Hào Môn Quyền Quý

Chương 70: Chương 70: Tôi xảy ra chuyện lớn rồi!




Cho dù là đến công ty của anh ta ngồi một lát, cũng có thể gặp được cậu chủ! Bọn họ hôm nay vậy mà lại gặp nhau, vào lúc này…gặp mặt. Nếu như người bắt máy không phải là cậu chủ, hoàn toàn đừng để Tô Thiên Kiều biết thì còn được, nhưng cô vẫn biết rồi, nên càng hối hận hơn.

“Cô kia, cô vẫn chưa ổn sao? Có cần tôi vào giúp không?” Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa và giọng nói của người chủ trì ở Hắc Dạ, giọng nói của hắn vẫn thong thả như vậy, nhưng rõ ràng là đã hơi mất kiên nhẫn.

Tô Thiên Kiều co rúm lại, cô nói: “Đợi thêm lát nữa, tôi không khỏe lắm.”

Người ở bên ngoài không biết là mấy câu gì đó, sau đó ngượng ngập rời đi.

Trong lòng Tô Thiên Kiều lo lắng, cô nghĩ đi nghĩ lại, do dự một lát, vẫn là gọi cho Kỷ Vân Huy một lần nữa.

Lần này điện thoại đổ chuông không bao lâu thì đối phương đã bắt máy, Tô Thiên Kiều kiểm tra giọng nói của mình, sợ đối phương cúp máy, cô lập tức nói: “Cho dù bây giờ anh Vân Huy đang bận chuyện gì, đều mong anh giúp tôi chuyển lời tới anh ấy ngay tức khắc, tôi…tôi xảy ra chuyện rồi, ở phòng số 3012, khách sạn Hoài Vinh, mong anh nhất định phải chuyển lời cho anh ấy giúp tôi ngay bây giờ, tôi xảy ra chuyện lớn rồi.”

Đối phương im lặng một lát, chắc là đang cân nhắc mức độ tin cậy trong lời nói của Tô Thiên Kiều, dù sao Kỷ Vân Huy cũng có quá nhiều món nợ đào hoa, những cuộc gọi như thế này chắc là một ngày đều nhận được mấy lần.

“Tôi là Thẩm Nghiêng Thành, người cháu gái mà nhà họ Thẩm vừa tìm được, anh này, cho hỏi anh là người bạn nào của anh Vân Huy vậy?” Tim của Tô Thiên Kiều đập thình thịch, cô lo lắng nói: “Xin anh nhất định phải nói cho tôi biết tên của anh, xong việc tôi phải cảm ơn anh.”

Cậu chủ im lặng ba giây, ba giây này đối với Tô Thiên Kiều mà nói, dường như là một đoạn thời gian vô cùng dài, dài như một thế kỷ vậy.

“Tôi họ Nguyễn, tôi sẽ giúp cô chuyển lời cho Vân Huy ngay lập tức.” Đối phương vừa dứt lời, lại cúp máy.

“Nguyễn? Anh họ Nguyễn? Nguyễn cái gì? Alo, alo…” Tô Thiên Kiều “alo” liên tục mấy tiếng, nhưng đối phương đã cúp máy từ lâu rồi, nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng “tút…tút…” Tô Thiên Kiều lại càng lo lắng hơn.

Họ Nguyễn, thì ra cậu chủ họ Nguyễn, tốt lắm, trong cái thành phố ven biển này, người họ Nguyễn có lẽ rất nhiều, nhưng mà những người giàu có mang họ Nguyễn thì chắc chắn là đếm trên đầu ngón tay.

Tô Thiên Kiều liếc nhìn ra cửa, trong lòng cô cứ lo lắng không thôi.

Cô vì muốn biết được tên của cậu chủ, nhưng bây giờ lại tự đặt mình vào tình cảnh này…cô phải làm sao mới đúng đây?

Cô hít một hơi thật sâu, không muốn đợi người đàn ông đang nôn nóng đó đến gõ cửa nữa, cô nhìn vào gương, hi vọng Kỷ Vân Huy có thể nhanh chóng đến cứu mình, cô quay người lại rồi đi ra khỏi cửa.

Tô Thiên Kiều vừa mở cửa nhà vệ sinh ra thì phát hiện người chủ trì của Hắc Dạ đang áp vào tường nghe ngóng, may thay, Tô Thiên Kiều để vòi nước chảy, nếu không chỉ sợ những cuộc gọi đều bị hắn nghe thấy.

Hắn vừa thấy Tô Thiên Kiều đi ra thì giả vờ như không có chuyện gì, hắn mỉm cười nói: “Ra rồi hả? Uống thêm hai ly rượu nhé?”

Tô Thiên Kiều không ngồi xuống, chỉ đi nhanh về phía cửa, không hề cho đối phương một chơ hội nào: “Tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói nữa, anh không thành tâm nói chuyện với tôi, tôi đi đây.”

Cô dùng hết sức lực rồi bước đi cực kì nhanh, hai ba bước đã đi đến cửa, tay cô nắm chặt lấy tay nắm cửa.

