Hào Môn Sinh Con Hàng Ngày

Chương 52: Chương 52: Chương 50




Edit + Beta: ALice.

Tiền Bộ Thiệu nghe Tần Phú Hữu bảo hôm nay muốn chính thức cầu hôn đối tượng của hắn, vì thế anh liền đáp ứng Tần Phú Hữu, thuận tiện cũng từ chối một yến hội không tất yếu lắm.

So với những yến hội mang tính xã giao này đó, thì vẫn là theo tiểu đồng bọn chơi từ nhỏ với nhau có ý nghĩa hơn.

Nhưng mà anh thực sự cũng không hiểu, một lời cầu hôn đơn giản mà thôi cũng cần đến cả nhóm trợ giúp nữa à. Vừa nghĩ đến vấn đề này xong, thì Tiền Bộ Thiệu đã bị Tiền Đóa Đóa ở một bên kéo tay đi vào dân túc. Tiếp theo, anh liền thấy bóng lưng của Tần Phú Hữu đang nắm tay một người đàn ông.

Bóng lưng của người đàn ông này nói như thế nào nhỉ? Cậu chỉ thấp hơn Tần Phú Hữu có một chút thôi, nhưng cũng không gầy yếu. Từ sau lưng nhìn qua, thì bộ trang phục mùa xuân kia liền chống đỡ phần lưng đối phương thành một độ cong rất tốt. Vừa khiến người khác cảm thấy thẳng tắp có tinh thần và một loại thích ý tự nhiên.

Lúc Cảnh Viên Bảo mở miệng, thì Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm đồng thời quay người nhìn về phía bọn họ. Tiền Bộ Thiệu cũng vào lúc này liền nhìn thấy rõ bộ dáng của Giang Trúc Tâm.

Giang Trúc Tâm bởi vì lí do công việc, mà màu da mật ong trước kia đã nhạt màu hơn một chút. Hơn nữa, bản thân cậu đã là anh đẹp trai mười phần anh khí rồi, lại thêm vào khóe miệng bởi vì một màn kia của Tần Phú Hữu mà xuất hiện mỉm cười ngọt ngào, liền khiến cho cậu nhiều hơn một tầng mị lực khó có thể diễn tả được.

Tiền Bộ Thiệu trong lòng giật giật, cảm thấy chỉ từ vẻ bề ngoài của Giang Trúc Tâm và toàn thể khí chất mà nói, thì thật sự là không thua với bất cứ người nào ở đây đâu.

Hơn nữa... thật sự rất đẹp trai luôn đấy.

Đáng tiếc.

Tiền Bộ Thiệu độc thân hơn nữa lại chỉ làm 0, ở trong lòng yên lặng thở dài. Không nghĩ tới hiếm khi gặp phải gu của mình, nhưng đối phương đã là đồ ăn nằm trên bàn ăn của người khác mất rồi.

Thê lương quá đi mất.

“Xin chào mọi người, tôi là Giang Trúc Tâm.”

Tiền Bộ Thiệu nghe Giang Trúc Tâm mở miệng, thanh âm kia trầm ổn sảng khoái, vừa nghe liền biết là một người chân thật. Loại thanh tuyến này vừa lúc cũng lại là sở thích của Tiền Bộ Thiệu -----

Thảm.

Quá thảm luôn á!

“Tôi là Tiền Bộ Thiệu, cậu có thể gọi tôi Thiệu đại ca giống như bọn họ vậy.” Tiền Bộ Thiệu lạnh lùng gật đầu hỏi thăm Giang Trúc Tâm. Tuy rằng lời nói rất hữu hảo, nhưng mà vẻ mặt cộng thêm ngữ điệu lạnh nhạt kia, cũng rất dễ dàng khiến người ta cảm thấy anh không dễ ở chung cho lắm.

Không phải hiểu quá rõ Tiền Bộ Thiệu, nên Giang Trúc Tâm cũng chỉ mỉm cười mở miệng: “Thiệu đại ca.”

