Edit + Beta: ALice.
Thời gian làm việc luôn trôi qua rất nhanh, Giang Trúc Tâm phát hiện sau khi mình bắt đầu, thì rất nhiều việc liền trở nên đơn giản hơn. Trước đây lúc còn ở công ty quảng cáo, cậu luôn cho rằng công việc chính là một quá trình kiên trì bồi dưỡng.
Nghĩ đến trước đây, cậu vậy mà lại bởi vì một công việc không thích hợp mà hoài nghi năng lực của mình. Thậm chí còn vì thế mà dùng tiền mua say nữa chứ, nghĩ đến đây đều cảm thấy thật rất mất mặt luôn á.
Mặc dù nói cũng là bởi vì ngày ấy, mà cậu mới gặp được Tần Phú Hữu cho tới bây giờ. Nhưng vừa nghĩ đến việc lúc bắt đầu, là Tần Phú Hữu đối với cậu ý đồ bất chính, thì Giang Trúc Tâm vẫn cần phải nhắc nhở chính mình. Sau này mặc kệ là tâm tình có bao nhiêu tiêu cực, đều tuyệt đối không thể uống rượu say, say rượu quả thực rất hại người luôn ó.
Nhưng mà hiện tại bởi vì đang mang thai, cho nên đừng nói là Tần Phú Hữu không cho cậu điên cuồng tăng ca, ngay cả cậu cũng rất chú ý để cho thân thể nghỉ ngơi.
Vốn dĩ một người đàn ông mang thai như cậu đã rất kì quái rồi, lại không chú ý một chút, thì cậu rất có thể không cẩn thận mà một xác hai mạng luôn á. Đây chính là chuyện cực kì đáng sợ nha.
Nói nữa, cậu sẽ không cẩn thận mà sinh ra một quái vật nhỏ chứ?
“Bảo bối, em đang suy nghĩ gì thế?” Tần Phú Hữu ngồi ở trên ghế sau của Maybach, hỏi Giang Trúc Tâm tựa hồ đang lâm vào ngẩn người. Tài xế ở phía trước lái xe vững vàng, không chút nào có hành động tùy ý nhìn về phía sau, cực kì chuyên nghiệp.
“Em đang nghĩ, ba mẹ nhanh chóng như vậy mà đi mua đồ dùng cho trẻ sơ sinh, có phải là có chút sớm quá hay không?” Hôm nay là Chủ nhật, Giang Trúc Tâm được Tần Phú Hữu đưa đi gặp bạn bè. Mà ba Tần và mẹ Tần cũng khó có được nghỉ phép, nên hai người kết bạn đi trung tâm thương mại, bảo là muốn mua quần áo cho cháu trai hoặc cháu gái tương lai.
Nếu như nhớ không lầm, thì đứa nhỏ trong bụng cậu mới chỉ lớn có hai tháng à, đôi vợ chồng già này có phải là có chút sốt ruột rồi hay không.
“Không sao đâu, cứ để bọn họ vui mừng đi thôi.” Tần Phú Hữu không nhịn được mà đưa tay đặt ở trên bụng của Giang Trúc Tâm, nhẹ nhàng sờ sờ, cảm giác cỗ từ ái kia từ trên người đã sắp tràn ra cả ngoài xe luôn rồi. “Dù sao trước đây bọn họ còn nghĩ rằng anh sẽ cô độc đến cuối đời kia mà, không vợ cũng không con luôn.”
Trước đây, Tần Phú Hữu không yêu nam sắc hay nữ sắc gì cả, trong cuộc sống ngoại trừ học tập và làm việc thì chính là làm từ thiện. Ba Tần mẹ Tần từng hoài nghi, Tần Phú Hữu muốn đi theo con đường của thánh nhân. Tất cả những thứ này, còn rất rất có thể là do khi còn nhỏ bị bọn họ bỏ qua mà tạo thành.
Không nghĩ tới chỉ một cái chớp mắt, Tần Phú Hữu đã nhanh chóng bắt được Giang Trúc Tâm, còn khiến cho Giang Trúc Tâm mang thai một bảo bảo nữa.
Không lên tiếng thì thôi một khi lên tiếng thì liền kinh người, hiện tại ba Tần mẹ Tần vẫn còn hưng phấn đây này. Mặc dù lúc đến ngày dự sinh của Giang Trúc Tâm, thì bọn họ rất có thể sẽ thấy đồ cho trẻ sơ sinh mua bây giờ không còn “mới” nữa.
