Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 135: Chương 135: Chỉ muốn hiểu!




Edit: Cố Tư Yên

Khi Thẩm Sơ nghe thấy tiếng nói chất vấn vang lên trong điện thoại, đầu tiên là nhíu mày, lập tức kịp phản ứng Giản Mạt đang nói cái gì... Cô trầm mặc không nói, những bàn tay đã dần dần nắm chặt.

“Cố Bắc Thần, anh nói đi!” Giản Mạt cắn răng.

Cô không muốn nhận bất cứ câu trả lời nào, chỉ muốn biết nếu nó là sự giải thoát ... Nếu vậy, cô sẽ chấp nhận “món quà ly hôn” này!

Vâng, luôn luôn đúng với thực tế phải không?

Cô thậm chí không thể đến UCL, nhưng cũng dựa vào thiết kế này để thiết lập danh tiếng phải không?

Cô thiếu một trăm vạn, thậm chí cần phải có tiền để tìm một trái tim thích hợp cho mẹ... Bây giờ, cô chỉ có thể cúi đầu xin tiền, có gì đáng phải tự hào đâu?

Tuy nhiên, cô muốn hiểu, thậm chí cho dù chết ... ... thậm chí là khuất nhục, nhưng cô vẫn muốn hiểu!

Thẩm Sơ nghe thấy trong di động truyền đến tiếng hít thở trầm trọng, cũng không nói gì, sau đó trực tiếp cúp điện thoại...

Giản Mạt không rõ chân tướng, nghe bên trong truyền đến tiếng cúp máy 'Tút tút tút', đầu tiên là sững sờ, lập tức tự giễu cười... Chỉ là, cười, cười... rồi tự nhiên bật khóc!

Không cần đáp án, thái độ của Cố Bắc Thần đã nói cho cô đáp án...

Rõ ràng nói với mình, cho dù bị “coi thường” cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận kết quả như thế.

Thế nhưng bây giờ thì sao?

Không được, không được... Cô không có cách nào tiếp nhận!

Cô là nhà thiết kế, học bốn năm thiết kế, nằm mơ cũng muốn đến UCL để đào tạo chuyên sâu... Cô muốn hoàn thành ước mơ chưa thực hiện được của ba, đây là chấp niệm, cũng là niềm tự hào của một nhà thiết kế!

Nhưng bây giờ thì sao?

Cô... Chỉ có thể tiếp nhận thực tế như vậy sao?

Giản Mạt sụt sùi, ngẩng đầu lên, cô nỗ lực kiềm hãm nước mắt, muốn nó lui về, thế nhưng... Ngay cả chuyện bình thường này cô cũng không làm được!

Ánh nắng chiếu vào nước mắt tạo nên một thứ ánh sáng khiến mắt đau đớn, tất cả mọi chuyện vào lúc này đều hỏng... Từ hai năm trước, thế giới của cô đã hoàn toàn bị phá vỡ.

Hết thảy tất cả... Cũng không còn!

Thẩm Sơ cầm di động của Cố Bắc Thần, mím môi, sau đó bình tĩnh tự nhiên đem xóa lịch sử cuộc gọi của Giản Mạt... Cô đưa điện thoại di động thả lại chỗ cũ, đi tới phía trước cửa sổ, quan sát thành phố ở dưới chân Đế Hoàng.

Không có người nào có thể cản trở bước chân của cô... Không có bất kỳ người nào!

Sau lưng truyền đến tiếng mở cửa, Thẩm Sơ xoay người, liền thấy Tiêu Cảnh đẩy cửa ra, Cố Bắc Thần một tay đút túi, vẻ mặt lạnh lẽo đi đến.

Lúc nhìn thấy Thẩm Sơ, Cố Bắc Thần hơi sững sờ, nhưng lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh.

“Chuyện này...” Tiêu Cảnh liếc nhìn Thẩm Sơ sau đó nhìn về phía Cố Bắc Thần, “Thần thiếu, tôi ra ngoài làm việc khác.”Cố Bắc Thần không nói gì, Tiêu Cảnh rất tự giác thối lui ra khỏi phòng làm việc.

“Vì sao lại qua đây?” Thanh âm của Cố Bắc Thần phát ra khiến người ta không xác định được cảm xúc hiện tại.

