“Sau đó thì sao?” Thẩm Minh Dương sốt ruột hỏi.
“Lúc đó tôi đi theo anh ta xuống núi, nhưng lại không dám đi quá gần nên không nhìn rõ được mặt anh ta, đến cái biển xe của anh ta tôi cũng bỏ lỡ dịp may, không thấy rõ!” Tô Thiên Kiều tiếc nuối nói.
Thẩm Minh Dương cũng thất vọng: “Không sao, chuyện này không vội được, cô đừng nghĩ nhiều như vậy, trước mắt quan trọng nhất là diễn tốt vai Thẩm Nghiêng Thành!”
Tô Thiên Kiều gật đầu: “Tôi biết rồi, lúc đó tuy không nhìn rõ được mặt anh ta, nhưng tôi vẫn kiềm chế được sự kích động của mình!” Ánh mắt cô trở nên lạnh lùng, trong đó ẩn chứa một sự tiêu điều: “Chỉ cần anh ta ở trong thành phố này, tôi tin rằng rất nhanh thôi tôi sẽ tìm được anh ta!”
Trong chốc lát Tô Thiên Kiều bỗng trầm ngâm, cô nhìn chằm chằm vào những vệt sáng của ánh trăng vương vãi từ cửa sổ rồi nói: “Nhưng mà có một chuyện tôi thấy rất khó hiểu!”
“Chuyện gì?” Thẩm Minh Dương hỏi.
“Anh ta mang hoa loa kèn đến, sao anh ta lại biết mẹ tôi thích hoa loa kèn?” Tô Thiên Kiều phân tích trong sự nghi hoặc: “Thường ngày anh ta cũng rất kiệm lời với tôi, tôi cảm thấy…có lẽ anh ta quen biết bố mẹ tôi, thậm chí tôi nghi ngờ anh ta với bố tôi đã xảy ra chuyện gì đó, cho nên mới muốn phục thù tôi! Nhưng tôi không hiểu, nếu như anh ta căm hận nhà tôi như vậy, vì sao lại đem hoa loa kèn mà mẹ tôi thích đến viếng? Cách xa nhiều năm như vậy, anh ta vì sao lại đến viếng vào lúc này? Là lần đầu tiên đến viếng, hay là thường xuyên đến, tôi nghĩ không ra!”
Cậu chủ luôn kiệm lời như vậy, mỗi từ Tô Thiên Kiều đều nhớ rất rõ ràng.
“Điều này quả thật vô cùng kỳ lạ!” Thẩm Minh Dương cũng ngờ vực không hiểu.
“Anh ta đúng là một người lập dị!” Tô Thiên Kiều thở dài rồi nói: “Tiếc là tôi không thể chủ động đi tìm anh trai của tôi, nếu không…nếu tôi có thể thương lượng với anh ấy, không biết chừng sẽ có tiến triển đặc biệt nào đó?” Tô Thiên Kiều nói.
“Cô nói…chúng ta có thể đi tìm Lý Tuệ Na hỏi xem!” Thẩm Minh Dương đề nghị: “Có lẽ cô ta sẽ đồng ý nói cho cô!”
Năm đó sau khi tặng chiếc vòng tay “Bình Minh” cho Lý Tuệ Na, tuy hai người vẫn chưa hết giận nhau, nhưng Tô Thiên Kiều biết Lý Tuệ Na là người phụ nữ mà Thẩm Minh Dương say đắm, Thẩm Minh Dương cũng biết, Lý Tuệ Na đã từng có quan hệ với cậu chủ.
Nhưng mà “người đàn ông nghèo khổ” đó của Lý Tuệ Na, bọn họ làm cách nào cũng không tra ra được.
“Không được! Lý Tuệ Na lúc đó đã chạm mặt tôi rồi, cô ta lại là người của công chúng, cậu chủ thận trọng như vậy, chắc chắn đã có phòng bị từ lâu, cho dù chúng ta đi tìm Lý Tuệ Na, chỉ sợ là cũng không giải quyết được chuyện gì. Lỡ như lại đổi ngược tình thế, để cho cậu chủ biết tôi vẫn còn sống, việc này sẽ càng gay go hơn! Tô Thiên Kiều im lặng rồi phân tích: “Cho nên…tôi không thể nghĩ đến chuyện sơ suất được, lúc tôi chưa nắm chắc được tình hình, đừng có tùy tiện đi tìm Lý Tuệ Na!”