Tiền Bộ Thiệu:...Chậc, gọi đến thật dễ nghe. Thương tâm. jpg

“Ừm.” Tiền Bộ Thiệu lạnh nhạt mà ừ một tiếng xem như là đáp lại. Người ở đây đều đã quen với việc anh lạnh nhạt rồi, nên căn bản không biết Tiền Bộ Thiệu trong vòng một phút ngắn ngủi, đã cấp tốc trải qua quá trình từ yêu đương cho tới thất tình cả luôn rồi.

“Chào chị dâu.” Tiền Đóa Đóa kì quái mà liếc mắt mắt nhìn anh trai cô một cái, luôn cảm thấy thật giống như có chỗ nào đó quái quái ấy.

Thế nhưng Tiền Bộ Thiệu là người có thói quen che giấu tâm tư rất sâu, cho nên cho dù là em gái của Tiền Bộ Thiệu, thì Tiền Đóa Đóa cũng không cách nào phát giác rõ ràng hoạt động tâm lí vừa nãy của Tiền Bộ Thiệu.

“Chào anh Phú Hữu! Chào chị dâu!” x2

Phía sau Tiền Bộ Thiệu và Tiền Đóa Đóa là một đôi song sinh, hai người bọn họ giống nhau hệt như soi gương. Kiểu tóc đều là trung phân, nhưng nhìn kĩ, có thể phát hiện hai người đều mang đinh tai, chỉ là một người mang bên mang tai trái, một người mang tai phải, ngay cả áo hoodie ở trên người cũng là màu giống như vậy. Một người có cánh tay trái màu đỏ, cánh tay phải màu xanh, người còn lại thì ngược lại.

Bọn họ trăm miệng một lời mà gọi Giang Trúc Tâm là chị dâu, cho nên Giang Trúc Tâm vừa nãy đang muốn nói với Tiền Đóa Đóa đừng gọi cậu là 'chị dâu', cứ như vậy mà bỏ lỡ cơ hội.

Đôi mắt cậu có chút dời không khỏi hai anh em sinh đôi này, bởi vì cậu nhìn hai người cũng thật giống như đang chơi “Mọi người đến tìm tra”, trái phải đối lập đều có chút sung sướng.

Vẫn là Tần Phú Hữu nặn nặn lòng bàn tay của cậu, mới khiến Giang Trúc Tâm mới lặng lẽ dời đi tầm mắt, không để lộ ra thần sắc không lễ phép.

“Cậu ta là Chân Phó Hạo, còn người này là Chân Phó Ngữ, là sinh đôi, chơi khá thân với Tiền Đóa Đóa, đều là em trai.” Tần Phú Hữu cũng giới thiệu hai anh em sinh đôi này cho Giang Trúc Tâm.

Hai anh em sinh đôi này năm nay mới hai mươi ba tuổi, trước mắt đang thực tập ở công ty nhà mình. Chân Phó Hạo trước mắt làm chủ yếu là về phương diện thiết kế thời trang, phần lớn cao định ở nhà Tần Phú Hữu cũng được đặt làm từ nhà cặp sinh đôi này.

Mẹ của hai anh em sinh đôi này kinh doanh công ty quần áo, thuộc về loại có thị trường nhưng vô giá, xã hội thượng lưu rất thích đến nhà bọn họ đặt may quần áo.

Mà Chân Phó Ngữ lại thực tập ở công ty của ba cậu ta, chủ yếu làm về quản lý tài chính. Mỗi ngày đều ôm tài liệu cùng các tiền bối đi ngân hàng lừa gạt (không phải lừa gạt đâu!!!) chút đầu tư, hoặc là bay ra nước ngoài đi vay. Trên đường còn có thể cầm điện thoại xem hướng đi của thị trường chứng khoán một chút nữa, cũng là đặc biệt bận rộn.

