem ra, cứ điều tra về mặt này, chỉ sợ cũng chẳng đâu vào đâu.

Cuối cùng, khi Tô Thiên Kiều đang rất bất lực, cô tìm đến người mà cô không muốn đi tìm nhất – người chủ trì của Hắc Dạ.

Năm đó, người kia đã cầm một con roi đứng trên bục “đấu giá”, đích thân giao cô cho cậu chủ, chỉ cần vừa nghĩ đến nơi đó, nghĩ đến người đó, thì rất nhiều ký ức không vui đã trở lại với cô, những ngày tháng tồi tệ đó, luôn là hoàn cảnh bi thảm như bị chuốc thuốc mê.

Nhưng mà bây giờ, chỉ còn sót lại manh mối là người chủ trì đó.

Tô Thiên Kiều đã có kế hoạch từ lâu, cô gián tiếp tìm được người chủ trì đã rút lui về và ở nhà hưởng thụ đó.

Tô Thiên Kiều chưa từng nhìn thấy diện mạo thật sự của hắn ta, cho nên lần gặp mặt này, cô nhìn thấy được khuôn mặt đẹp đẽ chuẩn mực này của hắn, cô cũng hơi kinh ngạc.

Hắn ta khoảng hơn ba mươi tuổi, ngồi đối diện với Tô Thiên Kiều trong quán cà phê rồi nhẹ nhàng nói: “Cô này, dường như chúng ta không quen nhau, cô tốn nhiều thời gian vậy chỉ để ra ngoài uống cà phê với tôi sao?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc làm cô buồn nôn đó, Tô Thiên Kiều đang suy nghĩ nên mở lời như thế nào thì lập tức bị cắt ngang, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn ta rồi cẩn thận nói: “Tôi cần tìm một người.”

“Tìm người? Này cô, có phải cô tìm nhầm người rồi không? Tìm người thì nên đến gặp cảnh sát hay thám tử tư ấy, tìm tôi làm gì?” Hắn ta nói chuyện rất thận trọng.

Tô Thiên Kiều cau mày, cô cũng phải cẩn thận đối phó với người này, tránh để lát nữa hắn đem tin tức của cô đem bán cho cậu chủ.

Mỗi người cô từng tiếp xúc và có quen biết với cậu chủ, bất cứ lúc nào đều có thể làm lộ ra thân thế của cô, cho nên cô nhất định càng phải cực kỳ cẩn trọng hơn.

“Tôi có thể tìm được anh, thì chắc chắn là biết anh quen người đó, cho nên…hi vọng anh có thể giúp tôi.” Tô Thiên Kiều nhấp một ngụm cà phê, giọng nói và thần sắc đều rất kiên định: “Tôi chỉ muốn tìm lại một vị kim chủ bảy năm về trước, nếu như anh cho tôi danh sách những khách mời của ngày hôm đó, anh sẽ rất ung dung mà có được sự báo đáp của tôi…nhưng mà anh yên tâm, xong việc nhất định sẽ không dính dáng đến anh, chỉ cần anh nói cho tôi danh sách khách mời tối đó là được.”

“Cô này, nếu cô đã tìm được tôi, có lẽ cũng biết chuyện làm ăn của chúng tôi, nếu như để lộ thông tin khách hàng ra, bị trả thù, không biết chừng tôi cũng sẽ có kết cục như vậy, bị người khác ăn miếng trả miếng, bây giờ tôi đã không làm việc này nữa, cho nên không muốn tự rước phiền phức vào người. Sự bảo vệ mà Hắc Dạ dành cho tôi, không bao gồm việc tôi bán thông tin cá nhân của khách hàng.”

“Tôi sẽ không để anh làm không công đâu.” Tô Thiên Kiều lấy trong túi xách ra tấm séc đã chuẩn bị từ trước, Nghiêng Thành nhận được một khối di sản rất lớn, Tô Thiên Kiều chỉ lấy ra một phần nhỏ trong đó thôi, nhưng mà chắc chắn đối với người đàn ông trước mắt này, đây là một số tiền rất lớn mà hắn được nhận.

Vẻ mặt khinh thường của đối phương trở nên mừng rỡ, hắn ta do dự rất lâu mới nói: “Tôi chỉ có thể cho cô danh sách, xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến tôi.”

Tô Thiên Kiều vội vã gật đầu: “Tôi cam đoan với anh!”

Hắn ta gật đầu, cười nói: “Được rồi, cô nói đi, muốn ngày nào?”

Nghe đến đây, tim của Tô Thiên Kiều như rớt đi một nhịp, cô đảo mắt nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói: “Bảy năm trước, ngày mồng bảy tháng mười một.”

“Cái gì?” Là…là ngày hôm đó?” Sắc mặt của hắn ta đột nhiên trở nên sợ hãi: “Cô…cô là ai? Vì sao lại muốn có danh sách khách mời ngày hôm đó?”

Phản ứng của hắn ta dường như làm Tô Thiên Kiều hơi bất ngờ, hắn ta nhìn chằm chằm vào Tô Thiên Kiều, giống như là nhớ lại tướng mạo của cô, nhưng dù sao những cô gái đã qua tay hắn quá nhiều, Tô Thiên Kiều cũng đã thay đổi dung mạo, hắn ta hoàn toàn không thể nhận ra được.