Tay kia buông lỏng, đang định mở chốt ra thì bị hắn ta túm chặt lấy: “Muốn đi? Không dễ dàng vậy đâu.”

Người chủ trì của Hắc Dạ áp sát vào cô, hắn nói: “Miếng thịt mỡ dâng đến tận cửa rồi, muốn chuồn thì không dễ dàng vậy đâu.”

Hắn nói xong thì liền ôm chặt lấy Tô Thiên Kiều rồi kéo mạnh về phía sau, chớp mắt đã bế ngang người Tô Thiên Kiều lên rồi ném cô lên giường.

Tô Thiên Kiều vốn dĩ đã choáng váng không chút sức lực bị ném mạnh như vậy lại làm cô càng yếu ớt hơn, cô ngẩng đầu lên, cắn chặt môi rồi đứng dậy chuẩn bị chạy đi.

Còn chưa giãy giụa thì thân hình của hắn ta nghiêng qua, hai tay đè chặt lấy Tô Thiên Kiều: “Đúng là không nghe lời, tốt nhất cô đừng tốn công nữa, những cô gái nằm trong lòng bàn tay tôi muốn trốn chạy dường như là điều không thể, cô biết Hắc Dạ đã “thu nhận” bao nhiêu cô gái không? Cô là cái thá gì chứ?”

Hắn bật cười nham hiểm: “Cô vẫn là ngoan ngoãn và nghe lời đi.”

Những cô gái mà Hắc Dạ “thu nhận” đều là những người xinh đẹp nợ Hắc Dạ một khoản vay khổng lồ, đa số những người họ đều bị người chủ trì của Hắc Dạ, hoặc người có quyền hưởng thụ trước.

Những cô gái muốn trốn thoát ra từ Hắc Dạ thật sự là quá nhiều. Nếu như bọn họ đến việc ràng buộc người khác cũng không làm được, đặc biệt là chuốc thuốc một cô gái cũng không biết, vậy thì Hắc Dạ từ lâu đã không thể tồn tại trong thành phố ven biển này rồi.

Tô Thiên Kiều bắt đầu tuyệt vọng, đột nhiên cô nhận ra bản thân cho dù có trốn cũng vô ích, chỉ sợ vốn dĩ đã là trốn không thoát.

Cô hít một hơi thật sâu, nhìn vào người đang đè chặt lấy mình, ngược lại cô bật cười: “Vậy thì gấp làm cái gì? Tôi đang đùa anh thôi.”

Khóe môi Tô Thiên Kiều nở một nụ cười nhàn nhạt, khóe mắt cô quả thật là quyến rũ: “Nếu không phải là như vậy, chẳng lẽ không phải quá nhàm chán rồi sao? Anh cũng biết tôi muốn biết những kim chủ đó đến mức nào…cho dù ở với anh một đêm thì đã sao?”

“Thật sao?” Hắn bán tín bán nghi nhìn cô, chắc là bị những biểu cảm trên khuôn mặt ửng đỏ quyến rũ đó làm cho mê muội, Tô Thiên Kiều cố gắng gật đầu, cười nói: “Tất nhiên là thật, anh xem anh đi, chẳng có chút tình cảm gì cả.”

Hắn ta cười khà khà, hình như là tin rồi, đôi môi dày của hắn đang cúi xuống: “Tôi tin cô, tôi biết đám tiểu thư các người, ngoài mặt thì rất thanh cao, trong lòng thì…không.”

Tô Thiên Kiều hung dữ cố lắng nghe hắn nói, trong lòng cô thề rằng nếu thoát được ra ngoài, nhất định sẽ cắt lưỡi hắn ta cho hả giận, nhưng lúc đó cô không dám thể hiện ra, vội vàng dùng tay chặn lại: “Này, đừng vội.”

Hắn ta đầy vẻ không vui: “Sao lại không vội? Ông đây vội muốn chết, cô đừng có lại chơi trò chạy trốn gì đó với tôi, nghĩ cũng đừng có nghĩ, tôi sẽ không cho cô có được cơ hội này đâu, huống chi…cô có đợi được không?”

Những lời nói đê tiện được nói ra, Tô Thiên Kiều nghe xong chỉ muốn nôn, cô trừng mắt nhìn hắn, liều mạng từ chối hắn, cô nói tiếp: “Anh nói xem…sao anh lại đa nghi vậy chứ? Tôi tưởng rằng anh gặp nhiều cô gái như vậy rồi thì sẽ dè dặt hơn chứ, nhưng mà…nếu như bây giờ anh cưỡng hiếp tôi, e là chúng ta đều sẽ không vui vẻ gì, chi bằng…anh nghe tôi nói hết.”

Hắn ta ngờ vực nhìn Tô Thiên Kiều, thấy Tô Thiên Kiều không có tâm tư gì khác liền chần chừ một lúc sau đó từ từ đứng dậy, cười nói: “Được thôi, dù sao cô cũng không trốn được, để tôi nghe xem, xem cô còn gì để nói.”