Khuya ngày hôm trước, sau khi Thẩm Sơ rời đi, bốn người anh em bọn họ uống rất nhiều rượu, sau đó hắn đã có suy nghĩ muốn gọi điện cho Thẩm Sơ, nhưng di động cầm ở trong tay, liền nhận được cuộc điện thoại bất ngờ kia của Giản Mạt.

Sau đó... Ha hả, hình như không có sau đó nữa...

Chỉ có cô tức giận sao? Hắn cũng rất tức giận!

Giống như Hướng Nam đã nói, bọn họ không phải lốp dự phòng...

Thẩm Sơ cắn môi, đáy mắt ẩn nhẫn sự kiên cường, “Em đã nghĩ, nếu như em vẫn tiếp tục dỗi, có phải là anh sẽ rất tức giận với em ... ...” Cô tự giễu cười cười, “Em tự nói với chính mình, cho anh thời gian ba ngày... Thế nhưng, em không chờ được!”

Trái tim Cố Bắc Thần thắt chặt, tiến lên đem vẻ mặt ủy khuất của Thẩm Sơ chôn vào trong lồng ngực, “Tiểu Sơ, xin lỗi...” Trong thanh âm lộ ra một cỗ khiến người khác nghe không hiểu cảm xúc, có tránh né, có chống cự... Còn có một chút cảm xúc chỉ có chính hắn mới rõ ràng nhất đó chính là hối tiếc.

“Bắc Thần, em không muốn anh xin lỗi!” Thẩm Sơ sụt sùi, nỗ lực nhịn nước mắt xuống, nhưng thế nào cũng nhịn không được, “Em chỉ muốn...” Cô cắn nhẹ môi dưới, “Em chỉ muốn anh!”

Cố Bắc Thần không nói gì, chỉ siết chặt vòng ôm... (ôm ôm cái đầu nhà anh, dịch đến đây tôi thật sự muốn cầm cái máy đập vào đầu cho anh tỉnh!)

Hai tay Thẩm Sơ ôm chặt thắt lưng của Cố Bắc Thần, nghẹn ngào nói: “Trải qua năm năm, em đã không còn chí khí... Đến khi trở về, anh có biết em muốn thừa nhận bao nhiêu không?”

Cố Bắc Thần nhắm mắt, lập tức hỏi: “Tối hôm trước em nói anh không hiểu... Nhưng không phải em vẫn có rất nhiều cơ hội để giải thích cho ahh hiểu hay sao?” Hắn nói, buông Thẩm Sơ ra, nhìn vào viền mắt hồng hồng của cô, con ngươi sắc lạnh trở nên thâm thúy, “Năm năm trước em rời đi, rốt cuộc vì cái gì?”

Cố Bắc Thần cố chấp giống như là đồ ngốc, hắn muốn biết vì sao, thế nhưng, hắn chỉ muốn nghe lý do từ chính miệng Thẩm Sơ nói ra...

Môi Thẩm Sơ mấp máy, dường như lời nói đã đến bên miệng, nhưng lại bị cô cứng rắn nuốt vào, “Có phải nếu như em không nói rõ nguyên nhân, thì chúng ta sẽ không thể trở lại như trước, phải không?”

Đáy mắt Cố Bắc Thần trở nên thâm thúy, nhìn Thẩm Sơ một lúc lâu, mới nhẹ nhàng thở dài nói: “Sao có thể được chứ?” Hắn tự giễu cười, “Em biết rất rõ ràng...”

Thẩm Sơ nghe xong, nước mắt không có cách nào khóa ở viền mắt, lũ lượt 'rơi' xuống như mưa...

“Bắc Thần, có những lời này của anh là đủ rồi...” Thẩm Sơ lại lần nữa nhào vào lòng Cố Bắc Thần, “Em sẽ chờ anh, em chờ anh giải quyết cục diện bây giờ của anh, em chờ anh!”

Cố Bắc Thần máy móc ôm Thẩm Sơ, đáy lòng trong nháy mắt trở nên trống rỗng... Cảm giác như vậy, giống như có thứ gì đó trôi ra khỏi thân thể hắn, khiến hắn có chút do dự, bất lực.