Do đó cũng sẽ không dùng mà trực tiếp đưa đi quyên góp luôn, nhưng bọn họ bây giờ còn đang vừa mua vừa tưởng tượng ra bộ dáng của cháu mình, thì cũng là một chuyện hạnh phúc hiếm thấy.
Tần Phú Hữu biểu thị cực kì thông cảm. Nếu không phải Giang Trúc Tâm cảm thấy bây giờ mua quá sớm, thì hắn cũng rất muốn mang theo Giang Trúc Tâm đi càn quét các loại quần áo, đồ chơi, sách truyện, cho bé con tương lai của bọn họ.
“Được rồi, hy vọng bọn họ đừng mua quá nhiều là được.” Giang Trúc Tâm nắm cái tay đang xoa bụng mình của Tần Phú Hữu, âm thanh mang theo một chút bất đắc dĩ.
Cho dù hiện tại cậu xem như là “gả vào hào môn” đi, nhưng trước đây cũng xuất thân từ gia đình nghèo khổ mà. Trước mắt, cậu vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được quan niệm tiêu dùng 'mua hai cái ném một cái' của người có tiền này lắm đâu.
Tần Phú Hữu: Nhà của chúng ta không ném, là quyên tặng đó.
Giang Trúc Tâm: Ò.
Nhưng tài xế chuyên nghiệp lái xe nhìn thẳng phía trước, mà lỗ tai cũng không điếc, cho nên hắn vừa nỗ lực để cho sự chú ý của mình đặt trên tay lái, một bên có chút dại ra mà nghĩ: Rốt cuộc là Tần thiếu gia mới vừa cùng Tần phu nhân nói cái gì thế? Tần gia sẽ có tiểu tiểu thiếu gia à??
Tài xế: Vị Tần phu nhân này cũng thật không được đó, vừa đến đã trói chặt được Tần thiếu gia rồi. Còn cấp tốc mang thai hộ một em bé, để củng cố địa vị gia đình nữa chứ. Không dễ chọc đâu, không dễ chọc đâu. ngôn tình hoàn
Giang Trúc Tâm:???
Tài xế lái xe không sai biệt lắm hết hai tiếng, bọn họ liền tới một làng du lịch ở thành phố kế bên.
“Gặp bạn bè cần phải đi xa đến như vậy sao?” Giang Trúc Tâm nghi hoặc nhìn ngoài cửa sổ. Làng du lịch này vẫn lấy du lịch sinh thái làm chủ, không khí mới mẻ. Bởi vì có chuyên môn quản lí, cho nên trên đường đều rất sạch sẽ, là phong cách xen lẫn giữa nông thôn và điểm du lịch.
Làng du lịch này cũng rất lớn, có đồng ruộng có ao cá, đi về phía trước còn có thể lên núi xem cây ăn quả, hái táo tây. Kì quái chính là, nơi này thật giống như là không có người nào vậy á.
“Ừm, bởi vì mọi người lúc thường đều bề bộn nhiều việc, cho nên hiếm khi hẹn nhau ra ngoài, vì thế bọn họ mới nói phải ra ngoài chơi một chút.” Tần Phú Hữu đôi mắt lóe lóe, nhưng ngữ khí lúc nói chuyện cũng cực kì tự nhiên như trước. Giang Trúc Tâm cũng không phát hiện ra, ánh mắt của Tần Phú Hữu vừa nãy có biến hóa.
“Vậy rất tốt nha.” Giang Trúc Tâm đưa tay ra đỡ thắt lưng mệt mỏi, ngồi xe gần hai tiếng đồng hồ, vẫn là có chút mệt. “Nơi này cảm giác không tệ đâu, anh trước nói cho em biết hôm nay tới nơi này có mấy người, nếu không chờ lát nữa em lại đơ mặt ra đó.”
Trước đó, Giang Trúc Tâm cũng đã nói Tần Phú Hữu bật mí tí xíu, để cho cậu hiểu biết quan hệ của mọi người xung quanh một chút. Nhưng bởi vì trong giới rộng rãi, bạn bè cũng có quen có lạ. Vì vậy, Tần Phú Hữu tạm thời cũng chỉ là đơn giản trọng điểm, mà nói một chút về mấy người bạn thân của hắn.
Đầu tiên là người mà Giang Trúc Tâm cũng biết, Cảnh Viên Bảo, trong nhà kinh doanh khách sạn. Khách sạn 5 sao nhà y, cơ bản đều mở rộng khắp những thành phố xa hoa trên toàn thế giới.
Nhưng y cố tình lại không kế thừa gia nghiệp, mà chỉ muốn đầu tư vào ngành phát triển trò chơi, tiện thể còn làm một ít ngành sản xuất internet, có thể nói là đi trước thời đại.
