+Dịch & Biên: Tịnh Khang
+Nguồn raw: 69shu
***
“Ông chột dạ rồi?” Tống Họa đè tay ông ta lại.
Lúc đầu Tống Họa định cho qua để khỏi phiền, cô lười so đo với ông ta, ngờ đâu ông chủ tiệm này lại muốn ép mua ép bán.
Còn cho qua được sao?
Mặc dù bị Tống Họa vạch trần nhưng ông ta vẫn mạnh miệng, “Tôi chột dạ cái gì! Tôi nói cho cô biết, tôi buôn bán đã mười mấy năm, chưa từng bán hàng giả! Càng không có gạt người! Là tự cô nói không lấy! Cô cũng hay đấy, đầu tiên là kiếm chuyện không mua, giờ còn nói thuốc của tôi có vấn đề! Coi như hôm nay tôi xui, lười so đo với cô.”
Tống Họa cười nhạt, tay vẫn đè gói thuốc, tay kia lấy điện thoại quét mã QR trên tường.
Ting!
Đã thanh toán 320!
Chẳng ai nghĩ tới Tống Họa lại thanh toán vào lúc này, ngay cả ông chủ tiệm cũng vậy.
Cô ấy làm gì thế? Không phải nói không lấy hả?
Chẳng lẽ sợ rồi?
Nếu không sao lại trả tiền chứ!
Đúng, nhất định là vậy.
Nếu Tống Họa đã thanh toán, vậy ông cũng không tính toán với cô nữa,
Ông chủ tiệm nghĩ vậy liền rút tay về.
Tống Họa cầm gói thuốc, gọi đi một cuộc điện thoại, “Vâng, cục công thương đúng không? Cửa hàng số 195 đường lâm nghiệp có người bán thuốc giả.”
Bán thuốc giả?
Thì ra Tống Họa muốn tố cáo, hèn gì lại đi thanh toán.
Cục công thương có quy định, bán thuốc giả chẳng những phải bồi thường gấp mười, mà còn phải đóng tiệm, chịu trách nhiệm hình sự.
“Cô bé! Có gì từ từ nói, từ từ nói mà!” Lần này ông chủ tiệm thật sự sợ teo.
Chuyện như vậy bình thường ông cũng làm không ít lần, đều rất suôn sẻ, cô bé này tuổi không lớn lắm, cùng lắm là đang học cấp ba, bộ dạng dễ gạt, ai dè lại khó chơi như thế.
Tống Họa cúp điện thoại, “Ông bán thuốc giả lừa gạt người tiêu dùng, nên bị xử phạt.”
Thấy Tống Họa không chịu thỏa hiệp, ông chủ tiệm thẹn quá hóa giận, trực tiếp quơ tay cướp lại thuốc.
Ông ta có vóc dáng cao to, còn Tống Họa thì gầy gò nhỏ bé, sao có thể là đối thủ?
Đám đông vây xem thấy ông chủ tiệm định ra tay đánh người, lập tức xắn tay áo lên chuẩn bị xông vào giúp đỡ.
Thế nhưng...
Họ còn chưa kịp ra tay, Tống Họa đã một chiêu khống chế địch.
Cô nhẹ nhàng chộp lấy bàn tay đang quơ tới của ông ta, ông ta lập tức bị chế trụ.
Nhìn như nhẹ nhàng, nhưng ông chủ cảm nhận được sức lực của cô lớn đến mức nào.
Ông ta đau đến mặt mũi trắng bệch, mặt mày nhăn thành một nhúm.
Ông ngẩng đầu nhìn Tống Họa, vẻ mặt vô cùng sợ sệt, ông không hiểu, một cô gái nhỏ bé như vậy lấy đâu ra sức lực lớn như vậy!
Quần chúng thấy Tống Họa lợi hại như vậy liền vỗ tay khen hay không ngừng.
Cục công thương đến rất nhanh.
Sau khi tra soát liền phát hiện ông ta chẳng những bán hồng hoa giả mạo nhụy hoa nghệ tây, mà trong kho còn cất rất nhiều thuốc giả.
“Tiểu đồng chí, hôm nay cảm ơn cô bé nhé.” Nhân viên công tác đứng trước mặt Tống Họa, anh khó mà tưởng tượng cô bé nhỏ nhắn như vậy, dưới tình huống không người hỗ trợ lại có thể đối kháng với người đàn ông cao to như thế, “Đây là khoản bồi thường gấp mười.”
