Cô yếu đuối biết làm thế nào được, vừa xuống liền bị bắt: “Lại đây.”
May là hôm nay Tô Thiên Kiều mặc đồ bó sát, khóa kéo cũng giấu ở nơi kín đáo, hắn tìm khắp nơi không thấy chỗ nối, gần như đã mất kiên nhẫn, sáp lại gần, muốn hôn lên mặt Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều vừa bực vừa gấp lại vừa sợ, vội vàng nghiêng đầu đi, đối phương bị hẫng, hôn lên tóc Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều nghĩ mà buồn nôn, chờ thoát ra ngoài, nhất định cô phải cắt tóc đi.
Lại một hồi vùng vẫy, Tô Thiên Kiều thấy hắn sắp chạm vào mình, không biết lấy sức từ đâu, chân liền đá qua, đối phương gào lên một tiếng, kêu như giết lợn, lăn sang bên cạnh.
Tô Thiên Kiều cực kì ngạc nhiên, mặc dù trong lòng cực kì sợ hãi, nhưng vẫn nắm lấy túi xách, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.
Người đàn ông kia lại đuổi theo, thoáng cái liền túm được tóc của Tô Thiên Kiều, khiến cô phải ngửa đầu ra phía sau, bàn tay tát Tô Thiên Kiều một cái mạnh.
Vốn Tô Thiên Kiều đã đầu óc quay cuồng chóng mặt, bị tát mạnh như thế, mắt nổ đom đóm, mơ mơ màng màng, ý thức dần dần trở nên cực kì mơ hồ, mắt mệt mỏi nhắm lại, cả người ngã xuống.
Cuối cùng đối phương cũng hài lòng, ném cô lên.
Thấy Tô Thiên Kiều gần như đã hôn mê, không còn chút sức lực nào, nằm im ở đó không động đậy, hắn cực kì hài lòng.
May mắn là, lúc này, hắn lại không vội.
Đứng dậy tắt đèn đi, kéo rèm cửa lại.
Căn phòng tối om, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ.
Người kia giống như một con sói hoang độc ác đang hưởng thụ thỏ con dưới nanh vuốt của mình, nhìn kỹ Tô Thiên Kiều nửa ngày, rồi mới cười mỉm nói: “Đẹp nha, nhìn khuôn mặt trắng nõn này xem.”
Mơ mơ hồ hồ, bất kì chỗ nào trên cơ thể Tô Thiên Kiều đều gần như không có sức, đến mở mắt cũng khó khăn.
Tô Thiên Kiều bi thương nghĩ, lần này bản thân xong đời rồi, Kỷ Vân Huy đáng chết, vì sao còn chưa tới chứ? Chắc không phải sau khi cậu chủ nhận được cuộc điện thoại kia, căn bản không nói cho Kỷ Vân Huy chứ? Xong đời rồi, xong đời rồi…
“Soạt…” Tiếng mở khóa vang lên, khí lạnh trong phòng chui vào trong quần áo cô, cũng không làm cô tỉnh táo thêm chút nào, chỉ khiến cô càng thêm sợ hãi…
“Thả, thả tôi ra…” Mơ mơ màng màng, Tô Thiên Kiều cực kì sợ hãi, nỗi sợ kinh hoàng giống như một con dã thú khổng lồ đang há cái miệng to đầy máu đuổi theo để ăn thịt cô, cô chỉ có thể dùng hết sức mình để kêu thật to.
“Ông, ông có biết tôi, tôi là ai không? Ông, ông thả tôi ra… đừng, đừng như thế…” Tiếng kêu yếu ớt và tiếng xin tha không hề gợi lên chút đồng tình và buông tha, ngược lại càng thêm kích thích đối phương!
Màn đêm rộng lớn giống như lốc xoáy trong gió bão, Tô Thiên Kiều bỗng nhớ tới màn đêm tối tăm 7 năm trước.
Khi đó, cũng trong căn phòng tối om như này, cũng bất lực như này, trên người cũng bị một tên như ác ma cưỡng chế, mặc cho bản thân cố gắng gào thét thế nào, đối phương cũng không chút động lòng, dường như cứ phải có được cô mới chịu dừng lại.
Khoảng thời gian đó là hồi ức quá đau khổ, 7 năm nay, cô luôn giấu chúng trong tận đáy lòng, chỉ có khi gặp ác mộng mới giật mình tỉnh giấc.
Nhưng bây giờ, tình cảnh cực tương tự lại xảy ra lần nữa, cô vẫn không có sức phản kháng, buồn cười mà cũng thật đáng thương.
“Cô là ai? Giờ cô là của tôi.” Người chủ trì của Hắc Hạ cười tà ác, thấp giọng trả lời Tô Thiên Kiều.