Tô Thiên Kiều không khỏi nhíu mày, cô hỏi: “Tối đó…có vấn đề gì sao?”

Hắn ta không chút do tự đẩy tấm séc về lại trước mặt Tô Thiên Kiều, hắn nói: “Tôi không thể bán thông tin ngày hôm đó cho cô được, tôi nghĩ là chúng ta nói chuyện đến đây thôi, sau này cô không cần đến tìm tôi nữa, tạm biệt!”

Hắn ta vừa dứt lời đã đứng dậy bỏ đi.

Tô Thiên Kiều càng ngạc nhiên hơn, vì sao cô vừa nói ra ngày hôm đó, hắn ta lại kích động như vậy? Không lẽ tối đó có nhân vật nào làm hắn ta cực kỳ sợ hãi sao?

Nhân vật làm hắn sợ hãi đó, chắc chắn là cậu chủ, nhưng mà rốt cuộc cậu chủ có năng lực gì mà làm hắn sợ đến mức này?

Nếu như không phải, người này đã cầm đầu nhiều “tiết mục” như vậy, vì sao một buổi tối của nhiều năm về trước đó, hắn lại có thể nhớ rõ như thế?

“Anh muốn cái gì?” Tô Thiên Kiều đột nhiên nhìn vào bóng lưng hắn ta đang bỏ đi, cô cao giọng hỏi.

Hắn ta quả nhiên là hơi dừng lại, Tô Thiên Kiều có chút mừng rỡ, chỉ cần hắn có hứng là được: “Không cần biết anh cần gì, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi đều hứa với anh.”

Hắn ta do dự, khoảnh khắc hắn ta dừng lại, hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Tô Thiên Kiều: “Thật sao?”

Tô Thiên Kiều gật đầu: “Hay là anh quay lại đây, chúng ta nói chuyện rõ ràng.”

Hắn ta suy tính một lúc rồi từ từ quay về chỗ ngồi.

“Nếu như anh cần nhiều tiền hơn, chúng ta có thể thương lượng!” Tô Thiên Kiều dịu dàng nói: “Tôi biết người trong buổi tối đó…nhất định có thân thế rất đặc biệt, nhưng tôi không thể vì chỉ muốn biết thân thế của một người nào đó mà lại xảy ra chuyện được, chỉ chớp mắt sẽ tìm ra tôi, tôi phải nghĩ cho sự an toàn của bản thân, tôi biết rằng anh rất khó xử, nếu như vấn đề là tiền, tôi có thể nghĩ cách, cho anh đủ số tiền anh muốn…rồi anh có thể ra nước ngoài sống!”

Hắn ta lại càng do dự hơn.

“Huống chi Hắc Dạ có nhiều nhân viên như vậy, mỗi người đều có thể làm lộ những thông tin này ra, anh đã rời khỏi Hắc Dạ, người khác sẽ càng không nghi ngờ anh đâu…” Tô Thiên Kiều từng bước dẫn dắt, giọng nói cô đầy cảm giác mê hoặc.

“Có thật là cô sẽ đồng ý với tôi mọi chuyện?” Sắc mặt hắn ta hơi thả lỏng ra, hắn ngờ vực nhìn Tô Thiên Kiều và hỏi.

Tô Thiên Kiều vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, chuyện gì tôi cũng sẽ đồng ý với anh.”

Khuôn mặt hắn ta đột nhiên lóe lên một tia sáng kỳ dị, hắn nhìn xung quanh, trước ánh mắt hoài nghi của Tô Thiên Kiều, hắn đứng dậy rồi ngồi xuống bên cạnh cô, hắn dùng ánh mắt kỳ lạ quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, cái ánh mắt dâm loạn đó, Tô Thiên Kiều thấy mà buồn nôn.

“Rốt cuộc anh muốn gì?” Thấy hắn ta càng ngày càng đến gần, hắn dịch vào phía trong sô pha, sắc mặt cẩn trọng, cô bắt đầu có một dự cảm không lành.

“Tôi muốn…cô!” Hắn ta đột nhiên tiến sát đến Tô Thiên Kiều, giọng nói mờ ám vang lên bên tai cô: “Một cô gái xinh đẹp như cô mới là thứ tôi thiếu và thật sự muốn, chỉ cần cô đồng ý ở với tôi một đêm, tôi không cần cô cho tôi thêm tiền, tôi lập tức sẽ nói cho cô danh sách tối đó!”

“Chuyện này không thể được!” Bỗng nhiên Tô Thiên Kiều đứng dậy, vẻ mặt cô rất tức giận, khi cô phát hiện ra trong quán cà phê đang có những ánh mắt rất kỳ lạ nhìn về phía bọn họ, cô liền ngồi xuống rồi thấp giọng nói: “Mong anh nghiêm túc một chút.”

Hắn ta đột nhiên chậm rãi giãn khoảng cách với Tô Thiên Kiều ra và nở một nụ cười tà dâm: “Cô cũng biết tôi sẽ phải mạo hiểm như thế nào? Nếu như cô muốn, chỉ có thể tặng cô cho tôi, tôi mới nói cho cô! Tôi thích nhất là cô gái thanh thuần như cô, ở Hắc Dạ, tôi gặp qua không biết bao nhiêu cô gái, có người mẫu, có người nổi tiếng, nhưng tôi chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào cao quý và thuần khiết như cô…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.