Tô Thiên Kiều khẽ thở dài nhẹ nhõm rồi nhìn hắn mỉm cười nói: “Anh đừng như vậy…tôi chỉ là có chuyện muốn nói với anh, hay là chúng ta đi uống thêm hai ly rượu trước, đợi tôi hưng phấn đến đỉnh điểm…rồi làm chuyện đó cũng không trễ.”

“Đúng đúng, nào, vẫn là cô chu đáo!” Hắn vội vàng xa hai tay với nhau, có lẽ hắn ta đã rút lui khỏi Hắc Dạ, lâu rồi chưa gặp được cô gái nào “chất lượng cao” như Tô Thiên Kiền, cho nên rất nóng vội, hắn ta đi qua rót hai ly rượu đầy rồi đưa cho Tô Thiên Kiều, hắn nói: “Nào, uống đi.”

Tô Thiên Kiều cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, cười nói: “Tôi muốn biết tên những người đó.”

“Tên của người nào?” Hắn uống một ngụm rượu, nhất thời không có phản ứng gì.

Tô Thiên Kiều nói: “Bảy năm trước, danh sách tên những kim chủ ngày mồng 7 tháng 11 đó.” Sắc mặt của Tô Thiên Kiều ảm đạm đi: “Sao vậy? Anh không còn nhớ nữa? Đây là cuộc giao dịch tối nay của chúng ta, anh đừng có quên đấy.”

“Nhớ, tôi tất nhiên là nhớ.” Hắn vội vàng nói: “Nhưng mà…vẫn phải đợi làm xong chuyện mới nói, đúng không nào?”

Tô Thiên Kiều nhìn gương mặt đó của hắn, hận không thể đấm cho hắn một cú thật mạnh, đánh cho hắn ta dập nát người, chỉ là cô vẫn cố kìm lại và nói: “Phải, phải…nhưng mà, anh cũng biết đấy, tôi trốn không được nữa, thuốc của anh lợi hại như vậy, tôi chỉ có thể coi anh như thuốc giải…nhưng mà nếu như anh nói cho tôi nghe trước, trong lòng tôi dễ chịu rồi thì sẽ không phản kháng anh nữa, đến lúc đó ai cũng vui vẻ, anh nói có đúng không?”

Hắn ta vẫn đang do dự, dường như là sợ Tô Thiên Kiều lại dở mánh khóe gì đó ra.

Trong lòng Tô Thiên Kiều lo lắng.

“Anh yên tâm đi, dưới sự tầm mắt của anh thôi không dở thù đoạn gì được đâu, chỉ là…tôi cũng là sợ lỡ như anh nuốt lời, không phải tôi rất xui xẻo sao? Chuyện này…tôi kiểu gì cũng không thể đòi lại từ anh được, đúng không?” Tô Thiên Kiều nũng nịu nhìn hắn, cố dịu dàng hết sức nói: “Chỉ cần anh cho tôi xem trước, ngay lập tức tôi sẽ tâm cam tình nguyện…”

Dứt lời, Tô Thiên Kiều lại uống một ngụm rượu lớn.

Hắn cau chặt cặp lông mày lưa thưa và suy nghĩ rất lâu, sau đó hắn thở dài, giống như là phải đưa ra một quyết định rất khó khăn: “Được rồi.”

Hắn nhìn một vòng xung quanh, cầm lấy cuốn sổ để lại lời nhắn rồi bắt đầu viết gì đó.

Tối đó, có mười một người.

Trong mấy phút, hắn viết ngay ngắn lên đó rồi dừng bút lại.

Tô Thiên Kiều đưa tay ra định cầm lấy thì bỗng nhiên lại bị hắn ta giật lại, chỉ thấy hắn mỉm cười nhìn Tô Thiên Kiều, cất mảnh giấy nhỏ có viết tên mười một người đó đi, còn thương lượng với cô một chút, hắn cười nói: “Danh sách đã viết ở đây rồi, đợi cô hầu hạ làm tôi thoải mái xong…xong việc cô cầm đi là được, bây giờ cô yên tâm chưa?”

Trong lòng Tô Thiên Kiều thầm nghĩ con cáo già này quả thật là không phải người cẩn trọng một cách bình thường, lúc đó cô phải nhanh chóng suy nghĩ ra kế sách để đối phó hắn, muốn kéo dài chút thời gian để Kỷ Vân Hủy có thể đến cứu mình, cô mỉm cười nói: “Đừng nhỏ nhen như vậy, cho tôi xem một chút, tôi cũng không bỏ đi đâu.”

Hắn tất nhiên không chịu.

Tô Thiên Kiều cười ngọt ngào hơn rồi khẽ nói: “Tôi không trốn được đâu.”

Hắn ta vẫn không chịu: “Sợ đến lúc đó cô còn phải cầu xin tôi.”

Tô Thiên Kiều thấy hắn ta người như đống thịt mỡ đang ung dung đó, quả thực lo ngại cô sẽ bị đau mắt hột, cô vội vàng quay người chạy ra cửa một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.