Cảnh Viên Bảo bây giờ đã 31 tuổi, đến nay cũng đã từng kết giao mấy người bạn gái. Nhưng trước mắt vẫn là độc thân cẩu, tựa hồ so với quen bạn gái, thì game mới là chân ái của y.
Nhưng Mạc Đắc Quỳnh trong nhà lại có liên hệ rất chặt chẽ với bộ ngành của quốc gia, đồng thời cũng là người thuộc dòng dõi thư hương. Nhà bọn họ ở trong giới cũng không thể nói là đặc biệt có tiền, nhưng thanh danh uy vọng thì lại rất cao.
Nên cho dù có nhiều tiền đi chăng nữa thì cũng có đường đi không thông. Nhưng bọn họ dựa vào tích lũy quan hệ, căn bản là một đường thông suốt.
Mạc Đắc Quỳnh hiện tại mới 29 tuổi, lúc gã 19 tuổi liền trầm mê game dưỡng thành minh tinh. Vì vậy, năm 20 tuổi liền cực kì phản nghịch mặc kệ người nhà ngăn trở, vẫn cứ mở một công ty giải trí.
Hiện tại, công ty của gã trong mười năm gần đây, đã cho ra đời rất nhiều thần tượng minh tinh, cùng với phái thực lực, cũng có người đạt được giải thưởng cực kì xa hoa ở nước ngoài nữa.
Con đường sự nghiệp này đi đến cực kì bằng phẳng, nhưng không biết có phải là gã bị nguyền rủa hay không, mà mỗi lần gã quen bạn gái, cuối cùng đều sẽ bị đá.
Tiếp theo chính là Tiền Đóa Đóa, là thiên kim của Tiền gia, trong nhà có mỏ quặng. Mở tiệm vàng, bán kim cương, năm nay 24 tuổi. Vì đi học sớm, nên bây giờ đã là sinh viên tốt nghiệp thạc sĩ, đang chờ tìm việc làm.
Tựa hồ rất có hứng thú đối với nhiếp ảnh, cho nên trước khi biết được Tần Phú Hữu kết hôn, thì cô còn đang du lịch trên khắp thế giới để chụp ảnh các thứ, tương lai rất có thể sẽ trở thành một vị nhiếp ảnh gia.
Còn có anh trai của Tiền Đóa Đóa, Tiền Bộ Thiệu. Tiền Bộ Thiệu là người lớn tuổi nhất trong đám bọn hắn, bây giờ cũng đã 35 tuổi rồi. Tất cả mọi người đều gọi anh là Thiệu đại ca.
Bạn tốt của Tần Phú Hữu kì thực cũng không ít, nhưng có thể chơi từ nhỏ đến bây giờ cũng chỉ có thể đếm được trên mười đầu ngón tay mà thôi. Ngoại trừ bốn người bên trên, còn có mấy người nữa là quen biết lúc đi học.
Giang Trúc Tâm sau đó tổng kết lại: Bạn của kẻ có tiền trên cơ bản đều là kẻ có tiền hết á.
“Hôm nay có sáu người tới, Nguyên bảo và Đóa Đóa em đều đã biết rồi. Bốn người khác tính tình cũng khá tốt, mọi người chắc chắn đều sẽ thích em mà. Anh còn có hai người bạn tốt ở nước ngoài nữa, nhưng hôm nay bọn họ không có cách nào trở về. Nhưng lúc tổ chức lễ đính hôn và kết hôn, thì bọn họ đều sẽ tham gia, đến lúc đó anh sẽ trực tiếp giới thiệu cho em sau.”
Tần Phú Hữu giúp Giang Trúc Tâm chỉnh lý cổ áo xong, sau đó lại cảm thấy không vừa lòng mà cầm kem dưỡng da tay bôi lên tay cho Giang Trúc Tâm, mãi cho đến khi xuống xe cũng đều chưa từng buông tay của cậu ra. Mồ hôi tay cũng khiến cho kem dưỡng tạo thành mùi thơm, cậu muốn đổi tay nắm hắn cũng không chịu.
Giang Trúc Tâm trái tim cũng lớn, chỉ cần Tần Phú Hữu không đột nhiên động kinh, làm ra hành động dính người gì đó, thì Giang Trúc Tâm biểu thị vẫn là có thể tiếp thu được.
“Đến rồi.” Xe lái đến trước dân túc trong làng du lịch, Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm xuống xe trước. Tài xế đậu xe xong, mới đẩy hành lý của Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm lại đây. Bởi vì hai người chỉ ở lại chỗ này có một đêm thôi, cho nên tài xế cũng chỉ cần giúp bọn họ xách một cái túi.