“Xin chiếu cố nhiều hơn.” Giang Trúc Tâm đều nhất nhất cười gật đầu, cũng xem như là đánh qua một tiếng tiếp đón với toàn bộ người ở đây.

Nhưng mà cậu không phải quá rõ ràng, tại sao vị Tiền Bộ Thiệu luôn nhìn chằm chằm vào cậu vậy cà.

“Trên mặt tôi có cái gì sao?”

Còn đang nhìn lén Giang Trúc Tâm, Tiền Bộ Thiệu đột nhiên bị bắt tại trận, trong lòng liền hồi hộp một chút. Cho dù bản thân anh không chuẩn bị ra tay với Giang Trúc Tâm, thì ít nhiều vẫn là nhịn không được mà liếc mắt qua đó.

Mà tuy rằng trong lòng anh đang diễn rất nhiều rất cao trào, nhưng Tiền Bộ Thiệu vẫn vững như lão cẩu đến cùng, chỉ là lắc đầu một cái, cũng không trả lời.

Loại lạnh nhạt không trả lời này, ngược lại lại khiến cho Giang Trúc Tâm nghĩ là do mình nhìn lầm rồi: “Thật ngại quá, tôi hiểu lầm.”

“Không có chuyện gì đâu.” Tiền Bộ Thiệu cây ngay không sợ chết đứng mà tiếp nhận một câu thật ngại quá của Giang Trúc Tâm, nhưng lại bị cái loại thản nhiên có chút nãi nãi này của Giang Trúc Tâm cào cho trong lòng ngứa ngáy.

Quá thảm rồi, lại coi trọng đối tượng của em trai hàng xóm mới chết chứ.

Đây quả là một trận yêu thầm không có kết cục, quá thảm mà.

Sau khi một đám người xác định gian phòng của mình xong, liền được hướng dẫn viên du lịch địa phương dẫn tới chỗ câu cá, nói là câu cá đến giữa trưa là có thể nấu lên ăn luôn.

Bây giờ mới chỉ chín giờ rưỡi sáng, có thể câu đến 11 giờ trưa luôn, cặp sinh đôi không thích câu cá nên đã đi hái táo tây. Mạc Đắc Quỳnh cũng cảm thấy câu cá chẳng có gì vui cả, vì vậy ở đây cũng chỉ còn sót lại Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm, Tiền Đóa Đóa và Tiền Bộ Thiệu, Cảnh Viên Bảo và năm người khác nữa.

“Du khách nơi này sao lại ít như vậy ha?” Lúc thảnh thơi chờ cá lên bở, Giang Trúc Tâm nghi hoặc mà nhìn xung quanh, xác định thật sự là ngoại trừ nhân viên công tác ra, thì thật giống như không còn du khách nào khác nữa.

“Anh Hữu chưa nói anh ấy đã bao toàn bộ làng du lịch này rồi sao?” Tiền Đóa Đóa ngậm một cây kẹo que, bĩu môi nói. Khuôn mặt của cô vốn dĩ là dạng ngự tỷ, nhưng lại dễ dàng bị biểu tình ăn kẹo quen này, biến thành một bé gái thiên chân đáng yêu rồi.

“Lấy kẹo ra rồi lại nói chuyện.” Tiền Bộ Thiệu theo thói quen răn dạy.

“Đi chơi mà anh cũng nghiêm ngặt như vậy, cái gì chứ?” Tiền Đóa Đóa bất đắc dĩ, nhưng cũng nghe lời mà lấy kẹo que ra, lại phun tào với Giang Trúc Tâm: “Anh của em chỉ thích răn dạy người khác thôi, thật không biết sau này vợ của anh em, có bị anh ấy bắt nạt chết hay không nữa?”

Cho dù là không muốn làm cái gì với Giang Trúc Tâm, nhưng bị em gái nói xấu ở trước mặt đối tượng nhất kiến chung tình, thì Tiền Bộ Thiệu vẫn có một loại cảm giác cơ tim tắc nghẽn.

