Hào Môn Thế Gả: Át Chủ Bài Sống Lại

Chương 17: Chương 17: Đụng phải dân nhà nghề!




+Dịch & Biên: Tịnh Khang

+Nguồn raw: 69shu

***

Bắc Kiều là trường năm đó Tống Bảo Nghi không vào được, Tống Họa dựa vào đâu mà vào đó?

Thứ không biết trời cao đất rộng!

“Không mấy bà xuống dưới hỏi bà nội thử xem bà dạy tôi như thế nào?” Tống Họa nhướng mày nhìn Chu Lôi.

Rõ ràng là một câu nói khiến người ta hận đến ngứa răng, nhưng cô lại vừa cười vừa nói, lúm đồng tiền như hoa khiến người ta không thể rời mắt.

Chu Lôi bị chặn họng nói không ra lời, bà hung hăng trợn mắt nhìn Tống Họa, tức đến mức khó thở.

Tống Bảo Nghi híp mắt, cô mở miệng nói, “Chị, Bắc Kiều đúng là trường duy nhất có thể sánh ngang với trường quốc tế, nhưng Bắc Kiều không đơn giản như chị nghĩ đâu. Không thì thế này, ngày mai em đi với chị đến phòng làm việc của cô Diệp, tới đó chị không cần nói gì cả, để em nói xin lỗi cô là được, nếu chị muốn chuyển chính thức, em nghĩ cách cho chị.”

Thật ra Tống Bảo Nghi hiểu vì sao Tống Họa lại cố chấp với Bắc Kiều như vậy.

Bởi vì cô ta muốn cao hơn cô một cái đầu.

Tống Họa chọc giận cô Diệp, đương nhiên không còn mặt mũi ở lại trường quốc tế, muốn lấy lại thể diện thì chỉ có thể nghĩ cách vào Bắc Kiều.

Nhưng Tống Họa không tự soi gương sao, cô ta dựa vào đâu mà vào Bắc Kiều?

Người ngu nói mộng.

Tống Họa lười chẳng muốn nói, cô liếc nhìn con ở cửa lên, “Tôi về phòng trước.”

“Chờ đã!”

Tống Đại Long đột nhiên nói.

Tống Họa đôi môi đỏ mọng khẽ mở, “Nói.”

Chỉ một chữ đơn giản, nhưng lại mang một loại khí thế kỳ lạ.

Một Tống Họa như vậy khiến Tống Đại Long đột nhiên lại thấy hơi sợ mà không biết vì sao, ông mạnh miệng quát, “Đại tiểu thư nhà họ Tống vĩnh viễn chỉ có mình Bảo Nghi, mày đừng quên thân phận của chính mình!”

Chỉ là một đứa con nuôi mà thôi, còn muốn lên trời hả?

“Chuyện trường, một là mày theo Bảo Nghi đi xin lỗi cô Diệp, hai là tự nghĩ cách! Chứ mày đừng mơ dựa vào danh nghĩa Bảo Nghi hay nhà họ Tống bọn tao mà vào Bắc Kiều!”

Ông sẽ không vì một đứa con hoang mà dùng tới quan hệ!

Tống Họa không nói gì, cô hơi khom người ôm mèo con ở cửa lên rồi rời khỏi thư phòng.

Tống Đại Long tức giận nhìn bóng lưng Tống Họa.

“Ba, ba đừng giận.” Tống Bảo Nghi nhẹ giọng an ủi, “Thật ra trong lòng chị chỉ hơi mất cân bằng chút thôi, ba mẹ nên khoan dung nhiều hơn.”

“Mất cân bằng? Nó có gì mà mất cân bằng?” Chu Lôi phẫn nộ, “Nếu không nhờ có chúng ta, thì bây giờ nó chỉ là đồ con hoang không ai thèm!”

Chu Lôi bình tĩnh lại tiếp tục nói: “Dì Tôn mời em đi tham dự tiệc trà trưa mai, Bảo Nghi, con chuẩn bị một chút, mai đi với mẹ.”

Trong vòng các phu nhân thường tổ chức các buổi tiệc trà.

Những vị phu nhân này tụ họp lại, thứ nhất là để củng cố quan hệ, mở rộng mạng lưới xã hội.

Hai là đốt thời gian, thuận tiện khoe chồng khoe con.

Chu Lôi cực kỳ thích đưa Bảo Nghi đi tham dự các buổi tiệc trà, đơn giản vì Tống Bảo Nghi là đệ nhất tài nữ thành phố Giang.