Tần Phú Hữu: Quần áo của tui và bảo bối đều đặt ở cùng một chỗ mà, quần lót cũng zị, đồ rửa mặt và khăn mặt cũng zị luôn!! (thuần túy là đang khoe khoang mà thôi).
“Hi~” Mạc Đắc Quỳnh đã tới từ sớm, gã vẫn luôn rất tò mò đối với Giang Trúc Tâm. Chỉ là trước đây Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm đang ở trong thời kì tình yêu cuồng nhiệt, muốn hưởng thụ thế giới hai người với Giang Trúc Tâm nhiều hơn, cho nên mới hẹn lại sau này.
Không nghĩ tới, cái sau này này lại nhảy tới chỗ Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm lãnh chứng luôn rồi! Lần này, Giang Trúc Tâm bị hắn lừa gạt về nhà rồi, thì hắn mới nguyện ý thả Giang Trúc Tâm ra cho mọi người xem một chút. Thật sự là rất quá đáng luôn á.
Khoảng thời gian này, cũng đủ để treo sự tò mò của Mạc Đắc Quỳnh rồi, cũng có thể vì là lần đầu tiên nhìn thấy được bộ dáng của Giang Trúc Tâm, cho nên gã đã tới ở trước từ tối hôm qua.
Sáng sớm, sau khi ăn xong bữa sáng thì vẫn luôn chờ ở đại sảnh. Tần Phú Hữu vừa đến, thì Mạc Đắc Quỳnh lập tức nhảy lên đi về phía bọn họ.
“Xin chào, tôi là Mạc Đắc Quỳnh bạn thân của Phú Quý, gọi tôi A Quỳnh là được rồi.” Mạc Đắc Quỳnh nói, chuẩn bị vươn tay theo lễ phép, để bắt tay Giang Trúc Tâm.
Chỉ là gã vươn tay phải, mà tay phải của Giang Trúc Tâm lại đang bị Tần Phú Hữu nắm chặt. Bởi vậy, gã không chỉ có không thể hữu hảo bắt tay với Giang Trúc Tâm, mà còn bị Tần Phú Hữu vỗ đỏ mu bàn tay nữa.
“Á nè, cậu làm gì thế?” Mạc Đắc Quỳnh giơ lên tay phải bị vỗ đỏ lên kia, đôi mắt trừng lớn, “Không phải chứ Tần Phú Quý, tôi chỉ là muốn biểu thị hữu hảo thôi cơ mà, cậu có cần phải đổ giấm như vậy có được hay không?”
Bởi vì cử chỉ này của Tần Phú Hữu thực sự quá hiếm có, cho nên Mạc Đắc Quỳnh trong lúc nhất thời, đều không biết mình cần phải tức giận hay là ngạc nhiên nữa.
Mẹ nó, ai có thể nghĩ đến sẽ nhìn thấy Tần Phú Hữu như vậy đâu chứ!
“Không phải đổ giấm.” Tần Phú Hữu cẩn thận duy trì một chút hình tượng của mình ở trước mặt Giang Trúc Tâm, “Trên tay Trúc Tâm đang bôi kem, cậu bắt tay sẽ bị nhiễm mùi.”
Mạc Đắc Quỳnh:...And then??? Sau đó thì sao?? Bởi vì không muốn ở trên người tôi có mùi hương của vợ cậu, nên cậu mới đánh tôi tàn nhẫn vậy à!!? Này còn không phải đổ giấm thì là cái gì đây hả?
Tần Phú Hữu: Tôi không đánh cậu nhé, cậu nói bậy. Đừng bịa đặt, bảo bối em đừng tin hắn.
Giang Trúc Tâm:...
“Xin chào, tôi là Giang Trúc Tâm, tay của anh không sao chứ? Tôi thay Tần Phú Hữu xin lỗi anh nhé.” Giang Trúc Tâm dùng sức rút tay ra khỏi Tần Phú Hữu, sau đó lộ ra mỉm cười, hai tay trực tiếp bắt lấy tay Mạc Đắc Quỳnh lắc lắc.
Bởi vì tay của Giang Trúc Tâm còn lớn hơn so với Mạc Đắc Quỳnh, lòng bàn tay cũng ấm áp. Cho nên mu bàn tay bị vỗ đau của Mạc Đắc Quỳnh, trong nháy mắt cũng không khó chịu như vậy nữa.