Thẩm Minh Dương gật đầu: “Cô nói đúng, tôi kích động quá!”
Tô Thiên Kiều mỉm cười: “Đó là bởi vì cậu quan tâm tôi!”
Tô Thiên Kiều nói: “Nhưng mà cậu tặng chiếc vòng tay “Bình Minh” đó cho Lý Tuệ Na, tin đồn đó đã bị lộ ra, cậu chủ nhất định sẽ tìm hiểu hết nguồn gốc và tra ra thân thế của cậu, chúng ta ở ngoài sáng, anh ta ở trong tối, nhất định mọi việc phải cẩn thận, để an toàn, thời gian gần đây bất kể là ở trong nhà hay bên ngoài, tốt nhất là bớt nói chuyện với tôi lại, cậu phải chú ý hơn một chút, gần đây có ai đang điều tra cậu, hoặc là…có ai đang điều tra tôi không!”
Thẩm Minh Dương nói: “Những chuyện này tôi tự biết chừng mực, chỉ là…anh cả của anh rể hai tôi Kỷ Tông, cô nhất định phải cực kỳ cẩn thận, dù sao anh ta cũng là người duy nhất từng gặp cô!”
Tô Thiên Kiều gật đầu: “Tôi sẽ cố hết sức tránh gặp mặt anh ta, cũng may hôm nay anh ta không ở trong trung tâm thương mại mà sắp xếp thuộc hạ làm thủ tục cho tôi, nghe nói anh ta đã đi công tác ở nơi khác rồi, phải một thời gian nữa mới về, hơn nữa cơ hội để tôi gặp anh ta cũng ít nên càng an toàn hơn!”
“Ồ, cô có kế hoạch gì? Nói tôi nghe xem?” Thẩm Minh Dương yên tâm hơn được một chút, anh nói với Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều đáp: “Phải tìm được cậu chủ, tôi thấy bây giờ đường tắt nhanh nhất, chính là anh rể hai của cậu Kỷ Vân Huy!”
“Anh ta?” Thẩm Minh Dương cau mày: “Vô Tình, cô tuyệt đối không thể đến gần anh ta, một khi phụ nữ tiếp cận anh ta thì sẽ không có tương lai nữa đâu, cô nhìn chị hai tôi thì biết, chị hai tôi vẫn coi như là hạnh phúc, trở thành vợ sắp cưới của anh ta, dù sao anh ta đối với chị hai tôi vẫn có vài phần thật lòng! Nhưng cô…tôi không yên tâm, có lẽ nên nói, tôi không yên tâm về anh ta!”
Tô Thiên Kiều gật đầu: “Tôi biết cậu lo cho tôi, nhưng cậu yên tâm đi, tôi biết chừng mực mà!”
Tô Thiên Kiều nói rất nhỏ, cô nói sơ lược chuyện cái bể bơi và căn biệt thự sát vách cho Thẩm Minh Dương nghe một lần: “...hơn nữa tôi phát hiện, anh ta và Lý Tuệ Na hay đi với nhau lắm, nghĩ đi nghĩ lại, có thể anh ta sẽ trở thành nhân tố quyết định để tôi tìm được cậu chủ!”
Cặp lông mày đen như mực của Thẩm Minh Dương nhíu chặt lại rất lâu, hình như đang suy tư điều gì đó, một lúc lâu sau mới từ từ thả lỏng ra: “Cô nói đúng, nhưng mà…cô nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để lộ dấu vết, đặc biệt anh ta còn là anh em ruột với người duy nhất đã từng gặp cô – Kỷ Tông.
Tô Thiên Kiều gật đầu: “Mấy ngày hôm nay, tôi muốn dùng một số cách khác để tìm xem, không biết chừng sẽ có sự đột phá gì đó, nếu như mẹ cậu hỏi đến tôi, tôi sẽ nói tôi đang tìm cách để đầu tư!”
“Chủ ý này rất hay!”
“Tôi cầm tiền của Nghiêng Thành, nhưng tôi lại không muốn tiêu mất, cho nên…tôi tìm một mối đầu tư tốt, tôi cứ xem như đang thu tiền hoa hồng là được rồi, như thế này mới tiện làm việc!” Tô Thiên Kiều nói.
“Cô hiểu mấy thứ này sao?” Thẩm Minh Dương ngờ vực nhìn cô.