“Đưa cả chị đi nữa.” Tống Bảo Nghi nói.

“Đưa nó đi làm gì?” Đáy mắt Chu Lôi tràn đầy ghét bỏ, “Để mất mặt hả?”

Bà vứt không được nó, Tống Bảo Nghi và nhà họ Tống cũng không vứt được nó.

Tống Bảo Nghi nhìn Chu Lôi, “Chị ấy vừa trở về, dù gì cũng phải đưa chị ấy đi nhìn cảnh đời một chút.”

“Bảo Nghi nói đúng, đúng là nên đưa nó đi xem một chút cảnh đời rồi!” Tống Đại Long tiếp lời.

Dù sao Tống Họa cũng là người sẽ đính hôn với Úc Đình Chi, nhất định phải để càng nhiều người biết đến sự tồn tại của nó.

“Vậy cũng được.” Chu Lôi gật đầu.

Dức lời, như là nghĩ tới cái gì, Chu Lôi hỏi: “À Bảo Nghi, Ngô lão tiên sinh trở về chưa?”

“Chưa ạ, nhưng chắc là trong mấy ngày tới.” Tống Bảo Nghi trả lời.

Chu Lôi nói: “Nghe nói tiệc trà lần này, vị kia nhà họ Vân cũng tới.”

“Người mẹ nói là Vân tiểu thư?” Tống Bảo Nghi hỏi.

Chu Lôi gật đầu, “Từ khi Vân tiểu thư gặp chuyện vào ba năm trước đến bây giờ vẫn luôn chạy chữa khắp nơi nhưng vẫn không có hiệu quả, nếu con có thể chữa khỏi cho cô ấy, thì chỗ đứng của nhà họ Tống ở thành phố Giang sẽ càng vững chắc hơn.

Có câu dựa đại thụ hóng mát.

Cây đại thụ nhà họ Vân này ai cũng muốn trèo, tiếc là cao quá không ai trèo nổi.

Con đường tắt duy nhất để trèo lên nhà họ Vân là chữa khỏi mặt cho người thừa kế duy nhất nhà họ.

Tống Bảo Nghi khá có thiên phú y học, cô ta còn bái được người được mệnh danh là con cháu của *Biển Thước làm thầy, Ngô thần y. Tuổi còn nhỏ mà đã đạt được một số thành tựu trong giới y học, trò giỏi hơn thầy, Tống Bảo Nghi khiến bác sĩ Ngô cực kỳ vui vẻ an tâm.

*Biển Thước: Tần Việt Nhân, danh y thời Chiến Quốc.

Nghe vậy, Tống Bảo Nghi hỏi: “Nghe nói Vân tiểu thư bị phỏng ạ?”

“Ừ.” Chu Lôi gật đầu, “Mẹ hỏi thăm rồi, đúng là phỏng.”

Tống Bảo Nghi cười nói: “Nếu là phỏng thì mẹ yên tâm.”

Thế mạnh của cô là phục hồi ngoại hình, trị phỏng, y thuật thậm chí còn tốt hơn cả bác sĩ Ngô, chắc chắc có thể chữa khỏi cho Vân tiểu thư.

Trên lầu.

Tống Họa đổ một chút bột sữa dê cho mèo con, sau đó mở điện thoại lên kiểm tra quỹ.

Chỉ mới qua hai ngày mà thôi, 125 đồng của lúc đầu, bây giờ đã tăng lên đến 1500.

Nhưng Tống Họa không có ý định giữ lại mà cô nhấn bán ra, quỹ này thoạt nhìn như kiếm được lời, thực ra không phải, tăng mạnh gấp mười đã là cực điểm, nếu còn không bán thì sẽ đền chết.

Sau đó, Tống Họa lại lấy 1000 đồng trong số dư chia ra mua ba phần quỹ.

Làm xong những thứ này, Tống Họa cầm mũ lưỡi trai trên bàn đội lên đầu, vành nón màu đen che khuất chân mày, chỉ còn nhìn thấy được mỗi cánh môi đỏ mọng.

Đi xuống lầu, người làm đều nhìn cô bằng ánh mắt khác lạ.

Ở trong mắt họ, Tống Họa chỉ là một đứa con gái nhà quê.

Dù đã đến nhà họ Tống đi nữa thì cũng không thay đổi được hơi thở quê mùa nghèo nàn, họ chưa từng xem cô là đại tiểu thư.

Tống Họa không quan tâm ánh mắt của họ.

Sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Tống, cô quét một chiếc xe đạp công cộng.