“Ông… Ông thả tôi ra… thả tôi ra…” Ở trước mặt người như này, Tô Thiên Kiều nhất định sẽ không rơi nước mắt, chỉ cắn chặt răng nói: “Tôi là con gái nhà họ Thẩm, ông có biết kết quả của việc đắc tội nhà họ Thẩm là gì không? Hơn nữa, Kỷ Vân Huy của Kỷ thị là anh rể tương lai của tôi, anh ấy… anh ấy sẽ không tha cho ông!”
Tay của người chủ trì hơi ngừng lại một lát, nhìn Tô Thiên Kiều, vẻ mặt buồn cười, nói: “Cô cho rằng tôi có thể gọi cho cô, mà không điều tra thân phận của cô sao? Đúng vậy, cô là đứa con gái vừa quay về của nhà họ Thẩm, cô cũng là em vợ tương lại của Kỷ Vân Huy, anh trai của Kỷ Vân Huy, còn là tổng cục trưởng, nhưng tôi căn bản không sợ!”
Nụ cười của hắn càng ngày càng thâm độc: “Tôi một thân một mình, tôi sợ gì chứ? Người thân của tôi người thì đã chết, duy chỉ còn hai người thì đều đang ở nước ngoài, tôi căn bản không sợ. Hơn nữa… Cô là tiểu thư cành vàng lá ngọc, tiểu thư cành vàng lá ngọc thật sự, không có chút tiếng xấu nào, có lẽ bọn họ cũng dám làm khó tôi, nhưng bọn họ tuyệt đối không dám lộ chuyện này ra, nếu bọn họ dám hại tôi… tôi sẽ bóc trần chuyện này, tôi… đã đặt máy quay ở trong phòng, đến lúc đó vì danh tiếng của cô, vì danh tiếng của mỗi người bọn họ, căn bản không có ai dám động vào tôi!”
Tô Thiên Kiều càng sợ hơn, lùng tìm khắp cả căn phòng một lượt, phát hiện ở một góc có một điểm sáng mờ.
Một chút từng chút, đều giống với cảnh tượng bản thân bị cậu chủ cưỡng ép nhiều năm về trước.
Nhưng dù có thể nào, cậu chủ cũng sẽ không đặt máy quay trong căn phòng bọn họ làm chuyện đó…
Tô Thiên Kiều hít một hơi lạnh, nói: “Cái tên khốn nạn nhà ông… tôi không muốn giao dịch với ông nữa, ông mau lên, mau thả tôi ra, vừa tôi trong nhà vệ sinh, tôi đã gọi cho Kỷ Vân Huy, anh ấy lập tức sẽ tới, tốt nhanh ông mau thả tôi ra, có lẽ lát nữa ông sẽ không chết quá thảm!”
Dường như người chủ trì Hắc Dạ không hề sợ hãi chút nào: “Cho dù cô nói có thật hay không, ít nhất hiện giờ anh ta còn chưa tới, cô yên tâm, tuổi tôi đã lớn, không mất nhiều thời gian, chờ anh ta đến… đã không kịp nữa, giống như cô nói, chuyện này không thể thu lại được, haha, haha…”
Nghe tiếng cười đắc ý kia, Tô Thiên Kiều chỉ cảm thấy bụng lạnh lẽo, cái lão già đáng ghét này đã kéo quần áo cô đến eo rồi…
Tô Thiên Kiều muốn nhấc chân đá mạnh tên đàn ông này thêm nữa, nhưng cô không làm được, cô căn bản không có chút sức nào, đến mức muốn động đầu ngón tay một chút, cũng rất khó khăn!
“Haha, haha…” Tiếng cười của hắn rất điên cuồng phóng túng, giống như gặp phải chuyện cực kì vui mừng.
“Có người gõ cửa, Kỷ Vân Huy đến rồi, có người gõ cửa…” Tô Thiên Kiều mơ mơ màng màng, dường như đến sức để nói chuyện cũng không còn, sau khi đấu tranh một lúc mà không có kết quả, cô bỗng gào lên với tên đàn ông đnag động chân động tay bên trên.
Sắc mặt của hắn hơi biến đổi trong màn đêm, tập trung lắng nghe, không hề nghe thấy cửa có chút tiếng động nào.
Lập tức nhíu chặt mày, hung dữ nhìn Tô Thiên Kiều, nói: “Cô đừng có lừa tôi nữa, căn bản cửa không có chút tiếng động!”