Tô Thiên Kiều gật đầu: “Cậu yên tâm đi, nhất định sẽ không làm lỗ tiền em họ của cậu đâu.”
“Được rồi, vậy mọi chuyện cô đều phải cẩn thận, bây giờ cô mới đến nhà họ Thẩm, có rất nhiều chuyện tôi không tiện nói ra, mối quan hệ của chúng ta rất tốt, sẽ bị người trong nhà nghi ngờ, đến lúc đó chỉ sợ lại biến khéo thành vụng!” Thẩm Minh Dương dặn đi dặn lại.
“Ừ…tôi biết rồi, cậu yên tâm đi!”
“Cạch…cạch…” Ngoài cửa đột nhiên có tiếng động vang lên, Thẩm Minh Dương và Tô Thiên Kiều cảnh giác nhìn đối phương, Tô Thiên Kiều hỏi: “Ai đấy?” Không lẽ là tên khốn Kỷ Vân Huy đó? Anh ta thích làm mấy chuyện lén lút này nhất!
“Chị hai đây! Khóa cửa làm gì?” Giọng nói của Thẩm Thanh Thu truyền đến.
Hai người họ thở dài nhẹ nhõm, Thẩm Minh Dương quay người đi ra mở cửa nói: “Chị hai, muộn như vậy rồi, sao vẫn chưa ngủ?”
Thẩm Thanh Thu thấy Thẩm Minh Dương mở cửa, cô nhìn qua nhìn lại hai người họ với ánh mắt nghi hoặc, cô hỏi: “Minh Dương, sao em lại ở đây? Còn khóa cửa, hai người lén lén lút lút, định làm gì?”
“Ừm…bọn em…” Tô Thiên Kiều nhất thời không biết nói gì.
“Là như thế này, hôm nay Nghiêng Thành nhận được di sản, em ấy đang bàn bạc với em, muốn tìm mối đầu tư nào đó tốt một chút mới không làm mất đi giá trị của số tiền mà bố mẹ em ấy khổ cực kiếm được, ngoài ra, em ấy còn bànvới em, có công việc nào tốt để giới thiệu cho em ấy không, cho nên tụi em mới khóa cửa!” Thẩm Dương Minh vẫn còn trẻ nhưng mà đã biết nói dối không chớp mắt.
“Làm gì mà thần bí vậy!” Tuy những lời nói của Thẩm Minh Dương không có sơ hở gì, nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn còn rất nghi ngờ: “Hai đứa nói xong chưa, chị có chuyện muốn hỏi Nghiêng Thành!”
“Ừm…nói xong rồi, hai người nói chuyện đi, em ra ngoài trước đây!” Thẩm Minh Dương quay người bước đi.
Thẩm Thanh Thu thấy Thẩm Minh Dương đi rồi thì cũng thần thần bí bí đóng cửa lại, cô nhìn Tô Thiên Kiều với ánh mắt không tốt đẹp gì, trên khuôn mặt tươi cười có chút gì đó kỳ lạ.
Dù sao tối qua Tô Thiên Kiều cũng coi như là chiếm được “món hời” từ Kỷ Vân Huy – chồng sắp cưới của người này, bây giờ thấy sắc mặt Thẩm Thanh Thu vô cùng quái đản nhìn cô, dù sao cô cũng hơi chột dạ, cô cười nói: “Chị hai, có chuyện gì muốn hỏi em vậy?”
Thẩm Thanh Thu đến gần rồi thân mật kéo tay Tô Thiên Kiều, cô hỏi một cách thần bí: “Nghiêng Thành, hôm nay Vân Huy anh ấy…có gì đó không đúng sao?”
“Không đúng?” Tô Thiên Kiều chớp mắt, cô trước nay không giỏi nói dối, cô chuẩn bị một chút, dáng vẻ cô vẫn điềm tĩnh như thường: “Không có gì không đúng cả, anh ấy vẫn luôn đưa em đi xử lý một số chuyện thủ tục, sau đó đưa em đến trung tâm thương mại của anh ấy, và còn mua rất nhiều đồ cho em, cho chị, cho thím và cả chị cả nữa!”
“Thật sao?” Thẩm Thanh Thu hơi nghi hoặc.
Tô Thiên Kiều gật đầu, hai con ngươi đen như mực đều tràn ngập những tia sáng chân thật.
“Anh ấy không đi nơi khác, luôn ở với em?” Ánh mắt sáng quắc của Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm vào Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều gật đầu, cô không hề chớp mắt: “Không có!”