Vì vậy mặt anh cũng đen kịt lại, khiến Tiền Đóa Đóa sợ đến mức biến trở về thành một con chim cút nhát gan, cái gì cũng không dám nói luôn.

“Ha ha ha.” Giang Trúc Tâm cảm thấy hai anh em nhà này tình cảm rất tốt, không nhịn được mà cười ra tiếng. Nhưng vì không muốn dọa cho cá chạy mất, nên cậu liền nhẫn nhịn mà đè thấp tiếng cười, tiếp theo đôi mắt còn mang theo ý cười mà nhìn về phía Tần Phú Hữu: “Sao anh lại thích đặt bao hết như vậy hả?”

Tần Phú Hữu chỉ cười không nói, cũng không giải thích trùng hợp này.

Mà vốn còn muốn nói cái gì đó với Tiền Đóa Đóa, thì Giang Trúc Tâm lại đột nhiên phát hiện cần câu chuyển động, “Ôi! Cá!”

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Giang Trúc Tâm tay lanh mắt lẹ mà đứng dậy lôi kéo. Cá nhỏ còn chưa kịp tránh thoát khỏi lưỡi câu, thì đã bị Giang Trúc Tâm kéo lên trên bờ mất rồi.

Giang Trúc Tâm cũng không sợ tanh, mà bắt lấy con cá còn đang nhảy loạn nâng lên trước mặt, sau đó liền cười xán lạn với Tần Phú Hữu: “Em câu được cá rồi nè.”

“Bảo bối thật giỏi quá.”

Tần Phú Hữu khen đến đôi mắt đều toàn là ngôi sao, cũng tiện tay đưa thùng đến cho Giang Trúc Tâm. Giang Trúc Tâm cầm lấy cái thùng rồi bỏ cá vào trong đó, sau khi thu lại lưỡi câu, thì cậu liền có chút đắc ý mà run chân lên: “Đương nhiên rồi.”

Tiền Bộ Thiệu ở bên cạnh: Ôi, ước ao quá đi mất =_=

“Không nghĩ tới chị dâu còn có ngón nghề này nữa á.” Tiền Đóa Đóa ngậm kẹo que nhỏ giọng lẩm bẩm, sau một giây lại vội vàng đem đôi mắt nhìn về phía anh của cô. Chỉ là Tiền Bộ Thiệu vẫn đang chăm chú nhìn Giang Trúc Tâm, cũng không thấy được cô không nghe lời, cho nên cô liền thở phào nhẹ nhõm một cái...

Nhưng thở ra được một nửa thì liền hít ngược trở lại!

Tiền Đóa Đóa: Anh trai mình!!! Anh nhìn cá thì nhìn đi, không nên cứ nhìn chằm chằm vào chị dâu Giang Trúc Tâm như vậy chớ ớ ớ ớ!!!

Xong phim.

Rốt cuộc cũng ý thức được anh trai mình, có thể đã nhất kiến chung tình đối với Giang Trúc Tâm, thì Tiền Đóa Đóa trong nháy mắt như là sống không còn gì luyến tiếc nữa.

Anh của cô làm sao cứ gặp phải những tình yêu vô vọng như vậy chứ hả?

Bên này có bao nhiêu vô vọng, thì Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu đều không nhận ra được. Hai người còn đang ngọt ngọt ngào ngào mà show ân ái.

Cho dù không có trực tiếp ôm ấp hôn môi đi nữa, nhưng chỉ riêng bầu không khí khiến người khác không chen lọt vào này, cũng đã có thể show đầy đủ rồi.

Vẫn luôn trầm mặc câu cá Cảnh Viên Bảo: Haizz, có hơi nhớ nhóm code nhỏ nhà mình rồi.

Buổi trưa, một đám người ở bên ngoài ăn thịnh yến từ cá mà Giang Trúc Tâm câu được, còn có cháo rau đặc sản của làng du lịch sinh thái nữa, rất thích hợp với người ăn nhiều thịt cá.