“Tôi đã từng nghe Tần Phú Hữu nói về anh rồi, hắn nói năng lực của anh rất giỏi, cho nên tôi cũng rất mong chờ được gặp mặt anh. Không nghĩ tới bộ dáng của anh rất dễ nhìn, không hổ là ông chủ lớn có thể bồi dưỡng ra được các đại minh tinh.”
Không nói những cái khác, chỉ cần Giang Trúc Tâm nói gã dễ nhìn. Vậy thì Mạc Đắc Quỳnh liền quyết định, sau này nhất định che chở cho Giang Trúc Tâm rồi.
Tần Phú Hữu ánh mắt vốn đang mang theo ý cười, trong nháy mắt liền không còn nữa. Cũng may Giang Trúc Tâm chỉ là lắc hai lần liền buông tay Mạc Đắc Quỳnh, bằng không Mạc Đắc Quỳnh cảm thấy mình chắc chắn sẽ bị Tần Phú Hữu đánh cho một trận mất.
“Haizz, haizz, trước đây tôi còn luôn cho rằng Phú Quý sẽ thích loại nam sinh nhỏ trắng nõn, ngoan ngoan ngoãn ngoãn, không nghĩ tới hắn lại yêu thích loại hình tráng hán đẹp trai thế này. Chẳng trách, trước đây lúc tôi giới thiệu minh tinh nhỏ cho hắn, hắn đều không để ý đến tôi ha ha ha ha ha.” Mạc Đắc Quỳnh không thèm để ý việc bị Tần Phú Hữu trừng mắt.
Trước đây, cái tên Tần Phú Hữu “con nhà người ta” này là một sự tồn tại khiến cho cái mông của hắn bị đòn không ít, gã còn sợ một ánh mắt này của hắn sao?
“Anh từng giới thiệu minh tinh nhỏ cho anh ấy sao...” Nụ cười hữu hảo của Giang Trúc Tâm biến mất, lộ ra vẻ mặt cổ quái với Mạc Đắc Quỳnh. Mạc Đắc Quỳnh ngay lập tức liền ý thức được Giang Trúc Tâm hiểu lầm cái gì.
“Chỉ là đơn thuần giới thiệu mà thôi. Tình yêu là phải tôi tình anh nguyện, không có quy tắc ngầm gì vào đấy. Hơn nữa, Tần Phú Hữu ai cũng đều cự tuyệt hết á, cậu đừng nhìn tôi như vậy chứ.” Mạc Đắc Quỳnh xua tay nhanh chóng giải thích. Gã rất sợ Giang Trúc Tâm cảm thấy gã kì quái, mà buộc Tần Phú Hữu tuyệt giao với gã lắm.
Giang Trúc Tâm:...Cũng không đến nỗi như vậy đâu mà.
“Anh yêu thích loại hình giống như em à?” Giang Trúc Tâm nghiêng đầu nhìn về phía Tần Phú Hữu, có chút chần chờ hỏi.
“Sau khi gặp được em, anh mới biết cái gì gọi là yêu thích.” Tần Phú Hữu phản ứng rất nhanh mà đẩy cái tên Mạc Đắc Quỳnh làm sứt mẻ hình tượng của hắn này ra, lập tức trả lời.
Truyện chỉ được đăng trên Wordpress ALice's House, Wattpad phuthuytuyet07 và Sweek nhé.
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Bảo bối ngàn vạn đừng hiểu lầm hắn và Mạc Đắc Quỳnh là cùng một loại người nhá.
Mạc Đắc Quỳnh: Không phải, tui không phải là loại người này đâu mà. Tui là người tốt mà.
Giang Trúc Tâm đã rất thói quen sự sến súa của Tần Phú Hữu rồi, nhìn Tần Phú Hữu chân thành như vậy. Trong lòng vốn muốn đùa giỡn Tần Phú Hữu một trận này của cậu cũng ngừng lại.
Cậu cũng không biết, phải đáp lại lời tâm tình này của Tần Phú Hữu bằng lời nào nữa. Cho nên cũng chỉ có thể quay lại nắm lấy tay hắn, xoa bóp lòng bàn tay một chút.
Mạc Đắc Quỳnh mạnh mẽ nuốt xuống một chậu thức ăn cho chó xong, thì lại muốn phát vòng bạn bè mà mắng Tần Phú Hữu một trận nữa.
“U là trời, không nghĩ tới có một ngày, cũng có thể nghe được Tần Phú Quý cậu nói ra mấy câu buôn nôn này đấy.” Cảnh Viên Bảo lúc này cũng đi vào trong đại sảnh dân túc, phía sau y còn có bốn người nữa.
Bạn bè của Tần Phú Hữu đều đã tới đông đủ cả rồi.