Bóng dáng chạy xe bằng một tay tạo cảm giác ngầu khó tả.

Nửa tiếng sau đến nơi.

Thị trường dược liệu số 1 Hoa Hạ.

Diện tích hơn ba mươi hecta.

Căn cơ của nguyên chủ không tốt, người yếu nhiều bệnh, có thể sánh ngang với *Lâm muội muội.

*Lâm muội muội: nhân vật trong Hồng Lâu Mộng.

May là Tống Họa có nền tảng Trung y, biết sơ về thuật Kỳ Hoàng, có lẽ thân thể của nguyên chủ là phiền toái trong mắt bác sĩ khác, nhưng với Tống Họa thì chỉ là chuyện một gói thuốc Đông y.

Tống Họa đỗ xe xong, cô ôm mèo con đi tới một tiệm thuốc, “Ông chủ, lấy cho tôi hai lạng nhụy hoa nghệ tây, hai lạng cỏ thông, hai lạng ngũ vị tử.”

“Cô đợi chút.”

Không lâu sau ông chủ đã gói thuốc xong, “Cô bé, tổng cộng ba trăm hai.”

Tống Họa nhận thuốc, cúi mắt nhìn, mặt không đổi sắc nói, “Cảm ơn, tôi không lấy nữa.”

“Không lấy?” Ông chủ nghe cô nói vậy lập tức nổi giận, mặt mày hung tợn quát, “Tôi đã gói xong cả rồi giờ cô lại nói không lấy! Cô chơi tôi hả?”

Chủ tiệm thuốc cao lớn thô kệch, bộ dạng hung tợn này nếu là người khác sớm đã sợ đến choáng váng.

Nhưng Tống Họa chẳng những không bị dọa, ngược lại bình tĩnh hỏi: “Tại sao tôi không lấy, ông chủ, trong lòng ông không tự hiểu sao?”

“Cô bé, tôi thấy cô xinh đẹp mà sao cô có thể làm ra chuyện thất đức như vậy được! Thuốc cũng cân xong cho cô rồi, cô nói không lấy là không lấy! Vậy chẳng phải lãng phí thời gian của tôi sao? Hôm nay cô phải cho tôi câu trả lời hợp lý!”

Giọng ông chủ oang oang nên khiến không ít người xung quanh bu tới xem.

Ông chủ thấy có nhiều người tới như vậy, lập tức hăng máu, la to:“Mọi người mau đến xem này! Cô bé xinh đẹp thế này, sao lại xấu tính thế không biết! Tôi cất công cân gói thuốc cho cô ta xong, cô ta nói không lấy là không lấy!”

Nghe vậy, người vây xem rối rít chỉ trích Tống Họa.

“Các cô bé bây giờ cứ làm sao á!”

“Chắc người lớn trong nhà không biết dạy!”

“.”

Tống Họa vẫn là bộ dạng hời hợt, không hề hoang mang lúng túng, không nhanh không chậm mở gói thuốc ra, “Tôi cần là hai lạng nhụy hoa nghệ tây, ông đưa tôi cái gì? Hửm?”

Nghe tới đây tim ông chủ như lỡ một nhịp.

Không!

Không thể nào!

Cô bé trước này mới bao lớn? Cô ta có thể phân biệt được nhụy hoa nghệ tây với hồng hoa?

Chắc chắn là đang làm bộ làm tịch!

“Không phải nhụy hoa nghệ tây thì là cái gì?” Ông chủ mạnh miệng nói, “Cô đừng có mà lộn xộn ở đây!”

“Đầu của nhụy hoa nghệ tây có hình kèn, một bên có khe hở, bên kia có răng nhỏ. Mặc dù hồng hoa tương tự nhụy hoa nghệ tây, nhưng không có những đặc trưng này. Ông lấy hồng hoa giả mạo nhụy hoa nghệ tây, có thấy thất đức không?”

Tống Họa nhẹ nhàng nói, trong đám đông truyền tới tiếng hít khí.

Nhụy hoa nghệ tây vô cùng quý giá, một lạng hơn một trăm đồng, mà một trăm đồng có thể mua tới năm lạng hồng hoa!

Ông chủ này thất đức thật sự!

“Cô nói linh tinh gì vậy hả! Không mua thì thôi!” Ông chủ thấy đám đông bàn tán ầm ĩ, vô cùng chột dạ, lúc đầu ông tưởng cô bé này dễ gạt, ngờ đâu lại đụng trúng dân nhà nghề, ông thò tay định lấy lại gói thuốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.