Công ty thiết kế Tường Vũ bởi vì giành được hợp đồng thiết kế của Đế Hoàng cho nên rơi vào một mảnh vui mừng.

Có những người thật tình vui vẻ vì bạn, cũng có người giả bộ vui mừng nhưng thực chất đang nhạo báng trong lòng, cũng có những người cảm thấy ganh tỵ vô cớ chửi bới bạn, đem độ cao của bạn kéo xuống thấp hơn so với họ thì họ mới có thể cam tâm.

Có người nói đó là do thực lực của Giản Mạt, tự nhiên cũng có người nói Giản Mạt dựa vào quy tắc ngầm... Nếu không, dựa vào cái gì mà chuyện tốt đều liên tiếp rơi vào tay Tường Vũ?

Dù cho văn phòng luật của Sở Tử Tiêu hay là sảnh âm nhạc của Tô Quân Ly, thậm chí là hợp đồng thiết kế của Đế Hoàng, ba nhân vật đang làm mưa làm gió ở Lạc Thành gần đây, hình như đều có quan hệ với Giản Mạt.

“Những điều không tốt tôi không muốn nghe thấy nữa...” Du Tử Quân nhìn tất cả nhân viên bên trong phòng họp, “Chúc mừng Giản Mạt giành được thiết kế của Đế Hoàng, buổi tối ra ngoài mở tiệc ăn liên hoan, địa điểm do mọi người chọn, chi phí đều do tôi trả.”

Tấy cả mọi người trong công ty đều hét lên vui mừng, ngay sau đó bất kể là người đang ghen ghét, cũng trở nên vui vẻ... Có ăn, ai còn quan tâm đến mặt mũi làm gì?

Mọi người vui mừng cùng sánh bước bên cạnh Giản Mạt, trên mặt nở nụ cười rõ ràng chân thực hơn rất nhiều, cô nhìn thấy một ánh mắt phát sáng đã hứng phấn thét to đến khách sạn đắt nhất ở Lạc thành để ăn cơm, trái tim, trở nên bình tĩnh.

Cụp mắt, nhìn xuống di động...

Giản Mạt không biết mình đang chờ mong cái gì... Cũng không biết đang gấp rút chờ đợi cái gì?

Kênh Tin tức Tài chính đưa tin về kết quả của cuộc đối đầu lần này của tập đoàn Đế Hoàng, không giới hạn bao gồm các công ty thiết kế được lựa chọn, và ba công ty tham gia vào việc thiết kế 18 tầng này đã trở thành đề tài nóng bỏng mà phương tiện truyền thông tập trung.

Không nghi ngờ gì, mọi người đều không nghĩ rằng một công ty nhỏ không có khả năng lọt vào mắt xanh của Đế Hoàng lại có thể tham gia dự thảo thiết kế ... Thậm chí cuối cùng còn đánh bại hai công ty lớn mạnh trong việc nhận quyền thiết kế.

Đây không phải là, cuối cùng Hoàng Đế cũng thả tin tức ra, CCD và Harchitects sẽ tham gia vào việc thiết kế của Ngự Cảnh Hồ ... ... không còn nghi ngờ gì nữa, mọi người đều cảm thấy đây là một loại cảm giác “an ủi thoải mái“.

Năng lực của truyền thông chính là phóng địa tất cả mọi chuyện, khi biết đại diện tham gia thiết kế cho Tường Vũ là Giản Mạt, có rất nhiều người đem chuyện lúc trước khơi gọi ra...

Thậm chí, hành động “thân mật” của cô và Tiêu Cảnh ở trong mưa cũng bị đào lên.

Không thể nghi ngờ, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, không cần nói ra cũng biết Giản Mạt đã sử dụng quy tắc ngầm...

Chuông điện thoại di động vang lên, mang tâm trí trống rỗng của Giản Mạt kéo về, cô cầm lấy liếc nhìn, chỉ có một dãy số lạ không tên.

Bắt máy, đặt bên tai, “Xin chào, tôi là Giản Mạt! Xin hỏi ai vậy?”

Điện thoại đầu kia đầu tiên là trầm mặc, lập tức truyền đến tiếng nói nhu hòa, “Xin chào, tôi là... Thẩm Sơ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.