Tống Họa nhận tiền bằng hai tay, “Cảm ơn.”
“Đây là thứ em nên được nhận.”
Xử lí xong, Tống Họa rời khỏi tiệm thuốc.
Xong chuyện phủi áo đi, giấu công danh.
Nào ngờ một màn này đều bị một người mặc âu phục giày da nhìn thấy.
Người đàn ông châm một điếu thuốc, vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm bóng lưng của Tống Họa, đôi mắt hơi nheo lại.
Ngũ quan anh tuấn, dịu dàng như ngọc.
Lâu rồi mới thấy được một người thú vị như vậy.
Khói thuốc càng lúc càng nhiều, che đi khuôn mặt của người nọ.
Tống Họa đi tới đi lui trong thị trường dược liệu, thu hoạch phong phú, cuối cùng dừng lại trước một tiệm thuốc có cảm giác rất lâu đời.
Trên tấm bảng viết ba chữ to.
Bách Thảo Các.
Chủ tiệm đang hốt thuốc cho một vị khách, đối chiếu nói: “Của Trình tiên sinh là ba lạng tử thảo, hai lạng băng phiến, một lạng cỏ xuyến phèn chua, bạch chỉ và ngũ bội tử mỗi loại ba lạng.”
Nghe phương thuốc này, Tống Họa cảm thấy hơi quen, theo bản năng nói: “Đây là thuốc trị sẹo.”
“Cô bé học y à?” Chủ tiệm cười hỏi.
“Biết một chút.” Tống Họa nói tiếp: “Nếu đổi cỏ xuyến thành đan tham và đan bì mỗi loại một lạng thì hiệu quả trị sẹo sẽ tốt hơn, dùng cỏ xuyến với phèn chua đối với vết sẹo chẳng những không thể tiêu sẹo mà còn bị thối rữa.”
Người đàn ông trung niên mua thuốc họ Trình, là nhân vật có mặt mũi, lần này là đến mua thuốc cho cháu gái.
Trình Vũ Ngang nghe vậy thì quay sang nhìn Tống Họa, ánh mắt phức tạp, “Cô bé cô không hiểu thì đừng giả bộ hiểu! Biết toa thuốc này là ai kê không?”
Không đợi Tống Họa nói, Trình Vũ Ngang nói tiếp: “Người kê toa thuốc này chính là Ngô thần y! Tôi nhìn bộ dạng này của cô chắc đến Ngô thần y là ai cũng không biết đúng không?”
Thanh niên bây giờ đúng là quá xốc nổi! Cho rằng bản thân học được vài ba ngày y học thì cái gì cũng biết!
Lại còn dám nghi ngờ Ngô lão thần y, đúng là nực cười!
Tống Họa chuyển ánh mắt, “Tin hay không tùy ông.”
Trình Vũ Ngang ý vị sâu xa nhìn Tống Họa nói: “Cô gái, không nên chưa học bò mà đã đòi chạy, làm người phải học cách đứng cho vững!”
Dứt lời, người đàn ông nhận lấy gói thuốc rồi xoay người rời đi.
Chủ tiệm nhìn người đàn ông rời đi, sau đó quay sang nhìn Tống Họa hỏi: “Cô bé, cô biết Ngô lão thần y là ai không?”
“Không biết.” Tống Họa nhẹ nhàng nói, “Nhưng toa thuốc của ông ta quả thật có vấn đề.”
Chủ tiệm quan sát Tống Họa từ trên xuống dưới.
Cô bé này rất xinh đẹp, quốc sắc thiên hương.
Nhưng vẫn là còn quá non.
Người trẻ tuổi xốc nổi, chưa có trải nghiệm, chỉ biết đánh trận trên giấy mà thôi.
Chủ tiệm nói tiếp: “Ngô lão thần y là hậu nhân của Biển Thước, cũng là thần y nổi tiếng thành phố Giang! Đã lên cả sóng truyền hình rồi! Giờ cô vẫn cảm thấy toa thuốc của ông ấy có vấn đề sao?”
“Không ai hoàn mỹ, ngay cả Khổng Tử còn có sai lầm, nói chi là hậu nhân Biển Thước?” Tống Họa nhàn nhạt nói.
Giờ chủ tiệm thấy cô chẳng những tuổi nhỏ mà còn có chút ngây thơ.