Thẩm Thanh Thu cau mày, cô không tin: “Hai người đi lâu vậy sao?”
Tô Thiên Kiều gật đầu: “Vâng ạ, bởi vì em mới đến, cho nên anh rể đưa em đi rất cẩn thận, đồ em cần mua đều mua hết rồi, cho nên…phải dùng nhiều thời gian một chút.”
“Ừ, em đừng có lừa chị đấy!” Thẩm Thanh Thu nheo mắt, cô dùng ánh mắt uy hiếp nhìn Tô Thiên Kiều rồi nói: “Nếu như để chị biết em và anh ấy hợp tác với nhau lừa chị, chị nhất định sẽ không tha cho em đâu, biết chưa?”
Thấy đôi mắt đẹp của Thẩm Thanh Thu đang nheo lại tràn đầy sự uy hiếp, Tô Thiên Kiều không khỏi co rúm lại và đáp: “Em biết rồi.”
Thẩm Thanh Thu gật đầu hài lòng rồi chuẩn bị đi ra: “Vậy không có chuyện gì nữa thì chị về nghỉ ngơi trước đây, em cũng ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
Sáng sớm tỉnh dậy, Tô Thiên Kiều liền cảm thấy trong phòng khách tràn ngập mùi khói thuốc súng.
Một cảm giác kỳ lạ đánh úp về hướng cô, chỉ cảm thấy có một luồng gió lạnh lẽo thổi ngang qua cổ làm cô không khỏi ớn lạnh.
Cô đi vào phòng ăn, chỉ có Thẩm Văn Nhã ngồi đó, sau khi rửa mặt xong thì đang đợi mọi người xuống ăn sáng.
“Chị cả, chào buổi sáng.” Tô Thiên Kiều tươi cười chào hỏi, thấy Thẩm Văn Nhã cứ lo lắng nhìn về hướng nào đó trên lầu, cô cảm thấy khó hiểu liền hòi: “Chị cả, chị nhìn gì vậy?”
Lúc này Thẩm Văn Nhã mới thu ánh nhìn lại rồi thấp giọng nói: “Thanh Thu và Vân Huy cãi nhau rồi.”
“Lại cãi nhau? Vì sao ạ?” Tô Thiên Kiều đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.
“Hôm qua…haizz, Vân Huy lại bị chụp được đi uống cà phê với người phụ nữ khác…” Thẩm Văn Nhã nói những lời sâu xa song thì bỗng nhiên nhìn về phía Tô Thiên Kiều: “Nghiêng Thành, cả ngày hôm qua em đều đi cùng với Vân Huy, cậu ấy rốt cuộc có đi uống cà phê với người phụ nữ khác không?”
“Hmm… chuyện này…” Tô Thiên Kiều cứng họng, trong lòng thầm cảm thấy nguy to rồi, Kỷ Vân Huy đúng là chói lóa thật, lại có thể để người khác bắt được?
Rốt cuộc là do Kỷ Vân Huy quá ngốc, hay là mấy tay săn ảnh quá thông minh?
Cũng có thể là do Lý Tuệ Na cố tình sắp xếp?
Nếu như không phải là Lý Tuệ Na, sao lại trùng hợp vậy được, lần nào cũng bị bắt được? Nhưng mà lúc đó bọn họ gặp nhau cũng là đến lúc mới hẹn, không phải đã hẹn nhau từ trước.
Nghĩ như thế này thì mới có khả năng nhiều hơn.
“Thẩm Nghiêng Thành!” Lúc Tô Thiên Kiều đang suy nghĩ viển vông thì trên lầu truyền xuống một tiếng quát chói tai.
Tô Thiên Kiều nghe thấy tiếng quát lớn đầy tức giận của Thẩm Thanh Thu, cô vô cùng hoảng sợ, cô vội vàng nói với Thẩm Văn Nhã: “Chị cả, em nghĩ em vẫn nên ra ngoài sớm hơn, đỡ phải làm người vô tội mà gặp tai họa.”
“Mau đi đi…mau đi đi…” Thẩm Văn Nhã nhìn Tô Thiên Kiều với ánh mắt thông cảm rồi nói: “Đợi em về, có lẽ tụi nó đã hòa thuận lại rồi, chỉ cần tụi nó hòa thuận thì không có chuyện gì đâu!”