Ở đây ngoại trừ Giang Trúc Tâm và Tiền Đóa Đóa, thì phần lớn những người khác đều cần làm một ít công tác xã giao. Tuy rằng lúc thường đã nỗ lực chú ý, nhưng đang ăn ngon rồi giờ lại phải ăn những thứ ngũ cốc hoa màu thanh đạm này, nếu không phải đã cố ý căn dặn, thì cũng ăn tương đối ít.

Sau khi ăn xong, bọn họ còn đi những nơi khác nữa. Chơi đến gần bốn giờ thì Tần Phú Hữu thấy Giang Trúc Tâm mệt mỏi, liền đề nghị đến dân túc nghỉ ngơi một chút, đám người liền ai về phòng người nấy.

Giang Trúc Tâm được Tần Phú Hữu ôm ngủ trưa một giấc, Tần Phú Hữu còn cực kì tích cực mà hát một bài hát ru cho Giang Trúc Tâm nữa. Hắn ca hát lại êm tai đến bất ngờ, thanh âm trầm thấp và từ tính đặc biệt kia của Tần Phú Hữu khiến cho tinh thần Giang Trúc Tâm toàn bộ đều thả lỏng lại, rất nhanh liền rơi vào mộng đẹp.

Giang Trúc Tâm đã rơi vào mộng đẹp cũng không biết, Tần Phú Hữu nhìn cậu ngủ xong, liền lén lút nhét một cái gối vào trong lồng ngực của Giang Trúc Tâm, sau đó mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Một đám người tập hợp ngoài cửa dân túc.

“Nói đi, kế hoạch gì thế.” Mạc Đắc Quỳnh xoa xoa tay, Tần Phú Hữu chỉ nói cho gã hôm nay muốn cầu hôn, nhưng hắn lại chỉ nói cụ thể kế hoạch cầu hôn cho Cảnh Viên Bảo biết.

Những người khác chỉ biết sơ sơ thôi, cụ thể bọn họ phải làm gì, vẫn cần Tần Phú Hữu an bài một chút. Hiếm khi có hoạt động đặc sắc như vậy, nên gã làm sao cũng phải cùng anh em tiến lên chứ.

“Khà khà.” Tần Phú Hữu tự tin mà búng tay một cái, liền có mấy người xách theo dụng cụ đi ra, “Nhiệm vụ bố trí sân, liền phải làm phiền mọi người rồi.”

“???” Kế tiếp Chân Phó Hạo và Chân Phó Ngữ liền bị Tần Phú Hữu dùng lí do thẩm mỹ tương đối tốt gọi đến phía sau núi, còn nhấn mạnh mà nói:

Phải xếp thành hình trái tim đấy nhé!!!

Song sinh:...Được rồi.

Truyện chỉ được đăng tại Wordpress ALice's House, Wattpad phuthuytuyet07 và Sweek.

Mạc Đắc Quỳnh cũng đi cùng hai người Chân Phó Hạo bọn họ đến sau núi. Tiếp theo, Tần Phú Hữu còn nói hắn đã thuê hai chiếc máy bay trực thăng, nói đến lúc đó trên máy bay sẽ treo cánh hoa hồng, để cánh hoa hồng rơi xuống. Hy vọng Tiền Đóa Đóa và Tiền Bộ Thiệu có thể lên trực thăng, giúp hắn khống chế vị trí một chút.

Nói xong, Tần Phú Hữu nghiêm túc đưa bản đồ cho Tiền Bộ Thiệu và Tiền Đóa Đóa.

“Nguyên bảo, chờ một lát nữa chụp ảnh liền phải nhờ cậu rồi.” Tần Phú Hữu phân công nhiệm vụ xong, liền căng thẳng mà nắm lấy hai tay của mình, “Hôm nay thật sự nhờ mọi người, nếu như cầu hôn thành công mỹ mãn, thì đêm nay liền ăn mãn hán toàn tịch, còn thành công bình thường thì liền đi ăn lẩu nhé.”