“Anh ấy, thật sự anh ấy đang gõ cửa, ông nghe xem, ông nghe kỹ xem…” Tô Thiên Kiều chỉ có thể cố hết sức kéo dài thời gian, sự tuyệt vọng trong lòng ngày dần rơi xuống đáy, Kỷ Vân Huy, anh đến nhanh lên, anh nhanh lên chút…
Tiếng gào thét bất lực trong lòng căn bản không ai để ý, sự lừa gạt của cô căn bản cũng không thể qua mắt được lão hồ ly khôn khéo này.
Hắn không để ý Tô Thiên Kiều kêu gào nữa, “soạt” một tiếng, xé rách áo cô.
Áo lót dây màu trắng, che đi mảng lớn da thịt, hắn hơi thất vọng, đang định duỗi tay kéo lớp áo lót mỏng dính kia đi, bỗng lại nghe thấy âm thanh kỳ lại: “Thùng thùng thùng…”
Tay hắn dừng lại, nhìn Tô Thiên Kiều nhắm chặt đôi mắt, dưới ánh đèn lờ mờ, chỉ có thể thấy sắc mặt cô đỏ đến lạ thường, bờ mi run run, biểu cảm sợ hãi…
“Thùng thùng thùng…” Trong sự yên tĩnh, tiếng gõ cửa càng thêm gấp gáp, đúng vậy, là tiếng gõ cửa.
Hắn cho rằng Tô Thiên Kiều lừa gạt nhiều lần khiến hắn sinh ra ảo giác, nhưng không phải… thật sự là tiếng gõ cửa truyền tới, gấp gáp như thế, tiếng động to như thế, dường như mang theo huyết hải thâm thù, dường như thề phải đập nát cảnh cửa này.
Hắn nhớ tới lời Tô Thiên Kiều nói trước khi mất đi ý thức. Trừ khi… Kỷ Vân Huy thật sự đến rồi? Hắn co rúm lại, rung mình một cái, Kỷ Vân Huy đến rồi?
Lập tức trong đầu hắn một mảng hỗn loạn, thậm chí không biết nên bỏ chạy hay trốn đi, hoặc là tiếp tục động tác trên tay…
“Thùng, thùng…” Lần này, tiếng gõ cửa trở thành tiếng đạp cửa, ngoài cửa có người rì rầm nói chuyện, không lâu sau, tiếng mở khóa vang lên.
Nhìn cánh cửa bị mở ra, chỉ còn cái then cài cửa mỏng khóa từ phía trong, lúc này hắn mới phản ứng lại, vội vàng bò dậy, tìm quần áo của mình, liều mặc quần, cho tới lúc này, kẻ vô cùng háo sắc như hắn dường như mới ý thức được mức nghiêm trọng của sự việc, bắt đầu trở nên sợ hãi.
Hắn hoang mang rối bời, chân tay run rẩy mặc loạn quần áo, càng vội vàng không mặc được.
Tiếng ra sức đập phá và đạp cửa vang lên, Tô Thiên Kiều càu nhàu một tiếng, không biết nói câu gì, người ngoài cửa nghe thấy, càng ra sức đạp cửa.
“Bụp…” Cánh cửa phát ra tiếng kêu to, cái then khóa nhỏ trên cánh cửa bị đạp ra, rồi bật trở lại, phát ra tiếng kêu giòn tan, tiếp đó là tiếng cánh cửa đập mạnh vào tường.
Hắn còn chưa kịp phản ứng lại, hai bóng người cao lớn đã xông vào, đi đầu là Kỷ Vân Huy, anh ta đỏ mắt nhìn Tô Thiên Kiều quần áo xộc xệch, vội vàng cởi chiếc áo vest trên người đắp cho cô, sau đó quay đầu nhìn tên đang ông đang xếch quần kia, bóng người còn lại không vội vàng mà từ từ đi vào.
Người kia đi tới bên cạnh người chủ trì Hắc Dạ, cánh tay dài duỗi ra, nhấc con người đang ngây ngốc kia lên, đầu gối nhấc lên, đạp mạnh vào người hắn…
“A…” Một trận tiếng kêu thảm thiết vọng từ trong phòng ra.
Hắc đau đớn quỳ xuống, ôm lấy thân dưới, rồi ngẩng đầu căm tức nhìn người đá mình, chờ tới khi nhìn thấy người kia, sắc mặt liền biến đổi lớn: “Là, là mày…”
Hắn vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ, quả thật còn sợ hơn nhìn thấy Diêm Vương: “Địa, địa ngục, ác, ác ma…” Hắn giống như nhìn thấy quỷ, liều mạng quỳ bò dưới đất, lại nhìn qua người phụ nữ được Kỷ Vân Huy ôm trong lòng: “Thì ra là vậy, thì ra là vậy…”