Edit: Airy Nguyen ( AiryZeal)
Giản Mạt âm thầm thở dài, cô đem tài liệu để vào phòng họp rồi mới quay lại phòng khách.
Sở Tử Tiêu nhìn Giản Mạt làm việc chăm chú, đáy mắt càng nhìn càng say đắm... Có những tình cảm giống như nước trà vậy, qua thời gian sẽ mất đi sự sâu lắng, chỉ còn lại cảm giác mệt mỏi. Nhưng cũng có những tình yêu như là rượu, theo thời gian lại càng trở nên lắng đọng, càng lúc càng nồng nàn.
Mà Sở Tử Tiêu dành cho Giản Mạt... là tình cảm như vậy, nồng nàn như rượu!
“Luật sư Sở nếu như hôm nay đến đây vì công việc, không có gì khác...” Giản Mạt vừa nói vừa ngồi xuống, “Gần đây sợ là em không có thời gian.”
“Không phải vì công việc...” Khoé miệng Sở Tử Tiêu nở nụ cười chua chát, “Anh biết em trở về đây là vì dự án mới của Đế Hoàng.”
Giản Mạt nở một nụ cười lễ phép mà xa cách, “Vậy ý của luật sư Sở là...”
“Tối nay em có thời gian rảnh không?” Sở Tử Tiêu hỏi, “Cùng nhau ăn bữa cơm đi?”
“Đến giờ tan tầm phải đi đón con trai rồi.” Giản Mạt tuỳ ý nói, “Dù sao cũng vừa về nước, thằng bé vẫn chưa quen, nếu như em không có mặt ở nhà thì cũng không thích hợp...”
Đáy mắt Sở Tử Tiêu lướt qua một tia tự giễu, hai ngày nay anh liên tục thăm dò Lý Tiểu Nguyệt về lai lịch đứa bé này, thế nhưng cô chỉ nói đây là việc riêng của Mạt Mạt, không tiện nói.
“Đứa bé này là...” Sở Tử Tiêu nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi, “... là của ai?”
“Luật sư Sở, nếu như anh muốn nói về việc tư, thật xin lỗi, nhưng tôi hơi bận một chút...” Giản Mạt than nhẹ một tiếng, “Nếu như không có việc gì khác, chỉ là việc tư thì có thể hẹn lúc khác không?”
Nói chuyện công việc với Giản Mạt, trong lòng Sở Tử Tiêu cảm thấy rất ngột ngạt... Rõ ràng chỉ là kiếm cớ, thế những mỗi lần gặp mặt Giản Mạt thì anh đều không biết phải mở miệng như thế nào?
“Vậy lúc khác... em sẽ cho anh cơ hội sao?” Ánh mắt Sở Tử Tiêu thâm thuý nhìn Giản Mạt.
Giản Mạt vẫn nở nụ cười xa cách, “Nếu thỉnh thoảng có họp mặt bạn học cũ, em dĩ nhiên không từ chối...”
Nghe cô nói như vậy, khoé miệng Sở Tử Tiêu càng cười cay đắng, “Mạt Mạt, anh không thể quên được em...” Trong giọng nói của anh mang theo sự tự giễu, “Nếu như có thể, anh muốn chăm sóc cho em và cả con của em, được không?”
“...” Giản Mạt cảm thấy không biết nói gì.
Hôm nay là ngày hội bày tỏ sao?
Sao cả Cố Bắc Thần và Sở Tử Tiêu đều muốn chăm sóc cho cô và con trai của cô? Hai người họ muốn làm cha dượng đến vậy sao?
“Em tin là em có đủ khả năng chăm sóc cho bản thân và con của em...” Giản Mạt bình tĩnh đáp, “Luật sư Sở, nếu như không có chuyện gì khác thì để em tiễn anh!”
Ý đuổi khách đã rõ ràng như vậy nên Sở Tử Tiêu không cách nào nói được gì nữa, hơn nữa đây cũng không phải là chuyện có thể muốn là được ngay.
Giản Mạt đưa Sở Tử Tiêu đến thang máy, nhấn nút chờ...
Lúc thang máy dừng lại, ánh mắt Sở Tử Tiêu thâm thuý nhìn Giản Mạt nói, “Mạt Mạt, nếu như em cho Bắc Thần cơ hội, thì cũng đừng bỏ quên anh... Chúng ta dù sao cũng từng có thời gian bên nhau!”
Giản Mạt nở nụ cười cho có lệ, nhưng không trả lời... Bởi vì nếu cô đối với ai cũng cho cơ hội, không phải tự làm cho cuộc sống của cô trở nên rối loạn sao?
Chỉ là Giản Mạt lại không ngờ cô chỉ vừa trở về có mấy ngày, mà cả Cố Bắc Thần và Sở Tử Tiêu đều muốn nhảy vào cuộc sống của cô, muốn tranh giành lấy tính cảm của cô.
Từ lúc trở về đến nay, mấy ngày liên tục Giản Mạt vẫn đang nghiên cứu dự án thiết kế mới của Đế Hoàng, còn phải thường xuyên đối phó với hành động quấy rối của Cố Bắc Thần.
Giờ thì không còn morning call nữa, nên cũng không cần ngày nào cũng phải từ chối lời mời ăn cơm... Thế nhưng mỗi buổi sáng, Giản Mạt nhất định sẽ nhận được một bó hoa nặc danh, mà cô biết chắc là đến từ Cố Bắc Thần.