Tiền Bộ Thiệu: Chính là không có sự thất bại đúng không. =_=

Mặc dù nói là phân công nhiệm vụ cho các bạn tốt, nhưng phần lớn vẫn là để cho các nhân viên làm việc ở hậu cần. Thấy bọn họ đều biểu thị ok xong, mọi việc đều đã sẵn sàng, thì Tần Phú Hữu mới nhìn thời gian, chuẩn bị trở về phòng của mình, xem Giang Trúc Tâm lúc nào mới rời giường.

“Cậu thật sự không cần dàn dựng và luyện tập tiết mục trước một lần sao?” Cảnh Viên Bảo vác máy chụp hình chuyên dụng nặng mười mấy kí mà Tần Phú Hữu kín đáo đưa cho y, có chút trầm trọng hỏi.

“Đã lén chạy thử rồi.” Tần Phú Hữu móc điện thoại ra, click mở video mô phỏng 3D, cùng với video mà buổi tối hôm trước làm phiền nhân viên công tác địa phương hỗ trợ dàn dựng và luyện tập tiết mục cho Cảnh Viên Bảo xem, “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì đây nhất định sẽ là nghi thức cầu hôn cực kì toẹt zời.”

Cảnh Viên Bảo: Nhưng sao tui cứ có cảm giác, là sẽ xảy ra cái gì đấy ngoài ý muốn vậy nhở?

Tần Phú Hữu không biết ý nghĩ trong lòng của Cảnh Viên Bảo, hắn chỉ cảm thấy chuẩn bị đã rất đầy đủ rồi. Từ trong túi móc ra nhẫn đính hôn đã tìm nhà thiết kế làm từ trước, Tần Phú Hữu tâm tình dâng trào tiêu sái mà vào phòng, liền thấy Giang Trúc Tâm đang ôm gối ngồi ở trên giường.

“Anh đi đâu vậy nha?” Giang Trúc Tâm còn buồn ngủ mà hỏi.

“Vừa nãy ra ngoài hóng gió một chút, bảo bối rửa mặt nhé. Vừa nãy anh còn nhìn thấy được một chỗ có phong cảnh rất đẹp, chờ xem xong thì có thể bắt đầu ăn bữa tối được rồi.” Tần Phú Hữu ngữ khí ôn hòa, dắt tay Giang Trúc Tâm, dẫn cậu đến phòng vệ sinh để rửa mặt, sau đó sẽ dẫn Giang Trúc Tâm đi ra ngoài.

Lúc này, Giang Trúc Tâm vẫn còn chút mơ màng, bởi vì mang thai cho nên cả người liền lười biếng, nhưng cậu cũng rất hiếu kì phong cảnh mà Tần Phú Hữu nói là cái gì.

Đi một chút liền thấy, Giang Trúc Tâm hít sâu một hơi không khí tươi mát, cũng sâu sắc phát hiện một điều. Trước khi gặp được Tần Phú Hữu, thì cuộc sống của cậu vẫn luôn rất khẩn trương, vì sinh hoạt, vì học tập, mỗi ngày đều rất bận rộn. Thời gian vui đùa cũng rất ít, cũng không thể dừng bước lại ngắm nhìn phong cảnh ven đường nữa.

Khóe môi cong lên, Giang Trúc Tâm đụng vào vai Tần Phú Hữu nói: “Anh nhìn kìa, mặt trời lặn rồi.”

Tần Phú Hữu nhìn Giang Trúc Tâm bị ánh hoàng hôn lúc chiều tà chiếu rọi đến, liền nghĩ đến lúc kinh hồng thoáng nhìn ở trong quán bar.

... Rất đẹp.

Đẹp là cảnh, cũng là người.

Tác giả có lời muốn nói: Giang Trúc Tâm: Có lẽ các người có thể cho tui một cái báo động năng lượng cao trước đó hông?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.