Thế nhưng người trẻ tuổi ngây ngơ là bình thường, ông cũng lười tiếp tục tranh luận với cô, cười hỏi: “Cô bé muốn mua thuốc gì?”
Tống Họa đọc toa thuốc.
“510.” Chủ tiệm gói thuốc xong đưa cho Tống Họa.
“Cảm ơn.” Tống Họa một tay nhận thuốc, một tay đưa tiền.
“Không có gì.” Chủ tiệm nhận 600 đồng tiền mặt Tống Họa đưa, cười nói: “Bây giờ người dùng tiền mặt quá ít, tôi không có tiền thối, chúng ta kết bạn wechat đi, tôi chuyển lại tiền thừa cho cô.”
Nước Hoa sớm đã bước vào thời đại số liệu, mọi thanh toán chi trả đều dùng điện thoại, người buôn bán như bọn họ có khi mười ngày cũng không gặp được khách trả bằng tiền mặt.
“Được.” Tống Họa khẽ gật đầu, lấy điện thoại kết bạn wechat.
Rời khỏi thị trường dược liệu, 3200 đồng của Tống Họa giờ chỉ còn 500 đồng.
Trừ thuốc điều dưỡng thân thể ra cô còn mua thêm một chút dược liệu khác.
Tống Họa có một sở thích là chế thuốc.
Thuốc làm đẹp, mờ thâm, trị sẹo, còn có các loại thuốc ngừa bệnh và trị bệnh khác.
Nhà họ Thượng Quan.
Trình Vũ Ngang vội vàng đi vào phòng Thượng Quan Nghênh Nghênh, “Nghênh Nghênh cậu mua thuốc Ngô lão thần y kê về rồi này! Con đừng lo, uống thuốc của Ngô lão thần y sẽ khỏi ngay thôi!”
Trình Lâm nghe vậy lập tức ngẩng đầu hỏi: “Là anh tự mình đi mua sao?”
Dung mạo là chuyện lớn liên quan đến cả đời, để người khác đi mua, Trình Lâm không yên tâm.
Trình Vũ Ngang gật đầu, “Đương nhiên! Nghênh Nghênh là cháu ngoại của anh, sao anh giao cho người khác đi mua được?”
“Vậy thì tốt.” Trình Lâm thở phào nhẹ nhõm, bà quay sang nhìn con gái nằm trên giường, cười trấn an, “Nghênh Nghênh, con nghe cậu nói rồi chứ, sẹo trên mặt con sẽ khỏi ngay thôi!”
Vết sẹo trên mặt Thượng Quan Nghênh Nghênh là do tai nạn xe nửa tháng trước tạo ra.
Lúc đó người thì không sao, nhưng mặt bị thương khá nặng, mảnh vỡ đâm thẳng vào xương tủy, bác sĩ nói sẽ bị hủy dung, sau khi làm phục hồi cũng sẽ lưu lại sẹo.
Thượng Quan Nghênh Nghênh nghe thấy thế lập tức ngất xỉu.
Nhà họ Thượng Quan sau bao trắc trở mới tìm được phương thức liên lạc với Ngô lão thần y, bỏ ra số tiền lớn mời ông ấy tới xem, chuẩn bệnh xong, ông ta liền kê một toa thuốc.
“Mẹ, mặt con sẽ khỏi thật sao?” Thượng Quan Nghênh Nghênh hơi lo lắng.
“Dĩ nhiên sẽ khỏi!” Trình Lâm gật đầu, “Bản lãnh của Ngô lão thần y con còn không tin sao?”
Nhớ đến danh hiệu của Ngô lão thần y, đáy mắt Thượng Quan Nghênh Nghênh khôi phục lại ánh sáng, “Vậy nhanh chóng kêu người đi nấu thuốc đi! Con muốn uống liền!”
“Đã đang nấu trong bếp rồi!” Nghĩ đến cuộc chạm mặt hôm nay, Trình Vũ Ngang không nhịn được kể: “Hôm nay anh một cô bé trạc tuổi Nghênh Nghênh ở tiệm thuốc, con nhóc tí tuổi đầu mà dám nghi ngờ y thật của Ngô lão thần y, đúng thật là nghé mới sinh không sợ cọp! Nếu anh là ba nó, kiểu gì cũng phải dạy dỗ lại cho tốt!”