“Chậc chậc, từ lúc Mạt Mạt trở về đến giờ, mỗi ngày đều có một bó hoa, đều là hoa chuông gió!” Mạc Tiểu Nhã khoanh tay trước ngực, dáng vẻ mang phong cách một vị nữ vương, bất đắc dĩ nhìn Giản Mạt, “Ý nghĩa của hoa chuông gió là “dịu dàng yêu em“... Mạt Mạt, rốt cuộc là ai đây? Thật là lãng mạn quá!”
Giản Mạt âm thầm than nhẹ một tiếng, gương mặt cô không hiểu hiện bất kỳ điều gì, chỉ nói: “Không để tên, làm sao tôi biết ai...”
Trong lòng cô lúc này không hiểu rõ mình đây đang là tư vị gì... Cố Bắc Thần như vậy thật sự ngoài ý muốn của cô, huống chi ý nghĩa bông hoa này lại là “Dịu dàng yêu em”, không phải buồn cười lắm sao?
Mất đi rồi mới phát hiện đã yêu sao?
Loại kịch bản tình yêu cẩu huyết như vậy không thích hợp với cô, mà tính cô trời sinh cũng phải là kiểu nhân vật nữ chính của tình tiết như vậy...
Sau khi nói với Mạc Tiểu Nhã về việc của phòng thiết kế, Giản Mạt liền gửi một tin nhắn cho Cố Bắc Thần: Cố tổng, rất cảm ơn hoa của anh, chỉ là... không muốn làm cho người dọn dẹp văn phòng thêm việc, ngày mai anh có thể đừng gửi hoa nữa được không?
Lời của Giản Mạt rất tế nhị uyển chuyển, thế nhưng Cố Bắc Thần có làm theo không thì...
Cố Bắc Thần đang ở trong cuộc họp, vẫn dửng dưng trả lời tin nhắn: Nếu như em muốn tổng vệ sinh, ngày mai anh sẽ mang xe qua tới, để giúp em xử lý hết... Thế nào?
Thấy tin nhắn của mình có chút ấu trĩ, Cố Bắc Thần không tự giác mà khẽ nhếch miệng cười...
Người quản lý cấp cao đang báo cáo thấy cảnh tượng này cũng kinh hồn, không biết nên nói tiếp hay không, nhìn khoé miệng mỉm cười của Cố Bắc Thần, họ lập tức thấy lạnh cả người. Người quản lý này đang thầm mong anh chăm chú nhìn di động mà đừng chú ý đến bài báo cáo...
Nhưng lời cầu nguyện này đã không thành!
“Cổ phiếu giảm xuống một điểm, lý do gì sao?” Cố Bắc Thần thu lại nụ cười, nét mặt khôi phục vẻ lạnh lùng, đôi mắt khẽ nhếch lên, hướng ánh nhìn sắc bén về phía người quản lý, “Còn không phải là vì ông không đủ năng lực quản lý... Nếu như, ông cảm thấy vị trí này quá áp lực, tôi nghĩ... có rất nhiều người đang chờ thay thế ông!”
Vị quản lý này như tê liệt đầu lưỡi, vẻ mặt suy sụp không nói được gì. Bầu không khí bên trong phòng họp trở nên cứng ngắc.
Lúc này Giản Mạt ở trong phòng làm việc của cô lại mang vẻ mặt ức chế...
Cố Bắc Thần đây là có ý gì?
Giản Mạt giận dỗi nên cũng không trả lời tin nhắn của Cố Bắc Thần...
Sau một ngày bận rộn, Giản Mạt đem tài liệu để vào túi xách, dự định sẽ về nhà làm tiếp... Giờ cô phải vội vàng đi đón bánh bao tan học. Hai ngày trước đó cô đã đến muộn nên đã bị các cô giáo ở nhà trẻ “nghiêm khắc” phê bình rồi.
Lúc Giản Mạt chạy tới nhà trẻ, cổng trường vẫn chỉ vừa mới mở, cô âm thầm mừng rỡ vì hôm nay không đến muộn... Đứng ở cổng, Giản Mạt nhìn các cô bảo mẫu dẫn từng đứa bé ra, vẫn chưa thấy bánh bao... Đột nhiên, cô cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình.
Hơi nhíu mày lại, Giản Mạt theo bản năng quay đầu nhìn... vừa lúc đụng phải ánh mắt của một phụ nữ. Cô suy nghĩ một hồi, cảm thấy người phụ nữ này rất quen mắt, nhưng nghĩ mãi không ra đã từng gặp ở đâu?
Hà Dĩ Ninh đi tới, “Nghe nói cô đã trở về, quả nhiên là vậy...”
Giản Mạt lễ phép cười cười, sau đó ngạc nhiên hỏi lại: “Xin hỏi cô là...”
Hà Dĩ Ninh đoán ra được Giản Mạt không nhớ ra cô ấy, cũng đúng, dù sao tối ngày hôm đó tâm trí Giản Mạt đã đau khổ tột cùng đến mức rơi xuống vực sâu, làm sao còn tâm tình để ý đến một bác sĩ?
“Tôi là Hà Dĩ Ninh! Là bác sĩ khoa ngoại ở bệnh viện Thư Nhã...” Hà Dĩ Ninh tự giới thiệu, sau đó nghĩ nghĩ, liền nói thêm, “Lúc cô mang thai... tôi là người đầu tiên khám và phát hiện ra!”
Giản Mạt vừa nghe, lập tức kinh ngạc mở to hai mắt...